DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
Chương 97

Cô ấy có thể biết vài chuyện ít người biết thì cũng không lạ. Chút bản lĩnh này cũng không có thì sao có thể làm phó tổng giám đốc Ody?

“Có lẽ cô cũng sẽ không tin đâu, gương mặt của cô và vị hôn thê đã qua đời của Mặc Tử Hân – Vân Nặc giống nhau như đúc! Cô nghe cho kỹ nhé, là giống như đúc! Chứ không phải là hao hao!” Mộc Nhược Na lấy iPad mở cho Cố Hề Hề xem hình Vân Nặc.

Vân Nặc từng là nữ thần hoa khôi ở trường M, muốn xem hình cô ấy hoàn toàn không khó. Trang mạng điện tử trường M còn lưu trữ rất nhiều hình của cô ấy, đơn giản vì những hoa khôi các khóa khác hoàn toàn không cùng cấp bậc với Vân Nặc.

Khoảnh khắc Cố Hề Hề thấy hình của Vân Nặc, cả người tựa như bị sét đánh, lập tức ngồi bật dậy: “Sao có thể? Đây là quá giống nhau!”

Ngón tay Cố Hề Hề chạm lên màn hình, không ngừng phóng to. Cô càng nhìn càng kinh hãi.. Giống như đúc, thật sự là giống nhau như từ một khuôn đúc ra!

Cố Hề Hề ngơ ngác không biết nói gì.

“Tôi là một người xa lạ còn kinh ngạc như vậy, thì cô nghĩ Mặc Tử Hân nhìn cô sẽ là biểu tình như thế nào?” Mộc Nhược Na nhắc nhở Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề bỗng nhiên cứng đờ, trong đầu lập tức nhớ lại hình ảnh lúc cô và Mặc Tử Hân gặp nhau.

Không sai!

Lần đầu tiên cô gặp Mặc Tử Hân, ánh mắt anh ta quả thật rất kỳ lạ, muốn nói gì nhưng lại thôi. Không phải anh ta xem cô thành Vân Nặc chứ?

Trời đất chứng giám, cô là Cố Hề Hề!

Nhưng cô được nhận nuôi.. Chẳng lẽ..

Trong đầu Cố Hề Hề nhanh chóng nảy sinh ra vài suy đoán, nhưng sau đó lập tức gạt bỏ!

Mặc dù hiện tại Vân gia không được thịnh vượng, sản nghiệp không còn to lớn như trước kia, phải lui về tại một thành phố nhỏ sinh sống, tuy nhiên Vân gia là một gia tộc có lịch sử cả trăm năm, tuyệt đối không làm ra chuyện vứt bỏ con cháu!

Vì vậy cô và Vân gia tuyệt đối không thể có quan hệ gì!

Cố Hề Hề rũ mắt, bất kể thế nào thì người mẹ hiện tại của cô là Giản Tiếu. Cô cũng không muốn có thêm người mẹ thứ hai!

Cố Hề Hề trả lại iPad cho Mộc Nhược Na, nhưng trong lòng không khỏi hiếu kỳ nên liền quấn lấy Mộc Nhược Na hỏi đủ chuyện. Mộc Nhược Na cũng muốn dời đi sự chú ý của Cố Hề Hề, nên rất nhiệt tình kể chuyện Vân Nặc.

Khi nghe được Mặc Tử Hân yêu tha thiết Vân Nặc, dù vị hôn thê đã qua đời hai năm nhưng vẫn không đổi lòng, ấn tượng của Cố Hề Hề đối với anh ta đã thay đổi.

Cô quả thật cũng chưa từng thắc mắc tại sao Mặc Tử Hân lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô. Trêи đời này thật sự rất khó tìm được người đàn ông si tình chung thủy như vậy! Đặc biệt khi bản thân Mặc Tử Hân cũng là một người đàn ông ưu tú!

Cố Hề Hề cảm thấy các điều khoản trong kế hoạch hợp tác mà cô phụ trách có chút khi dễ anh ta. Người ta cũng đáng thương như vậy mà.. Nhưng bản thảo kế hoạch đó đã được Doãn Tư Thần duyệt thông qua và in ra, muốn sửa đổi là không thể rồi!

Nhờ Mộc Nhược Na đánh lạc hướng và dời đi sự chú ý, Cố Hề Hề không còn nghĩ ngợi chuyện buồn nữa, ngược lại chìm vào giấc ngủ rất dễ dàng. Hai người nằm chung một giường, an tĩnh nghỉ ngơi.

Đêm nay có lẽ người ngủ ngon nhất là Cố Hề Hề.

Buổi sáng hôm sau, Cố Hề Hề tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, tinh thần sảng kɧօáϊ kéo Mộc Nhược Na trở lại khu một. Lúc trở lại đã thấy Lâm Tiểu Nhã vẻ mặt bất mãn, đang đứng chờ cô.

Tối qua hưởng thụ một đêm vất vả, giờ còn có sức đứng đây chờ cô? Đây là muốn khoe khoang?

Sau khi nghe được chuyện tình của Mặc Tử Hân và Vân Nặc, ấn tượng của Cố Hề Hề đối với Lâm Tiểu Nhã và Doãn Tư Thần lại cực kỳ tệ hại, tưởng như đánh cho cái gọi là tình yêu của hai người số điểm tệ nhất chưa từng có!

Thôi thì Lâm Tiểu Nhã còn đỡ một chút. Vì dù sao là một người sắp chết, cô ta cũng đều nói lời thật lòng.

Vì Cố Hề Hề hoàn toàn tin rằng Lâm Tiểu Nhã bị ung thư, nên đối với những yêu cầu quá đáng của Lâm Tiểu Nhã chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng Doãn Tư Thần đâu rồi?

Anh vẫn thản nhiên tiếp nhận sự sắp xếp đêm qua, vậy càng chứng minh rõ anh đối với mình chỉ là chịu trách nhiệm mà thôi!

Nhận thức điều này, dù không nói ra nhưng trong lòng Cố Hề Hề vẫn cảm thấy mất mát. Có thể do đã chuẩn bị trước tâm lý nên cũng không khó chịu lắm. Hôm qua khi nghe Lâm Tiểu Nhã chủ động cầu xin, cô thật sự khó chịu, nhưng đến hôm nay dường như có thể buông bỏ được rồi.

Lâm Tiểu Nhã từ xa thấy Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na ngồi trêи xe ngắm cảnh đang tới, cô ta vội vàng chạy đến, tức giận hỏi dồn dập: “Cố Hề Hề, rốt cuộc cậu có ý gì? Nếu đã cho tôi thẻ mở cửa phòng, tại sao còn giữ lấy Doãn Tư Thần mà không cho anh ấy trở vào phòng?”

Hả? Lâm Tiểu Nhã nói gì? Tối qua Doãn Tư Thần không trở về phòng?

Nghe được tin này, không biết tại sao Cố Hề Hề lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

“Cô ở đây hét cái gì?” Mộc Nhược Na bất bình lên tiếng: “Tối qua hai chúng tôi nghỉ chung một phòng, cô muốn đổ thừa cho ai? Không cần biết cô và Doãn Tư Thần trước kia yêu nhau thế nào, hiện tại còn yêu nhau hay không bỏ được nhau, nhưng Cố Hề Hề mới là thiếu phu nhân của Doãn gia! Có ai đời đi làm tiểu tam còn dám vác mặt đến hỏi vợ người ta sao lại giữ chồng, cô thật khiến người khác phải mở rộng tầm mắt đó!”

Lời nói của Mộc Nhược Na trực tiếp lại dứt khoát, nghe mà như tưởng như đang bị tát bạt tai đau điếng.

Lâm Tiểu Nhã cũng không nhịn, nổi đóa lại: “Cô là ai? Chuyện của chúng tôi, lúc nào đến phiên người ngoài như cô quản?”

“Chứ cô không phải người ngoài sao?” Mộc Nhược Na lại dùng lời lẽ sắc bén đâm vào mang tai Lâm Tiểu Nhã: “Thân phận tiểu tam trở thành hợp pháp từ lúc nào vậy? Cô có bản lĩnh thì ngay lập tức đi tìm Doãn Tư Thần, nói anh ta ly dị Cố Hề Hề để kết hôn với cô đi! Suốt ngày lải nhải chuyện tình nghĩa trong quá khứ, cô đã bán Cố Hề Hề một lần, còn muốn bán lần thứ hai sao?”

Lâm Tiểu Nhã có bình tĩnh mấy cũng không chịu nổi nữa.

Trước đây đối diện cô ta là một Cố Hề Hề hiền lành dịu dàng, cho đến nay chưa từng nói với cô ta những lời như thế này. Ngay cả khi bị gài bẫy mất đi lần đầu tiên, mất đi tất cả, Cố Hề Hề cũng chỉ giận đến toàn thân run rẩy mà bỏ đi, chứ không như Mộc Nhược Na hung dữ chỉ thẳng mặt mắng mỏ như vậy.

Lâm Tiểu Nhã đương nhiên cho rằng Cố Hề Hề dễ ức hϊế͙p͙, và cả người bên cạnh cô cũng vậy. Nhưng cô ta quả thực không biết suy nghĩ, Mộc Nhược Na là phó tổng giám đốc một công ty lớn, nếu là người dễ ức hϊế͙p͙ sao có thể ngồi ở vị trí này? Mộc Nhược Na cũng không dựa vào bề ngoài, mà đạt được thành công nhờ bản lĩnh thật sự.

Lâm Tiểu Nhã nói không lại, chỉ có thể nhìn sang Cố Hề Hề giả bộ bệnh tật yếu đuối.

Cô ta lập tức che đầu, ngồi trêи mặt đất: “A! Đầu tôi đau quá! Hề Hề, đầu tôi rất đau! Hề Hề có phải cậu giận tôi không? Tôi không có ý gì, tôi chỉ.. hu hu.. tôi chỉ còn một tháng cuối cùng, lại không thể thực hiện tâm nguyện. Bác sĩ nói tốc độ khối u trong đầu tôi phát triển ngày càng nhanh, có lẽ không đến một tháng tôi sẽ.. Hề Hề, vì tình cảm của chúng ta, cậu đừng giận tôi được không? Tôi đời này chỉ có cậu là bạn, tôi thật sự không muốn mất đi cậu!”

Cố Hề Hề vốn giận Lâm Tiểu Nhã vừa gặp đã chỉ trích mình, nhưng nghe cô ta nói thời gian có lẽ không tới một tháng thì lại lần nữa mềm lòng.

“Được rồi, đừng làm ồn nữa..” Cố Hề Hề nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nếu đau đầu hãy đến bệnh viện đi. Tối qua tôi ăn cơm xong thì liền đi đến khu hai, Doãn Tư Thần đi đâu hay làm gì tôi đều không biết. Tiểu Nhã, tôi vì tình bạn trước đây với cậu, thật sự đã làm hết tình hết nghĩa rồi. Cậu nói Tư Thần đối với cậu tình xưa chưa dứt, vậy cậu tự chủ động nỗ lực đi. Tôi không thể làm gì khác nữa.”

Nói xong, Cố Hề Hề kéo Mộc Nhược Na rời đi.

Mộc Nhược Na vừa đi vừa giận dữ nói: “Cô chính là quá dễ dụ. Cô ta giống sắp chết sao? Chẳng lẽ người sắp chết trêи đời này đều có quyền quay lại cướp chồng người khác?”

Cố Hề Hề thấy Mộc Nhược Na bất bình vì mình, ánh mắt cô thoáng qua vẻ mềm mại.

Trong cuộc đời rất nhiều khi có những biến cố xảy ra khiến con người ta suy sụp, tưởng như mọi thứ đã chấm dứt. Nhưng rồi sẽ có một ngày cuộc đời lại mang đến những niềm tin và hy vọng mới. Cô và Lâm Tiểu Nhã, vốn không thể trở về như trước đây nữa, nhưng có Mộc Nhược Na xuất hiện, so với Lâm Tiểu Nhã quả thật tốt hơn rất nhiều!

Còn về Mộc Nhược Na, khi cô nghe được chuyện Lâm Tiểu Nhã lợi dụng và bán đứng Cố Hề Hề, mà Cố Hề Hề vẫn còn bánh bèo chịu ủy khuất, cô lập tức cảm thấy người phụ nữ này thật quá ngu!

Với cô thì việc làm bạn không nên quá tốt, cô tuyệt đối không để bản thân bị bạn bè đâm sau lưng như vậy! Nếu đối phương có âm mưu tổn thương cô, cô sẽ không ngần ngại chỉa mũi dao quay lại đối phương và hỏi một câu: Dao bén không?

Nhưng không thể không thừa nhận, cô đã thật sự bị sự ngây ngô của Cố Hề Hề đánh động vào tâm tình mềm mại nhất. Một người, hiền lành lương thiện trong một lúc thì là chuyện dễ, nhưng mãi hiền lành lương thiện cả đời, thật sự là không dễ dàng!

Cho nên qua chuyện của Lâm Tiểu Nhã, Mộc Nhược Na cũng đã xem việc của Cố Hề Hề là việc của cô, sẽ không để Cố Hề Hề bị ức hϊế͙p͙. Chính vì vậy khi Lâm Tiểu Nhã vừa bước tới, thì cô không tiếc lời sắc bén trả đũa để giúp Cố Hề Hề hả giận.

* * *

Tiểu A làm việc rất nhanh nhẹn, cả một đêm không ngủ để trực tiếp chỉ huy các nhân viên kỹ thuật đột nhập mạng lưới thông tin của thành phố, đăng tin người quan viên chuyên phụ trách kinh tế tham ô nhận hối lộ và cả việc bê bối ***, chỉ trong một đêm mà tin này đã bùng nổ.

Không có chút trì hoãn, thậm chí chưa tới giờ làm việc thì quan viên này đã bị áp giải đi điều tra. Những người có kinh nghiệm trong quan trường đều biết, nếu đã dính tai tiếng và bị điều tra, dù kết quả ra sao đều không phải chuyện tốt.

Mặc Tử Hân cũng kịp thời nhận được tin tức. Theo bản năng, anh ta lập tức biết được có người cố tình ra tay với anh ta! Nhưng đối phương cực kỳ giảo hoạt, không để lại chút dấu vết!

Tên quan viên này thực chất không có bình phong tốt, kẻ thù cũng khá nhiều, trong nhất thời không thể xác định là ai làm. Nhưng người có đủ năng lực để gài bẫy một quan viên, lại có thể khiến tin tức lan truyền nhanh chóng chỉ trong một đêm, tuyệt đối không phải là hạng người bình thường!

Đọc truyện chữ Full