Doãn Tư Thần nhìn Mộc Nhược Na, hai người đã có quen biết nhiều năm, anh hiển nhiên tin tưởng cô, vậy nên anh gật đầu đồng ý.
Lâm Tiểu Nhã thấy Cố Hề Hề không đi cùng xe với Doãn Tư Thần, lập tức tiến đến tiếp tục màn kịch, cô ta làm bộ đau đầu rồi nói: “Hề Hề.. đầu tôi đau quá.. Cậu có thể đưa tôi một đoạn đến bệnh viện được không? Nơi này cách bệnh viện rất xa!”
Hôm nay Mộc Nhược Na đi một chiếc Porsche thể thao, xe chỉ có ghế lái chính và ghế phụ, căn bản không còn chỗ chở thêm người thứ ba.
Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, gương mặt cô có vẻ mong chờ. Nhờ chồng mình đưa bạn gái cũ của anh đi bệnh viện, làm được chuyện này chắc trêи đời cũng chỉ có mình Cố Hề Hề.
Mộc Nhược Na nhịn không được lắc đầu.
Doãn Tư Thần sao không hiểu ý tứ của Cố Hề Hề, chỉ là anh không muốn làm cô khó xử, nên nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Tiểu Nhã thấy Doãn Tư Thần đồng ý, cô ta liền vui mừng khôn xiết!
Chẳng lẽ Tư Thần đã hồi tâm chuyển ý?
Cố Hề Hề cũng không quan tâm hai người họ, cô lên xe của Mộc Nhược Na, chiếc xe nhanh chóng biến mất trong tầm mắt mọi người.
Doãn Tư Thần nhìn theo bóng dáng Cố Hề Hề, đến khi hình ảnh cô khuất khỏi tầm nhìn của mình, anh mới nhẹ nhàng mở miệng: “Đi thôi!”
Lúc này Lâm Tiểu Nhã làm bộ dáng nũng nịu tiến đến, ngoan ngoãn đi cạnh Doãn Tư Thần. Anh lập tức cau mày: “Cô đứng đây làm gì? Ngồi chiếc xe cuối cùng!”
Nói xong, Doãn Tư Thần không buồn liếc nhìn Lâm Tiểu Nhã một cái, liền trực tiếp lên xe của anh.
Tiểu B cố nén nụ cười mỉa mai, ra vẻ lịch sự mời Lâm Tiểu Nhã đến chiếc xe cuối cùng, cửa xe đã mở sẵn. Gương mặt Lâm Tiểu Nhã cứng đờ vì hụt hẫng, cô ta cứ hy vọng có thể tranh thủ chút thời gian để thân mật với Doãn Tư Thần. Chẳng ngờ anh không thèm liếc nhìn đến cô ta mà lập tức lên xe rời đi, bỏ lại cô ta đứng như trời trồng tại chỗ.
Lâm Tiểu Nhã đành cắn răng oán hận mà ngồi ở chiếc xe cuối cùng. Cô ta dám không ngồi sao, vậy thì chỉ còn có thể đi bộ mà thôi!
Mộc Nhược Na lái xe thong dong chậm rãi, cũng bởi vì trêи xe có Cố Hề Hề, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Không lâu sau đã tới chợ hoa, ở đây ngập tràn hoa tươi muôn màu rực rỡ, quả thật làm tâm tình Cố Hề Hề dễ chịu hơn rất nhiều.
Những chuyện ưu phiền trước đó, cô đều gạt sang một bên không nghĩ tới nữa. Đã cố gắng để xây dựng tuyến phòng thủ bảo vệ trái tim mình, vậy thì cô sẽ không dễ dàng để tim mình bị tổn thương.
“Cô thật sự sẽ buông tay?” Mộc Nhược Na đang đưa tay vuốt một cây trúc xanh sẫm, thuận miệng hỏi.
“Nếu không thì có thể thế nào nữa?” Cố Hề Hề nhẹ nhàng trả lời: “Cũng đâu phải lần đầu thất tình, không đến nỗi khó chấp nhận lắm.”
Tối hôm qua khi Lâm Tiểu Nhã tự nói ra chuyện của hai người họ, thời điểm đó Cố Hề Hề đã một lần nữa tự khép cửa trái tim mình lại.
Mộc Nhược Na khoé miệng cười khẩy: “Vậy nên cô cam tâm tình nguyện nhường Doãn Tư Thần cho Lâm Tiểu Nhã kia sao?”
“Tôi chỉ rời khỏi trò chơi tranh giành nhàm chán này thôi, không nặng nề như cô nói đâu. Doãn Tư Thần tự có suy và quyết định của anh ấy, nếu trong lòng anh ấy có Lâm Tiểu Nhã, vậy tôi không nhường cũng không được! Nếu trong lòng anh ấy không có Lâm Tiểu Nhã, thì tôi có làm gì cũng chẳng sao!” Cố Hề Hề mỉm cười nhẹ nhàng, ôm một bó hoa bách hợp đang nở rộ: “Tôi thích bó hoa này!”
“Nói rất có lý, vậy tôi cũng không còn gì để nói.” Mộc Nhược Na thở dài: “Có lẽ cô nói đúng, người đàn ông như Doãn Tư Thần quá đáng sợ, ở cạnh anh ta đúng thật không phải chuyện thoải mái dễ dàng gì. Nhưng mà cô thật sự quyết định khi sinh ra đứa bé thì sẽ rời đi sao?”
“Nếu không thì sao?” Cố Hề Hề cười thong dong: “Vốn dĩ cuộc hôn nhân này chỉ một hợp đồng mà thôi!”
Mộc Nhược Na gật gật đầu, cũng không tiếp tục câu chuyện này nữa. Hai người đổi đề tài nói về hoa cỏ, rồi cô lái xe chở Cố Hề Hề đến nhà mình.
Ở một nơi đắt đỏ như thành phố N thì Mộc Nhược Na cũng có một căn hộ tiện nghi ở một chung cư cao cấp, diện tích cũng không lớn, nhưng cô chỉ sống một mình nên như vậy là đủ rồi.
“Thật ra tôi lại rất ít khi về đây.” Mộc Nhược Na kể chuyện: “Hầu hết thời gian tôi đều ở chỗ khác, nơi này tôi chỉ về khi tâm tình mình không tốt. Cô thử nhìn đi, từ nơi này nhìn ra bên ngoài sẽ thấy toàn bộ thành phố đều trong tầm mắt mình. Mỗi lần trong lòng phiền muộn tôi đều ngồi xuống ghế này và nhìn ra bên ngoài, rồi nhìn xuống dòng xe cộ bên dưới, rồi cũng từ từ bình tâm trở lại.
Mộc Nhược Na nhìn Cố Hề Hề, cười nói:” Không tin thì cô thử xem! “
Cố Hề Hề bước đến, ngồi xuống vị trí mà Mộc Nhược Na nói, cô nhìn thấy quang cảnh toàn bộ thành phố, dòng xe chi chít nhưng lại ngay ngắn trật tự, từng đoàn người đi đường tất bật giữa thành phố bận rộn. Những phong cảnh này đều như vừa quen thuộc, vừa thật lạ mắt, chính vào giờ khắc này, Cố Hề Hề đã cảm nhận được sự tĩnh lặng trong tâm hồn mình.
Điện thoại của Mộc Nhược Na vang lên, cô thuận tay trả lời ngay. Ngay lúc nhìn lên màn hình thì Mộc Nhược Na có vẻ cứng đờ người, tầm mắt nhẹ nhàng đảo qua Cố Hề Hề.
” Sao anh biết cô ấy ở chỗ tôi? “Mộc Nhược Na lên tiếng hỏi đối phương.
Cố Hề Hề tò mò quay đầu nhìn, cô thấy gương mặt Mộc Nhược Na có vẻ hào hứng. Hình như người gọi đến đã nói gì đó làm cô ấy thấy thú vị.
Mộc Nhược Na để điện thoại chờ, quay lại nhìn Cố Hề Hề nói:” Mặc Tử Hân vậy mà lại gọi điện thoại cho tôi, muốn mời chúng ta đi dùng cơm, còn có chuyện muốn nói với cô. Nếu tôi đoán không lầm thì là chuyện về Vân Nặc! “
Cố Hề Hề kinh ngạc.
” Cô muốn đi hay không? Nếu cô không thích thì tôi có thể từ chối! “Mộc Nhược Na nhíu mày hỏi.
” Thật ra tôi cũng rất hiếu kỳ.. “Cố Hề Hề trả lời:” Cô không cảm thấy tò mò sao? “
Đột nhiên biết có một người giống mình như khuôn đúc, thì bất kỳ ai cũng không khỏi tò mò về người đó. Cố Hề Hề cũng không ngoại lệ!
Mộc Nhược Na liền nhận lời Mặc Tử Hân qua điện thoại, hẹn địa điểm gặp mặt.
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na nghỉ ngơi một chút rồi ra ngoài. Khi hai người tới chỗ hẹn thì Mặc Tử Hân đã ngồi đợi sẵn.
” Xin lỗi, chúng tôi đến muộn! “Mộc Nhược Na chỉ nói xin lỗi theo phép lịch sự, chứ thật ra cô cảm thấy câu này cũng không cần, Mặc Tử Hân trực tiếp gọi điện thoại cho cô thì rõ ràng anh ta đã có sắp xếp trước!
” Không sao, tôi cũng chỉ vừa mới đến! “Mặc Tử Hân tiến đến kéo ghế cho Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na, nói:” Hôm nay mạo muội mời hai người đến, ngoài việc dùng bữa cơm thì có một thỉnh cầu hơi quá đáng! “
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ: Đến lúc rồi!
Trong lúc chờ món ăn được dọn ra, Cố Hề Hề hỏi thẳng:” Mặc tổng có việc gì cứ nói, xin đừng ngại! “
Mặc Tử Hân có vẻ như đã biết Cố Hề Hề sẽ nói vậy, liền đáp:” Chắc hai người cũng đoán được chuyện tôi muốn nói. Đúng vậy, tôi muốn hỏi Cố tiểu thư, cô thật sự không quen biết Vân Nặc sao? “
Nói xong câu này, ánh mắt Mặc Tử Hân bình tĩnh nhìn Cố Hề Hề.
” Mặc tổng hẳn cũng đã điều tra qua gia thế của tôi rồi? “Cố Hề Hề cũng không phải ngốc nghếch, cô mau chóng thông suốt chuyện này.
” Đúng, tôi biết Cố tiểu thư không phải con ruột của Cố gia, mà là được nhận nuôi. “Mặc Tử Hân thành khẩn nhìn Cố Hề Hề:” Không biết Cố tiểu thư có nguyện ý giúp đỡ tôi làm một kiểm tra không? Thật ra trêи đời người giống người không phải chuyện lạ, nhưng cô và Nặc Nặc thật sự là giống nhau quá mức bình thường! “
Cố Hề Hề tuyệt nhiên từ chối:” Xin lỗi, nhưng tôi không thể đồng ý. Mặc kệ cha mẹ ruột của tôi là ai, lúc này đều không còn ý nghĩa với tôi. Hiện tại tôi chỉ có một người mẹ, bà là Giản Tiếu! Nếu Mặc tổng hiếu kỳ tôi được nhận nuôi như thế nào, anh có thể đi tìm mẹ tôi để hỏi. Với năng lực của Mặc tổng thì việc tìm ra mẹ tôi đang ở đâu, hẳn cũng phải chuyện gì khó đúng không? “
Mặc Tử Hân trầm ngâm không nói gì.
Cố Hề Hề hiểu ý Mặc Tử Hân là muốn cô đi làm xét nghiệm DNA xác định quan hệ huyết thống. Nhưng cô không muốn!
Dù kết quả ra sao, cũng sẽ có người buồn người vui.
” Nếu tôi và Vân gia có quan hệ, thì nói lên được điều gì? Một nơi đã vứt bỏ tôi thì vì sao tôi phải tìm trở về? “Giọng nói Cố Hề Hề nhẹ nhàng, nhưng lại rất kiên định:” Còn nếu tôi và Vân gia không có mối quan hệ gì, như vậy thì việc này chỉ làm nhiều người thất vọng thương tâm thôi. Việc này vốn không có ý nghĩa gì cả! “
Ánh mắt màu lam của Mặc Tử Hân nhìn Cố Hề Hề, đáy mắt anh thoáng vẻ phức tạp.
Mộc Nhược Na nãy giờ vẫn không lên tiếng, đây là việc riêng tư, cô không thuận tiện xen vào.
Chỉ là đến lúc này, Mộc Nhược Na mới có thể mở miệng:” Mặc tổng, chúng tôi đến đây thật ra cũng là tò mò về Vân Nặc. Cô ấy là một tài nữ huyền thoại! Mặc tổng là hôn phu của Vân Nặc, vậy chắc sẽ biết không ít về cô ấy, đúng không? Chúng tôi rất muốn nghe chuyện về cô ấy. “
Mặc Tử Hân im lặng, ngay sau đó hiểu ra. Đúng vậy, hai người quả thật giống nhau như đúc. Hiếu kỳ chắc hẳn không chỉ mình anh ta, mà cả Cố Hề Hề và những người khác cũng vậy, chỉ là mục đích quan tâm của mỗi người sẽ khác nhau thôi!
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na háo hức muốn biết câu chuyện của một cô gái tài sắc vẹn toàn, được xem như một huyền thoại làm kinh diễm biết bao nhiêu người. Nhưng chỉ có vậy thôi, không có sự tình gì khác hơn!
Mặc Tử Hân cũng không tức giận việc Cố Hề Hề từ chối lời thỉnh cầu của anh, vẫn nhẹ nhàng gật đầu nói:” Được, nếu hai người có hứng thứ, tôi cũng muốn tâm sự một ít chuyện xưa, hy vọng hai người không cảm thấy phiền nếu tôi nói nhiều! “
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na nháy mắt vẻ hứng thú, tập trung nghe Mặc Tử Hân kể chuyện.
Ánh mắt Mặc Tử Hân dừng ở gương mặt của Cố Hề Hề, bình tĩnh nhìn cô thật lâu rồi nhẹ nhàng mở miệng:” Hai người thật sự rất giống nhau! “
Cố Hề Hề theo bản năng lấy tay sờ lên khuôn mặt của mình, cô đã sống trêи đời này hai mươi ba năm, giờ đột nhiên phát hiện có một người giống mình như đúc, hơn nữa đó lại là một cô gái tài sắc vẹn toàn tuyệt diễm, nếu nói không hiếu kỳ thì là nói dối! Thậm chí cô còn có cả hâm mộ!
Nhưng cuộc đời thật trêu ngươi!
Cuộc sống của Vân Nặc ngắn ngủi, còn cuộc sống của cô lại dài đằng đẳng triền miên.
Người ta đa tài đa nghệ, tinh thông tám ngôn ngữ, cầm kỳ thi từ ca phú không gì không biết, còn cô chỉ có một tấm bằng đại học bình thường, cuộc sống không thân thích, may mắn được nhận nuôi thì ba nuôi và bà nội lại không coi cô là con cháu. Rồi cuộc đời cô bước sang ngả rẻ khi bị người bạn thân nhất và mối tình đầu rời bỏ, trong bụng lại còn mang thai con của một người đàn ông cô không hề yêu.
Đem so cuộc sống của mình với một người đã khuất, nghĩ sao cũng thấy thật khập khiễng!
Cố Hề Hề bất đắc dĩ nói:” Nếu chúng tôi mặt đối mặt nhau, không chừng sẽ nghĩ là mình đang thấy hình ảnh của chính mình trong gương đúng không?