DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 68: Ô Kim Viên

Ta đương nhiên có thể xác định Lục Đồng thuộc về Trung Châu.”

Đạo sĩ bất lương hơi trầm ngâm, rồi nói tiếp:

“Chuyện này đã làm năm đó náo loạn vô cùng, việc lưu truyền rộng rãi nhất là Yêu Tộc đại đế đã cướp đi Chí bảo của Đông Hoang nhân tộc, muốn làm vật phẩm bồi táng khi hắn chết. Hoang Tháp cũng biến mất trong khoảng thời gian đó, cho nên mọi người nghi ngờ hắn gây nên. Trừ lần truyền thuyết đó ra, còn 1 truyền thuyết tương đối bí ẩn, đó là Hoang Tháp không phải do Yêu Tộc đại đế đánh cắp, hắn đương nhiên là muốn tìm vật phẩm bồi táng, nhưng không phải là Hoang Tháp của Trung Châu. Còn lại lịch của khối Lục Đồng này, thì nó vô cùng bí ẩn, ngay cả người của Đông Hoang cũng không biết, ngay cả việc nghe nói qua cũng là may lắm rồi.”

“Ngươi dựa vào những sự việc này mà phán đoán hay sao?”

Diệp Phàm nghi hoặc.

“Khi phá vỡ phần mộ Yêu Đế, Hoang Tháp không có xuất thế, cho nên truyền thuyết thứ nhất bị phủ định, lúc đó ta tự nhiên nghĩ tới nó chính là Lục Đồng.”

Nói tới đây, Đạo sĩ bất lương tát cho mình một cái, rồi mới nói:

“Ta vạn lần cũng không ngờ, cả đời tầm bảo, mà lại bị khối Lục Đồng này che mắt mà bỏ qua.”

“Tại sao ngươi lại tỉnh ngộ, vì sao lại cảm thấy nó không bình thường?”

“Bởi vì nó bình thường đến mức vượt ra khỏi lẽ thường, bản thân nó không có sơ hở nào cả, nó che giấu được tất cả các thủ pháp, sau đó ta nghĩ lại, đây chính là sơ hở lớn nhất, ngay cả 1 khối đồng nát bình thường cũng không có khả năng “ bình thường” tới như vậy…”

Diệp Phàm cố ý thở dài một hơi, nói:

“Không nghĩ đến ta lại siêu nhiên như vậy, chỉ cần vung tay một cái, lại ném đi đồ vật có thể sánh ngang với Hoang Tháp như ném 1 chiếc giày rách. Đáng tiếc, không có ai nhìn thấy cả, nếu không lúc đó chắc ta giống như Thần xuống trần gian, phong thái tuyệt thế, khoáng cổ tuyệt kim.”

“Ngươi cố ý chọc tức ta có phải không? Muốn ăn đòn hả!”

Đạo sĩ bất lương tức đến mức sắp điên lên rồi.

Diệp Phàm tuy rằng cảm thấy Đạo sĩ béo rất thiếu đạo đức, nhưng cũng không phải hạng người cùng hung cực ác, cho nên hắn chẳng sợ tý nào, nói:

“Đạo trưởng bớt giận, chuyện quan trọng trước mắt của ngươi là mau chóng mò khối Lục Đồng nên, nói không chừng Hoang Tháp cũng ở dưới Âm phần đó. Có khi trọng bảo ngươi cũng không mất, mà lại được 2 cái.”

“Hoang Tháp chắc chắn không ở trong Âm phần!”

Mặc dù nói như vậy, nhưng Đạo sĩ bất lương vẫn thả Diệp Phàm ra, sau đó suy nghĩ xem nên làm như thế nào.

“Liều mạng, ta lại thử xem!”

Đạo sĩ béo một lần nữa đi tới bờ Hắc Đàm, đối với Khối Lục Đồng thì hắn không thể nào quên được, nên không thể buông bỏ.

“Ầm “

Đúng lúc này, bên trong hắc sắc Hắc Đàm đột nhiên xuất hiện 1 vòng xoáy, một con ác thú phiêu phù bên trong Hắc Đàm, cả người nó đen nhánh, giống như từ Ô kim đúc thành, tỏa ra yêu khí kì dị.

Nó có hình dạng rất quái dị, có 3 cái đầu, cái đầu ở giữa giống như đầu vượn, 2 cái đầu còn lại lần lượt là đầu chim và đầu răn, thân thể giống như “Minh Mã” được đúc từ Ô kim, toàn thân nó không có lông, mà được bao phủ bởi 1 lớp vảy đen, sang lập lòe, trông vừa mạnh mẽ lại vừa có khí thế.

Đây là 1 con cự thú dài tới mười mấy mét, đang đứng ở trong nước, kêu gào dữ tợn, làm cho Diệp Phàm có cảm giác linh hồn mình đang lơ lửng, sắp rời khỏi thân thể.

“Tĩnh tâm ngưng thần!”

Đạo sĩ béo quát lớn:

“Đúng là có loại sinh vật này được, nó sống ở nơi cực âm, tiếng gầm của nó có thể chấn vỡ linh hồn, là 1 loài dị thú cường đại, tên là Ô Kim viên…”

Cả người con dị thú cực lớn này ô quang lập lòe, trông rất dữ tợn, tuy rằng có 3 cái đầu, nhưng chỉ có cái đầu vượn ở giữa là có linh trí, ước rằng cái đầu Chim và đầu rắn cũng có thể thi triển thần thông, nhưng chưa có linh trí, chỉ lấy cái đầu Vượn ở giữa làm chủ, do vậy mới gọi là Ô Kim viên.

Nhưng đó chỉ là truyền thuyết, đầu Chim và đầu rắn cũng có thể khai mở linh trí, một khí Ô Kim viên tiến hóa tới cảnh giới đó, thì vô cùng kinh khủng, trừ phi tuyệt đỉnh cao thủ xuất thủ, thì không có cách nào giết được nó cả, bởi lúc đó pháp lực của nó đã lớn lắm rồi.

Diệp Phàm nghe thấy tiếng quát, vội vàng tĩnh tâm ngưng thần, hào quang từ trên người Đạo sĩ béo tràn ra, làm cho linh hồn hắn ổn định trở lại, không còn lơ lửng, mơ hồ như trước.

“Ầm “

Đúng lúc này, Ô Kim viên đột nhiên bay lên khỏi Hắc thủy, tạo thành những con sóng lớn màu đen, tấn công về phía Đạo sĩ béo và Diệp Phàm.

“Vù “

Đạo sĩ bất lương phản ứng vô cùng cấp tốc, 1 tay vẽ hình tròn, 1 hào quang màu xanh như khói tỏa ra, rực rỡ mông lung, bảo phủ lấy Diệp Phàm, ngăn cản những hòn đá đã bị đông cứng và hắc thủy ở bên ngoài, đồng thời tay còn lại đang vẽ lên không trung, tạo thành một chữ “phong” thật lớn.

“Đền tội đi!”

Đạo sĩ béo quát lớn một tiếng, chữ “Phong” trên không trung lập tức sáng lấp lánh, giống như được điêu khắc từ Ngọc mà thành, có hình dáng, có khí chất, khi nghe tiếng quát thì lập tức bay đi.

“Chát”

Thân thể Ô Kim viên vô cùng vững chắc, bốc lên những tiếng “xèo, xèo”, những hắc vụ âm hàn bốc lên, dường như muốn nhập vào bên trong thân thể giống như ô kim này.

“Hống…”

Ô Kim viên mạnh mẽ gào lên một tiếng, thân thê rung động, 2 cái đầu ở 2 bên đang cúi lập tức ngẩng lên, đầu Chim thì há mồm, phun ra một đạo Thiểm Điện rực rỡ, đầu rắn thè lưỡi, phun ra một đạo hắc sắc Hỏa diễm, đốt cháy cả khung trung.

“Thiểm điện cực âm và Minh hỏa!”

Đạo sĩ béo thất kinh, lôi Diệp Phàm lùi về phía sau vài bước, há mồm phun ra 1 hắc sắc Tiểu thuẫn, hào quang tỏa sáng, không ngừng lớn lên, tạo thành tiểu thuẫn cao tới 4, 5 thước, chắn trước 2 người.

“Ầm ầm ầm… “

Điện mang bay múa, ngọn lửa màu đen đang cháy rừng rực, tất cả đều đang trùng kích vào chiếc Thuẫn bài đỏ như máu, tỏa ra những ánh lửa đỏ lập lòe.

“Con Ô Kim viên này thật không đơn giản, phỏng chừng 2 đầu Chim và đầu Rắn của nó cũng đả mở linh trí, nhưng bị người khác xuyên thủng, làm mất đi linh trí!”

Đạo sĩ béo sắc mặt rất trầm trọng, nếu như cả 3 chiếc đầu của Ô Kim viên đều khải mở linh trí, thì cho dù là tu sĩ cường đại gặp nó cũng chỉ có cách là chạy trốn mà thôi.

“Rất may là, 2 cái đầu của nó không phải ở trong trạng thái hoàn mỹ…”

Hắn nhẹ giọng thì thào, những đợt trùng kích của Ô Kim viên đều bị chiếc Thuẫn bài màu đỏ chặn lại.

“Trảm!”

Đúng lúc này, từ trong Khổ Hải của Đạo sĩ béo phóng ra 1 đạo hào quang xán lạn, giống như 1 cái Minh Nguyệt Luân (1), trong sáng mà sáng ngời, bay đến phía Ô Kim viên.

(1): Minh Nguyệt Luân: vầng trăng tròn

“Chát “

Từ trong cái đầu vượn của Ô Kim viên bắn ra 2 đạo kim quang, đập vào chiếc Minh Nguyệt Luân, 2 thứ đều chấn động kịch liệt.

Đạo sĩ bất lương cả kinh thất sắc, nói:

“Xem ra cả 3 cái đầu đều bị trọng thương, trên mặt nó còn lưu lại dấu vết kinh khủng, chắc chắn rằng cả 3 cái đầu của nó ngày xưa đều đã khai mở linh trí, nếu lúc đó ta gặp phải nó, thì chỉ còn cách chạy trốn.”

Không chỉ 2 cái đầu ở 2 bên của Ô Kim viên mất đi linh trí, mà cái đầu vượn ở giữa cũng bị trọng thương, không thể tái hiện uy phong năm xưa, nên dần dần bị đạo sĩ áp chế.

“Ầm “

Nhưng khi Đạo sĩ bất lương muốn trói buộc nó thì nó đột nhiên giãy giụa thật mạnh, trong nháy mắt toàn thân bộc phát kim quang, thoát khỏi trói buộc, trốn luôn vào trong Hắc Đàm.

“Con quái thú này vô cùng đáng sợ, nếu như để nó khôi phục thương thế, trở về trạng thái như xưa, đến lúc đó rất ít người có thể hàng phục được nó.”

Đạo sĩ béo trầm trọng nói.

Đúng lúc này, ở dưới Hắc Đàm sâu không thấy đáy, đột nhiên có ba động mãnh liệt nổi lên.

Phía dưới hình như sắp có quái vật nào thoát ra, trông cảnh tượng này thì còn kinh khủng hơn Ô Kim viên nhiều, bên trong Hắc Đàm nhưng con sóng lớn đua nhau dâng lên, hắc sắc vụ khí (2) thi nhau tỏa ra bốn phía.

(2): Hắc sắc vụ khí: Sương mù màu đen

Sương mù tỏa ra, lạnh tới thấu xương, ở rất nhiều nơi trong dãy núi này đã bị đông cứng, có rất nhiều tảng đá khi hắc vụ bay qua thì lập tức biến thành bột mịn.

“Đạo trưởng, người không phải nó Âm điện ẩn trong bóng tối, sẽ không xuất hiện mà, sao lại có cảnh tượng kinh khủng tới vậy?”

“Có lẽ lúc trước ta vô tình làm một việc, đã chọc phải phiền phức rồi.”

“Người đã làm chuyện gì?”

“Ở sâu mấy ngàn mét dưới đáy Hắc Đàm, ta nhìn thấy 1 tấm bia đá tổn hại có khắc 2 chữ “Minh Đàm”, ta nhổ nó lên, ném về phía sâu của Hắc Đàm, ta nghĩ nó đã chìm xuống dưới đáy, nhưng cũng có thể đã va chạm vào Âm Điện.”

“Đạo trưởng, người không phải ném tấm phá bi đó trúng Âm điện rồi chứ?”

“Khi đó, ai biết ở dưới đáy Hắc Đàm là Âm phần đâu…”

“Ào ào ào “

Đúng lúc này, nước ở trong Hắc Đàm bắn tung lên, một đội âm binh màu đen lao ra, trong tay đều cầm Hắc sắc âm đao, âm u đầy tử khí.

“Đây là…” Diệp Phàm thất kinh.

Mà Đạo sĩ béo cũng cả kinh thất sắc, kéo Diệp Phàm lui lại phía sau, nói:

“Chuyện gì đang xảy ra thế này? Âm phần Yêu Đế chắc chắn có điều cổ quái, lẽ nào lại có sinh vật thủ phần (3) vô cùng kinh khủng, nhưng sinh vật này rốt cục là loài nào?!”

Đọc truyện chữ Full