DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Là Nữ Phụ
Chương 115: Đế quốc xác sống (29)

Xác sống nhỏ mặc kệ các luồng tấn công khác, chỉ nhắm vào cô mà tấn công, như là…

Muốn đoạt lấy…

Bản cô nương biết dị năng chết tiệt kia thế nào cũng có lúc gây chuyện.

Thời Sênh huy động thiết kiếm rất nhanh, ánh mắt nhìn xác sống kia càng ngày càng trở nên ác liệt.

Chờ giải quyết xong xác sống đó, tay Thời Sênh đều sắp bị cắt nát tới nơi.

Nếu gặp phải hai xác sống cấp bảy mà cứ đánh thế này, cô nghĩ mình chắc chắn sẽ bị treo lên làm bao tải đấm bốc.

Tinh hạch của xác sống kia bị Tiểu Ngũ đào ra, đưa cho cô.

Tinh hạch cấp sáu cô còn chưa thấy, mới chỉ thấy tới cấp năm, nhìn đẹp hơn cấp bốn rất nhiều.

Viên tinh hạch cấp bảy này nửa trong suốt, nhìn thực mông lung.

Cô có thể hấp thu tinh hạch nhưng không có hiệu quả, chỉ có thể không ngừng tiêu hao dị năng mới thăng cấp được.

Cô nghĩ nghĩ rồi đưa tinh hạch cho Bạch Hổ.

Tiểu Ngũ được ăn dị năng của cô nên cũng ngứa mắt với tinh hạch này.

“Meo!” Chủ nhân là tốt nhất.

Bạch Hổ thân mật cọ lên cổ Thời Sênh.

Thời Sênh ném nó cho Tiểu Ngũ ở đằng sau.

Tiểu Ngũ không bắt được, chỉ túm được cái đuôi, Bạch Hổ gào lên một tiếng rồi quay người cào vào tay Tiểu Ngũ.

Sau đó là một trận mèo gào và xác sống kêu loạn.

Mất mấy xác sống làm Thời Sênh có chút đau lòng, đó đều là xác sống cao cấp đấy.

Lúc Thời Sênh tới bên ngoài khu an toàn thành phố B thì thủy triều xác sống đã bắt đầu, đại quân xác sống đen nghìn nghịt ào ào tiến về phía cửa vào.

Người ở trên tường thành ra sức chống cự nhưng nhanh chóng liền bị xác sống dị năng giết chết.

Người bị xác sống giết lại nhanh chóng hóa thành xác sống.

Cho nên chờ những dị năng giả bị giết chết bắt đầu bò dậy thì đã biến thành xác sống, bèn quay ra tấn công đồng loại của mình.

“Grừ grừ!”

Xác sống sau lưng Thời Sênh đều ra vẻ nóng nảy, không ngừng hướng về phía khu an toàn gào lên.

“Bọn nó sao thế?”

“Bọn nó nói bên kia có hương vị rất dễ ngửi.”

Trong lòng Thời Sênh nhảy dựng.

Hương vị rất dễ ngửi?

Không phải là nước linh tuyền của nữ chính đại nhân đấy chứ?

Khu an toàn thành phố B nhanh chóng bị công phá, có thể trốn đều trốn được, không thể trốn đều hóa thành xác sống.

“Hiện tại anh có thể khống chế nhiều xác sống thế không?” Thời Sênh suy tư hỏi Thiên Lê.

“Có thể.”

“Làm việc đi, góp cho đế quốc của chúng ta một viên gạch, cuộc sống tươi đẹp đang chờ chúng ta.” Thời Sênh vỗ nhè nhẹ lên vai Thiên Lê. “Không hổ là vua xác sống đại nhân tương lai.”

Khu an toàn thành phố B bị công phá, mấy đại căn cứ khác đều chìm trong nguy cơ.

Cứ thế này, sớm muộn gì xác sống cũng chiếm lĩnh được trái đất.

Nhưng mà bọn họ không biết, Thời Sênh đã lên mục tiêu để xác sống chiếm lĩnh địa cầu rồi.

Hiện giờ tin tức bế tắc, chờ bọn họ nhận được tin có con người dẫn dắt xác sống phá thành thì đã là một năm rưỡi sau mạt thế, lúc đó Thời Sênh đã đánh được quá nửa giang sơn.

Kế tiếp là mấy căn cứ lớn nhất.

Thời Sênh mang theo Thiên Lê từng bước đánh qua, mỗi lần diệt một căn cứ đều có người đứng ra chửi mắng cô.

Rõ ràng cô là con người, sao lại mang loại quái vật này đi tấn công con người?

Cô chính là sự sỉ nhục của loài người, bại hoại, cô không được chết tử tế.

Đối với những người như thế, Thời Sênh hoặc khinh thường trực tiếp giết chết, hoặc nếu tâm tình tốt sẽ cùng họ tâm sự về nhân sinh, lý tưởng sau đó mới giết.

Người nào cố tình nói chuyện chính nghĩa cô đều coi như đánh rắm.

“Cố Nam kia quả thực là người điên, vốn dĩ con người đã sinh tồn rất khó khăn, cô ta còn mang theo xác sống đi phá thành…” Nước bọt của gã đàn ông bay tứ tung.

Tống Thập ngồi bên cạnh gã, tay chống cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống đất.

“Tống thiếu, cậu nói một câu gì đi, giờ chúng ta phải làm sao? Lấy tốc độ của bọn họ, muộn nhất là ba ngày sau sẽ tới căn cứ của chúng ta.” Gã đàn ông lại đẩy Tống Thập.

Con ngươi không có tiêu cự của Tống Thập chậm rãi điều chỉnh tiêu điểm, bình tĩnh nói ra hai chữ: “Đầu hàng.”

“Cái gì? Đầu hàng? Cậu nói đùa à? Sao chúng ta có thể đầu hàng Cố Nam chứ?”

“Đúng thế, Cố Nam điên rồi nên mới bức con người vào tuyệt lộ, đến lúc đó còn nơi nào cho con người sinh tồn chứ?”

Tống Thập nhìn thoáng qua mọi

người, châm chọc: “Các anh nghĩ có thể đánh thắng được đại quân của cô ta sao?”

Nếu là trước đây, hắn sẽ không bao giờ biết nói hai chữ “đầu hàng”.

Nhưng nghĩ tới thiếu nữ kiêu ngạo kia, hắn liền cảm thấy mình nói lời này không sai chút nào.

Mọi người đột nhiên im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.

Đại quân xác sống của Cố Nam lớn tới mức nào thì không ai rõ.

“… Vậy sau khi đầu hàng thì sao?” Có người cẩn thận hỏi.

Bên chỗ Cố Nam toàn là xác sống, chẳng lẽ bọn họ phải sinh hoạt cùng một đám xác sống đó à?

“Có người nhìn thấy những nhân loại khác ở bên cạnh Cố Nam” Tống Thập lạnh lùng nói. “Chứng minh cô ta không phải không nhận con người, chỉ là xem các anh có đủ trung thành hay không mà thôi.”

Sẽ có người đầu hàng, cái này quá bình thường.

Trước đây cũng từng có, tuy rằng cô không đồng ý nhưng cũng không giết họ, chỉ đuổi họ đi thật xa khỏi địa bàn của mình.

Nhưng tới khi nhìn thấy người dẫn đầu là Tống Thập, cô vẫn có chút kinh ngạc.

Nam chính và nữ chính không ở bên nhau sao?

Nữ chính đi đâu rồi?

Tống Thập cũng không biết Thích Minh Tuyết ở đâu, từ sau khi rời khỏi thành phố B, bọn họ liền không gặp lại nhau nữa.

Thời Sênh vẫn đuổi người đi, cô không thể vì Tống Thập là nam chính là coi trọng hắn được, phải biết rằng hắn chính là một quả bom hẹn giờ.

Vẫn nên giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn.

Sau khi hủy diệt xong mấy căn cứ lớn, Thời Sênh liền đón Trình gia về đại bản doanh, sau đó bắt đầu điều tra chuyện của Trình Tố.

Từ mấy căn cứ lớn, Thời Sênh cũng biết được không ít chuyện.

Ví dụ như thực nghiệm kia là được quốc gia cho phép.

Con người đã phát triển tới bình cảnh, nếu không tìm được đường ra, chỉ qua mấy trăm năm nữa, có lẽ con người sẽ rơi vào cảnh diệt vong.

Cỗ thi thể kia giống như một đạo Phúc Âm vậy.

Mà những người lớn từng tham gia thực nghiệm, khi thấy Thiên Lê thì không khỏi lộ ra kinh hãi.

Thiên Lê chính là cỗ thi thể mà bọn họ đã từng nghiên cứu qua.

Hắn thật sự đã sống lại.

Từ miệng những người kia, Thời Sênh biết cái thai trong bụng Trình Tố đã được cấy gen của Thiên Lê.

Đây là cái thai duy nhất thừa nhận gen của hắn, nhưng khi bọn họ còn đang chờ kết quả thực nghiệm thì Trình Tố lại bỏ trốn.

Sau đó, người đứng đầu dự án được khởi động lại này cũng biến mất cùng Thiên Lê luôn.

Không có Thiên Lê nhưng bọn họ vẫn giữ lại được một ít gen, đám gen đó cũng được họ cấy vào mấy thai nhi khác.

Đám thai nhi đó đều khỏe mạnh lớn lên, nhưng trước khi mạt thế bắt đầu không lâu liền xuất hiện tình trạng mất khống chế, vài người trong đó đã mất tích.

Sau đó mạt thế bùng nổ.

Bọn họ phát hiện là có lẽ có liên quan tới thực nghiệm kia, vì thế vội vàng rút lui, đem tư liệu có thể mang đi đều mang đi, không thể mang đi thì tiêu hủy hết.

Theo lời những người kia, người dẫn đầu đó có quan hệ không bình thường với Trình Tố.

Người đó tên là Mạc Văn.

Mạc Văn…

Cô nhớ rõ ở cuối tư liệu mà mình từng đọc kia, có một cái chữ ký, là Mạc.

Đọc truyện chữ Full