DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Là Nữ Phụ
Chương 440: Tần thời sơ ca (13)

“Tần Ca.” Cô gái nhíu mày. “Anh thật sự nhẫn tâm thế sao?”

Tần Ca gạt tay cô gái ra, dùng hành động thể hiện quyết tâm của mình.

“Rốt cuộc em có gì không tốt, sao anh lại không chịu thích em?” Đáy mắt cô gái đã hơi ướt ướt.

“Chúng ta ta không phải người cùng thế giới.”

[Nhiệm vụ phụ tuyến: Cứu rỗi bóng đêm.]

Thời Sênh: “…” Bản cô nương chỉ xem diễn thôi, ngươi nhổ nhiệm vụ ra làm gì?

Chuyện lần trước ta còn chưa tính toán với mi, mi còn dám phát nhiệm vụ. Lão tử không nhận.

Chắc có lẽ Hệ thống sợ Thời Sênh tìm mình phiền toái nên không tiếp tục tuyên bố nhiệm vụ nữa.

Nó tuyệt đối là Hệ thống chịu nhiều ấm ức nhất từ trước tới nay.

Kiều Thiển Thiển tránh khỏi Đường Cẩm Thần, đi tới bên cạnh Tần Ca: “Tần Ca, chúng ta đi thôi.”

“Cô là ai?” Cô gái hét ầm lên. “Ai cho cô kéo anh ấy, cô buông ra cho tôi.”

Cô gái kia đẩy Kiều Thiển Thiển. Kiều Thiển Thiển lảo đảo một chút, sau đó liền ngã về phía Thời Sênh.

Thời Sênh tránh sang một bên, Kiều Thiển Thiển ngã xuống đất.

Mặt đất rất cứng, lòng bàn tay Kiều Thiển Thiển lập tức chảy máu.

Tần Ca thâm ý liếc mắt nhìn Thời Sênh một cái.

Đường Cẩm Thần nổi giận, tiến tới nâng Kiều Thiển Thiển lên, “Kiều Sơ, sao cô không đỡ Thiển Thiển?”

“Sao tôi phải đỡ chị ta?” Thời Sênh khoanh tay trước ngực. “Tôi còn đang sợ bị chị ta đè bẹp ấy.”

“Kiều Sơ, cô ấy là chị gái của cô.”

Thời Sênh vênh mặt: “Kính già yêu trẻ, làm chị thì phải chịu bị thương, bảo vệ em gái chứ?”

Vết thương của Kiều Thiển Thiển không nghiêm trọng. Cô ta tránh khỏi Đường Cẩm Thần: “Cảm ơn Đường học đệ đã quan tâm, tôi không sao.”

“Anh vì cô ta nên mới không tiếp nhận em phải không?” Cô gái kia lại tiếp tục gây sự.

Tần Ca nhìn về phía Kiều Thiển Thiển, ánh mắt lại đảo qua Thời Sênh, chữ “phải” đã chực trên miệng lại không biết phải bắn ra như thế nào, cuối cùng liền thay đổi. “Không liên quan tới cô ấy.”

“Anh có quan hệ thế nào với cô ta?”

“Cũng không liên quan tới cô.”

“Tần Ca, tôi cho anh cơ hội cuối cùng, theo tôi rời khỏi đây.” Cô gái đột nhiên đanh giọng uy hiếp.

“Còn lâu.”

“Được, tốt lắm.” Cô gái gật đầu, ngón tay xinh đẹp chỉ chỉ Tần Ca và Kiều Thiển Thiển một chút rồi giẫm giày cao gót rời đi.

“Không đi à?” Tần Ca nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh nửa cười nửa không nhìn hắn: “Đi chứ.”

Kiều Thiển Thiển thấy Tần Ca muốn đi thì không khỏi gấp gáp, tránh khỏi sự dây dưa của Đường Cẩm Thần, đuổi theo Tần Ca.

Tần Ca nhíu mày: “Kiều tiểu thư, tôi đã đồng ý chỉ giúp cô một lần.”

Sắc mặt Kiều Thiển Thiển cứng đờ, trong mắt đầy sự khẩn cầu: “Tần Ca…”

Hãy giúp cô ta một lần nữa, cô ta thật sự sợ phải dây dưa với Đường Cẩm Thần.

Tần Ca không muốn, lần trước hắn đồng ý giúp Kiều Thiển Thiển chính là lần trước kỳ nghỉ đông.

Còn lần ở MY là do cô ta tự chủ trương.

Lần đó, hắn cũng không biết tại sao, chỉ nghĩ là mình sẽ tuyệt đối không để “người kia” hiểu lầm mình thêm nữa.

Tuy rằng chính hắn còn cảm thấy suy nghĩ này hoang đường.

Nhưng có lúc, hoang đường một chút cũng tốt.

“Kiều Thiển Thiển, em và anh ta gạt tôi?” Đường Cẩm Thần lập tức hiểu ra, vẻ mặt giận dữ nắm lấy tay Kiều Thiển Thiển, không cho cô ta đi.

Thời Sênh nhân cơ hội này đuổi kịp Tần Ca.

Sau lưng vẫn còn mơ hồ nghe thấy tiếng cãi cọ của hai người kia.

Đồ ăn ở Phúc Uyển phần nhiều là món cay, Tần Ca không thích nên cứ ngồi chọn tới chọn lui.

Có món canh cá hắn còn không thèm chạm vào.

“Thầy Tần diễm phúc thật sâu.”

Động tác chọc chọc đồ ăn của Tần Ca hơi dừng lại, mím môi không nói.

Thời Sênh đặt một đĩa thịt bò tới trước mặt hắn.

Tần Ca ngẩng đầu, ánh mắt như đang nghiền ngẫm cô.

Thời Sênh nhoẻn miệng cười khẽ: “Hối lộ!”

Dù ở thế giới nào, Phượng Từ đều thích ăn cá, nhưng hắn lại ghét xương cá, chỉ hận không thể rút hết xương ra ngoài.

“Em muốn tôi làm gì?” Tần Ca gắp thịt bò bỏ vào miệng.

“Không cần đi học cũng được, cuối khóa cũng đừng để em phải học lại?” Cuối kỳ trước, tên cứng đầu này lại đánh rớt cô, rõ ràng là cô đã làm đủ điểm qua môn rồi cơ mà.

Cô có đi học hay không cũng thế, đâu có ảnh hưởng tới sinh viên khác đâu.

Nghĩ tới chuyện cô đi học lại ngồi tán gẫu với Trần Khê, trong lòng hắn lại cảm thấy không thoải mái.

Nhưng nếu cô không đi học, hắn lại không thể nhìn thấy cô.

Tần Ca rối rắm trong lòng.

Hắn ăn hết đĩa thịt bò cũng chưa trả lời câu hỏi của Thời Sênh.

“Không được.” Cuối cùng, Tần Ca phun ra đáp án.

Thời Sênh trừng mắt với hắn, lập tức gắp mấy miếng thịt bò đã chọn riêng ra cho hắn đút vào miệng mình.

Tần Ca: “…” Trẻ con.

Tưởng cho hắn ăn mấy miếng thịt bò là có thể hối lộ sao?

Thời Sênh ăn xong lập tức rời đi, hoàn toàn không có tâm tình ăn no cùng dắt

tay nhau đi tản bộ, hóng gió.

Những ngày sau đó, Thời Sênh lại tiếp tục trốn học, Tần Ca lại tiếp tục ở trong trạng thái đuổi bắt cô không buông.

Nhưng số lần có thể tóm được cô chỉ đếm trên đầu ngón tay, trừ phi chính cô tự mình tới lớp.

Giờ đây, nam nữ chính đã ở bên nhau, đang trong giai đoạn ngọt ngào. Ngày nào mọi người cũng bị hai người đó ngược cẩu.

Cẩu độc thân Sênh tỏ vẻ, trước đắng sau ngọt mới là đạo lý.

Trước đắng sau ngọt cái con khỉ.

Cô còn chưa tìm ra bug trên người Tần Ca đây.

Cô tra xét tư liệu về Tần Ca, là đại thiếu gia của Tần gia.

Vua tàu thủy Tần gia.

Giới thượng lưu đều gọi Tần gia như thế.

Tần Ca là Đại thiếu gia của nhà họ Tần nhưng lại không tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc mà chạy tới đại học A dạy học.

Mà cô gái lần trước tới tìm hắn cũng rất thú vị.

Cô ta là Nhị tiểu thư của Tần gia, là em gái của Tần Ca, Tần Hân.

Tình yêu cấm kỵ nha, hừ hừ. Nếu đây không phải là người đàn ông trong lòng cô, cô cam đoan sẽ bắc ghế ngồi xem thiên tình sử này.

“Sơ Sơ, cậu mau tới phòng sinh hoạt đi.” Trần Khê gọi điện cho Thời Sênh, giọng điệu vô cùng lo lắng.

“Sao thế?” Thời Sênh vừa hỏi vừa nhảy xuống lan can sân thượng, đi về phía cầu thang.

“Có chuyện rồi, nói chuyện qua điện thoại không tiện, cậu tới đây đi.” Giọng của Trần Khê tỏ rõ vẻ nghiêm trọng.

Thời Sênh nhíu mày, đẩy cửa sắt sân thượng ra.

“A!”

Thời Sênh bị một tiếng hét chói tai dọa cho da đầu cũng run lên.

Một nam một nữ đang dựa vào tường, nữ sinh ở bên dưới, nam sinh ở trên người cô ta, quần áo hai người hơi xộc xệch, vừa nhìn đã biết là đang làm chuyện xấu hổ kia.

Cũng may là chưa đi tới bước cuối cùng.

Có thể vì cửa lên sân thượng có khả năng cách âm rất tốt nên cô mới không nghe thấy tiếng của họ, hoặc cũng có thể là do gió lớn quá.

Khóe miệng Thời Sênh giật giật: “Tôi nói này… Hai người đi thuê phòng không phải tốt hơn sao? Ở đây tìm kích thích gì hả?”

Tuy rằng không có nhiều người tới sân thượng nhưng đây vẫn là khu công cộng, nên chú ý mới đúng chứ.

Vẻ mặt nữ sinh đỏ bừng lên, chôn đầu trong lòng nam sinh, nhỏ giọng oán trách: “Em đã nói là đi khách sạn mà anh không nghe.”

“Sao anh biết được có người rảnh rỗi đi lên sân thượng làm gì chứ?” Nam sinh cũng nói với giọng oán hận.

Thời Sênh lục trong túi áo, lấy ra một thứ đặt xuống bên cạnh họ: “Chú ý an toàn.”

Đôi tình nhân đen mặt, em gái, “áo mưa”* là vật tùy thân của cô à?

*áo mưa: tiếng lóng chỉ bao cao su.

Vừa rồi cô lôi ra một chuỗi, cũng phải tới bảy, tám cái chứ không ít.

Thời Sênh rất vô tội, đống áo mưa này là vừa rồi cô trúng thưởng được, hơn nữa tất cả giải thưởng đều là áo mưa, đủ để thấy được ác ý của tên bán hàng.

Nhưng mà lão bán hàng còn nói với cô bằng giọng rất đứng đắn rằng áo mưa này rất đắt tiền.

Nói không chừng còn có thể tiết kiệm cho cô hẳn một đứa bé ngoài ý muốn đấy.

Quả thực thô nhưng mà chí lý.

Không có nhiều sinh viên mang thai lựa chọn giữ lại đứa bé.

Cho nên người bán hàng tỏ vẻ họ phải trải qua trăm ngàn ưu tư, tính toán mới nghĩ ra món quà thực tế này.

Đọc truyện chữ Full