DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Là Nữ Phụ
Chương 517: Ảnh hậu hạng nhất (26)

“Cố Trì?”

Cố Trì hơi đảo mắt, thong thả nhìn xuống Thời Sênh. Ánh sáng màn hình điện thoại đột nhiên cũng sáng lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của người con gái hơi ửng đỏ, có phần nửa tỉnh nửa mê.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, cỗ xao động trong lòng Cố Trì lại bắt đầu nảy lên.

“Anh không ngủ được à?” Thời Sênh cau mày hỏi.

Màn hình di động tắt ngúm, Cố Trì buông điện thoại ra, lui vào trong chăn, kéo cô vào lòng.

“Sợ ngày mai tỉnh lại không còn thấy em ở đây nữa.” Cố Trì gác cằm trên đầu cô, nhẹ giọng nói.

Thời Sênh cọ cọ trong lòng hắn, “Em sẽ luôn ở đây.”

Thời Sênh đưa tay luồn vào trong áo Cố Trì, thân mình vừa mới bình tĩnh lại của Cố Trì cứng đờ lần nữa, hắn giữ chặt lấy tay cô.

“Đừng nghịch nữa.” Giọng của hắn có vài phần đè nén.

Có đôi khi, một người cô độc quá lâu thì sẽ luôn sợ hãi.

Hắn không muốn sau này cô phải hối hận.

Thời Sênh cũng không thật sự muốn làm gì. Cô thu tay lại, không lộn xộn nữa.

Cố Trì cũng sợ sẽ ảnh hưởng tới cô nên càng cố gắng nằm im giả chết.

Thời Sênh căn bản không ngủ được, Cố Trì mất ngủ…

Lâm Trạch Nam nói thời gian nghỉ ngơi của hắn rất loạn, bệnh mất ngủ đã gần như trở thành mãn tính.

Đến tận sáng, Cố Trì mới ngủ được. Thời Sênh vật vã với hắn suốt một đêm cũng mệt nhọc vô cùng.

Nhưng cô vẫn cố gắng tỉnh dậy, gọi điện đặt bữa sáng, chờ người ta đưa tới mới đi gọi Cố Trì.

“Cố Trì, dậy ăn chút gì đi.”

Cố Trì ngủ rất say, Thời Sênh đau đầu, sao hắn có thể chịu được kiểu sống này lâu thế chứ?

Thời Sênh mạnh mẽ ép hắn dậy. Cố Trì rất tức giận khi bị đánh thức, nhưng vừa nhìn rõ người trước mặt, hắn đành chịu nhịn không phát tác, nhưng sắc mặt vẫn rất kém cỏi.

Thời Sênh đưa cháo cho hắn, “Ăn một chút đi rồi ngủ tiếp.”

Cố Trì liếc nhìn cô rồi lặng lẽ nhận lấy, uống được mấy ngụm lại ngã vật ra ngủ tiếp.

Cố Trì ngủ một mạch tới tận hai giờ chiều, tỉnh lại liền đi tắm, tắm xong mới coi như tỉnh táo hoàn toàn.

Trong phòng không có ai.

Đáy lòng hắn nhất thời trở nên trống rỗng.

Cô không ở đây.

Cố Trì nhìn di động, tối qua không nạp điện nên di động đã sập nguồn. Hắn tìm cục sạc rồi bắt đầu nạp điện vào.

Máy vừa khởi động xong liền có mấy cái tin nhắn tới cùng lúc.

Hai cái là của Lâm Trạch Nam.

Một cái nói cho hắn biết đã xử lý xong Diệp Tĩnh Y và Phương Tử Ngôn.

Một cái là những hoạt động trong năm mới, danh sách dài thật dài, hắn chẳng buồn xem lấy một chút.

Chỉ có một tin nhắn của Thời Sênh.

“Có bộ phim mới cần casting. Cơm trưa ở trên bàn, đặt đồng hồ báo thức cho anh có lẽ cũng vô dụng, nhớ ăn cơm đấy.”

Cố Trì nhìn bàn ăn đã lạnh ngắt, hắn lặng lẽ cầm đồ ăn tới lò vi sóng hâm nóng lên, nhưng chỉ ăn được nửa bát đã không thể ăn tiếp được.

Buổi casting còn chưa bắt đầu, Thời Sênh ngồi ở khu chờ, bên cạnh có bốn trợ lý, nhìn cực kỳ phô trương.

Hôm nay, bộ phim cần casting là một bộ truyền hình về chiến tranh thời dân quốc được cải biên từ tiểu thuyết.

Thời Sênh tới đây là vì Ôn Kiều sẽ diễn vai nữ phụ trong phim này.

Trong cốt truyện, vai diễn này cũng là cô ta đoạt mất từ tay nguyên chủ.

Bộ phim này, khí chất của nữ chính không hợp với nguyên chủ, còn nữ phụ thì dịu dàng, là tiểu thư khuê các, cho nên lúc đó nguyên chủ mới casting vai nữ phụ này.

Kết quả bị nữ chính đại nhân cắm vào một chân, con vịt bị nấu chín rồi liền bay mất.

Nữ chính đại nhân muốn vai nữ phụ này là vì cô ta biết vai nữ phụ này rất được yêu thích khi trình chiếu.

“Cảm ơn.” Ôn Kiều nửa cúi đầu rồi rời khỏi phòng casting.

“Tiếp theo.” Nhân viên công tác lập tức kêu lên một tiếng.

Một em gái lạch bạch chạy vào.

Ôn Kiều quay người ra liền nhìn thấy Thời Sênh bị đoàn trợ lý vây lại.

Đáy mắt cô ta lộ ra một chút kiên định.

Lần này cô ta tới sớm hơn, vừa rồi đạo diễn cũng có biểu hiện rất hài lòng với cô ta.

Ôn Kiều muốn chờ kết quả của Thời Sênh nên không vội vã lắm. Từ lúc Thời Sênh vào tới lúc ra, trước sau cũng chỉ mất chừng 10 phút.

Nhân viên công tác đi ngay đằng sau cô, giương cao giọng nói với những người khác. “Tốt lắm, buổi casting hôm nay đã chấm dứt, mời các vị về cho.”

Ôn Kiều kinh ngạc, sao đã xong rồi?

Chẳng lẽ đã định xong vai diễn?

“Lam tiểu thư, chờ chúng tôi họp lại một lần nữa rồi sẽ gọi cho người đại diện của cô, được chứ?” Thái độ của nhân viên công tác cực kỳ cung kính

khi nói chuyện với Thời Sênh.

“Ừm, được mà.” Thời Sênh gật đầu.

“Vậy Lam tiểu thư đi thong thả.”

Chờ mọi người tản đi rồi, Ôn Kiều lập tức xuất hiện ngay trước mắt Thời Sênh.

Thời Sênh mang theo người đi qua cô ta, lúc đi ngang còn cố ý cho cô ta một nụ cười đầy thâm ý.

Đáy lòng Ôn Kiều đột nhiên thấy kinh hoàng.

Nhưng sau đó, Ôn Kiều lại nhận được điện thoại của người đại diện bảo cô ta đi ký hợp đồng.

Nhân vật kia vẫn thuộc về cô ta.

Ký xong hợp đồng, Ôn Kiều mới thả lỏng tâm tình.

“Ngượng quá, xin hỏi một chút, tiểu thư Lam Thâm sẽ tham gia diễn xuất trong phim này sao?” Ôn Kiều cẩn thận hỏi một câu.

Nhân viên công tác mỉm cười, “Sẽ không.”

Ôn Kiều thở phào một hơi, nhưng khẩu khí này còn chưa trút xong, lại bị một câu của nhân viên công tác kia làm cho kinh hãi, “Lam tiểu thư là nhà đầu tư.”

Nhà đầu tư…

Hợp đồng vừa rồi Ôn Kiều còn coi như bảo bối đột nhiên không khác gì một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Không có bộ phim nào có thể thiếu được nhà đầu tư. Rất nhiều đoàn làm phim nhờ vào nhà đầu tư mà có thể tiến hành quay thuận lợi, nhưng lại có những đoàn vì không có ai chịu đầu tư mà phải chết yểu giữa đường.

Ôn Kiều không biết mình rời đi thế nào, chỉ cảm giác cuộc đời này đã không còn như cô ta biết.

Kiếp trước không có tuôn ra thân thế của Lam Thâm là đại tiểu thư của nhà họ Lam, đến tận khi cô ta chết cũng chưa có ai biết.

Giờ cô ta trọng sinh, có rất nhiều thứ cũng thay đổi theo.

Ôn Kiều hít sâu một hơi, dù thế nào, cô ta cũng phải đi tới đỉnh cao nhất.

Thời Sênh về tới nhà, Cố Trì vẫn ngủ ở trên giường. Sau khi bật máy sưởi lên, Thời Sênh thoải mái than một tiếng.

Quả nhiên chỉ có ngồi chờ ăn chờ chết, ôm người đàn ông của mình ngủ qua ngày mới thích hợp nhất với mình.

Thời Sênh chờ cả người ấm lên mới chậm rãi leo lên giường, vươn tay sờ trán Cố Trì.

Có lẽ vì có chút lạnh nên Cố Trì cũng không ngủ sâu, cô vừa chạm vào thì hắn đã tỉnh rồi.

Đôi mắt đen u ám, đến khi nhìn rõ Thời Sênh rồi mới có một chút sắc thái.

“Em về rồi.”

“Ừm, ăn cơm chưa?” Thời Sênh đút tay vào trong ổ chăn.

“Ăn rồi.” Cố Trì nắm lấy tay cô, ngóc đầu lên, một âm thanh răng rắc vang lên.

Thời Sênh nhíu mày.

“Ngày mai chúng ta đi bệnh viện xem thế nào.”

Ngón tay Cố Trì siết chặt lại, “Anh không sao.”

“Em không cần biết anh có sao hay không, ngày mai phải đi.”

Cố Trì mím môi, không nói chuyện, coi như cam chịu.

Buổi chiều, Lâm Trạch Nam tới, cả thân đầy tuyết đọng.

“Tuyết rơi rồi à?” Thời Sênh kinh ngạc.

Lâm Trạch Nam lập tức xụ mặt, “Nữ thần, chị và lão đại sắp thành người sống trong hang rồi đấy.”

“Chiều nay lúc tôi về tuyết cũng chưa rơi mà?” Thời Sênh mở cửa ra, “Cậu làm ấm thân mình trước đi, chút nữa hãy vào phòng.”

Lâm Trạch Nam cực kỳ cảm động.

“Đem hàn khí vào nhà thì không tốt đâu.”

Lâm Trạch Nam: “…”

Nữ thần không hề quan tâm tới hắn chút nào, không muốn sống nữa, hu hu hu.

Từ khi lão đại có nữ thần, hắn càng bị đối xử lạnh nhạt hơn.

Cảm giác mình đã thất sủng rồi.

Đọc truyện chữ Full