DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Động Càn Khôn
Chương 26: Săn Thú.

Dịch: holakame (A Lạ)

Biên: (A Híp)

Nguồn: Bàn Long Hội

Sau khi Tộc Bỉ kết thúc không lâu, gian nhà bên cạnh đầu núi nhỏ của Lâm Động trở nên nhiệt náo hơn rất nhiều. Từ xế chiều đến hiện tại, đã có không ít người đến chúc mừng. Ai cũng hiểu, bắt đầu từ hôm nay, qua biểu hiện của Lâm Động và Lâm Khiếu, bọn họ dĩ nhiên sẽ một lần nữa lại trở thành phần tử trọng yếu của Lâm Gia, địa vị cũng sẽ không hề thấp.

Đối với những người đến chúc mừng này, Lâm Khiếu đã phân phó Liễu Nghiên chiêu đãi họ một phen, sau đó mới tiễn họ trở về.

Trong phòng, một nhà bốn miệng một lần nữa lại quây quần bên nhau ăn bữa tối. Từ sáng đến giờ, nụ cười trên khuôn mặt của Liễu Nghiên vẫn còn chưa tắt. Đối với cái sự gọi là “Phú Quý”, nàng thật ra cũng chẳng thèm quan tâm đến. Chỉ cần hai người Lâm Khiếu và Lâm Động lúc nào cũng tốt như thế này thì dù muốn nàng giao ra bất kỳ cái gì, nàng cũng đều nguyện ý.

– Động nhi, Thối Thể đệ thất trọng, Cửu hưởng Thông Bối Quyền (Thông Bối Quyền chín tiếng vang) nếu rèn luyện thành thục thì không hề thua kém Bát Hoang Chưởng của Lâm Hoành! Sự tiến bộ này của con thật là đáng sợ a!

Khi đang ăn cơm, Lâm Khiếu đột nhiên đặt chén đũa trong tay xuống, tự tiếu phi tiếu nói (tựa cười nhưng không cười).

Nghe được những lời này của Lâm Khiếu, một bàn tay Lâm Động đang để dưới bàn không nhịn được chợt run lên. Xem ra, tốc độ tu luyện của hắn nhanh như vậy đã làm cho Lâm Khiếu có chút hoài nghi rồi.

– Con cũng thấy vậy! Vào tối hôm qua, trước khi đi ngủ lại đột nhiên đột phá đến Thối Thể đệ thất trọng. Về phần Thông Bối Quyền và Bát Hoang Chưởng, cũng không giống như tu luyện thường ngày, chẳng biết vì sao con lại lĩnh ngộ chúng nhanh hơn rất nhiều!

Lâm Động lắc lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu, rồi cau mày, trầm ngâm đáp.

– Sao?

Lâm Khiếu ngẩn người ra. Nhìn bộ dáng của Lâm Động cũng không giống đang nói dối, chợt cau mày lại. Võ học khắp Đông Tây, cũng có người ngoại lệ lĩnh ngộ rất mau. Nghe nói từng có một thiên tài võ học, phàm chỉ cần võ kỹ đến tay thì chỉ cần trong một thời gian ngắn là có thể luyện thành.

Đối với những chuyện này, Lâm Khiếu cũng chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng tốc độ tu luyện của Lâm Động lại quá nhanh chóng. Dù sao, nửa năm trước, hắn chỉ mới bất quá ở giai đoạn Thối Thể đệ nhị trọng mà thôi.

Nửa năm, một phát nhảy vọt lên Ngũ Trọng. Tốc độ như thế này, đừng nói là ở trấn Thanh Dương, chỉ sợ ngay cả trong tông tộc Lâm thị, cũng có thể coi là có một không hai.

– Nửa năm nay, con xác định là không có phục dụng qua bất cứ thứ gì ư?

Lâm Khiếu hỏi.

Mặc dù đúng như lần trước ông đã suy đoán, thân thể Lâm Động hấp thu linh dược cực kỳ tốt. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất chính là điều kiện gia đình lại rất hạn chế, nên trong nửa năm này, Lâm Động cũng không có được loại linh dược có phẩm chất cao nào cả.

Nêu không có đủ linh dược để dùng, thì khả năng hấp thu có hiệu quả hơn cách mấy thì có thể có ích lợi gì?!

– Hình như là…? Bất quá, hai tháng trước, khi con tự mình vào trong núi huấn luyện thì gặp được một loại trái cây có màu hoàng kim, con liền ăn vào, nhưng tựa hồ thân thể cũng không có thay đổi gì mấy…!!! Chẳng lẽ lại chính vì nguyên cớ này sao?

Lâm Động mở mắt thật to, làm ra bộ dáng đang cố gắng nhớ lại chuyện cũ. Sau đó mặt không đổi sắc, nói.

Lâm Khiếu trầm ngâm trong chốc lát, nhưng cũng không nghĩ ra trái cây mà hoàng kim kia đến tột cùng là vật gì, chỉ có thể lắc đầu, không quá khẳng định, nói:

– Có thể là như vậy… Tính ra, có lẽ do vận khí của con rất tốt nên mới ăn được linh quả gì đó rồi…?!?

Nhìn bộ dáng kia, ông dường như đã biết chuyện này cũng không thể tìm ra được đầu mối nào, nên cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Dù sao, bất kể như thế nào, chỉ cần thực lực của Lâm Động có thể tăng lên, đó mới chính là chuyện tốt nhất.

Nhìn thấy Lâm Khiếu đã bỏ qua chuyện truy vấn, trong lòng Lâm Động lúc này mới thở phào một hơi dài nhẹ nhõm. Chuyện Thạch Phù thần bí kia, hắn cũng không muốn tiết lộ ra quá sớm. Sau này, đến khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ đích thân mang bí mật này nói cho Lâm Khiếu biết.

– Hôm nay, con có thể chiếm được vị trí thứ nhất trong Tộc Hội cũng đã nằm ngoài dự liệu của ta! Bất quá, cũng đừng nên kiêu ngạo mà chểnh mảng việc tu luyện! Nếu không, khi đến cuối năm, cũng là khi hoạt động săn thú của trấn Thanh Dương bắt đầu, thì những tiểu bối của các thế lực khác trong trấn cũng sẽ tham gia. Con cũng không được làm mất thanh danh của Lâm Gia ta đó!

Sắc mặt của Lâm Khiếu trịnh trọng, nói.

Hoạt động săn thú ba năm một lần của trấn Thanh Dương, tự nhiên là Lâm Động biết rất rõ. Đây cũng chính là thời gian náo nhiệt nhất trong vòng ba năm của trấn Thanh Dương. Thậm chí, ngay cả người bên ngoài trấn cũng phải chạy đến xem nhiệt náo.

Nói đến hoạt động săn thú, chính là nhắc đến Tam đại thế lực của trấn Thanh Dương là: Lôi Gia, Tạ Gia và Cuồng Đao Võ quán.

Lôi gia và Tạ Gia, được coi như là gia tộc bản xứ của trấn Thanh Dương, đã phát triển mấy đời ở nơi đây. Nhưng nói về nội tình hùng hậu nhất, thì phải nói đến Võ quán Cuồng Đao. Dù chỉ mới được sáng lập trong một thời gian ngắn ngủi mấy năm nay, nhưng lại vượt xa những thế lực trước. Nói về thực lực, dù cho là Lôi Gia hay Tạ Gia cũng đều không dám xem thường.

Hơn nữa, Võ quán Cuồng Đao ở chu vi trăm dặm xung quanh trấn Thanh Dương cũng hơi có danh tiếng. Một vài thương đội đã ký hợp đồng bảo vệ với Võ quán Cuồng Đao, khi bình thời nhắc đến, thì những loại đạo phỉ bình thường cũng không dám dây vào.

Dưới Tam đại thế lực này thì mạnh nhất chính là Lâm Gia. Thậm chí, từ một phương diện khác mà nói, nếu như sau khi Lâm Khiếu khôi phục được thực lực, Lâm gia đồng dạng cũng có tư cách được liệt vào hàng ngũ của Tam đại thế lực. Dù sao, coi như là nội tình của Lôi gia, thì chẳng qua cũng chỉ có năm tên cao thủ Thiên Nguyên Cảnh mà thôi.

Như cái gọi là Hội săn thú, cũng chính do Tam đại thế lực này liên thủ tổ chức. Thật ra mà nói, suy cho cùng, đây cũng được coi như là một loại thí luyện dành riêng cho lớp thanh niên trẻ tuổi của những thế lực này đối chọi và ganh đua với nhau mà thôi.

Dĩ nhiên, chuyện này cũng là một hình thức khác mà các thế lực lớn âm thầm đấu đá lẫn nhau từ trước đến giờ.

Mà người nào có thể từ trong thí luyện này đoạt được danh tiếng, khi lan truyền ra, tự nhiên những gia tộc, thế lực này cũng cảm thấy vinh quang. Đây chính là một sự ganh đua so sánh, mang danh tiếng của đối thủ cạnh tranh của mình từ trong phương diện này trấn áp xuống.

Cho nên, cái gọi là Hội săn thú này đối với các thế lực lớn trong trấn Thanh Dương cũng là tương đối trọng yếu. Trong thí luyện của Hội săn thú này đạt được thành tích không tệ, những tiểu bối thanh niên tham gia cũng là những người nổi bật trong gia tộc của mình. Độ ác liệt của nó, không phải bằng kinh nghiệm Lâm Động có được trong Tộc Hội bé nhỏ hôm nay có thể so sánh.

Hơn nữa, những đối thủ kia, so với Lâm Hoành còn mạnh hơn xa.

Đó mới là thí luyện chân chính!

– Dạ biết, thưa cha! Con sẽ không lười biếng!

Trong phòng, Lâm Động đã thu hồi những ý nghĩ trong đầu, ngước lên cười và đáp. Nghe nói, trong những năm gần đây, thành tích Lâm Gia đạt được trong những kỳ săn thú này cũng không tốt lắm, cũng dẫn đến không ít tiếng cười nhạo. Cho nên, gia gia hẳn là đặt kỳ vọng rất nặng vào lần săn thú này.

– Ừ!

Lâm Khiếu gật đầu hài lòng, nói:

– Lôi, Tạ hai nhà, bởi vì là thế lực bản địa, cho nên đối với Lâm Gia ta, thậm chí ngay cả với Võ quán Cuồng Đao đều có sự bài xích rất cao. Những năm gần đây, chúng cũng đã nghĩ ra hết biện pháp này đến biện pháp khác để áp chế Lâm Gia ta. Mục đích là gì? Chính là muốn làm cho người ngoài biết được bọn họ mới chính là lão đại! Lâm Gia ta muốn phát triển thì phải xem sắc mặt của bọn hắn đã!

Nói tới chỗ này, Lâm Khiếu không nhịn được hừ lạnh một tiếng, rồi tiếp tục nói:

– Những năm nay, Lâm gia ta coi như là ẩn dấu tài năng. Hiện tại, ta đã khôi phục thực lực, cũng không cần phải sợ bọn họ nữa! Cho nên, con phải cố gắng lên, tranh thủ lần săn thú này làm uy chấn thanh danh của Lâm gia!

Lâm Động một lần nữa lại gật đầu.

Thấy vậy, Lâm Khiếu cũng nở nụ cười. Sau đó, đưa cho Lâm Động một hộp gấm rồi dặn dò:

– Đây là phần thưởng của gia gia cho con! Bên trong có hai gốc linh dược Tam phẩm. Sau này, con đã có tư cách tiến vào Võ Học Quán, muốn tu luyện loại võ học nào…thì tự mình đến đó xem đi!

– Hai gốc linh dược Tam phẩm?

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Động nhất thời trở nên sáng ngời, vội vàng nhận lấy. Từ sau lần trước may mắn phát hiện được một trái Thủy Tinh Chu Quả, hắn chính là không còn cơ hội gặp qua linh dược Tam phẩm lần nào nữa. Mà Thạch Phù Linh Dịch đã bị hắn luyện chế ra hai hoàn đan dược, cũng bởi số lượng có hạn nên cũng không nỡ dùng. Hôm nay, khi có được hai gốc linh dược Tam phẩm này, thì hắn đã có thể thử nghiệm xem đan hoàn kia đến tột cùng sẽ có cường lực như thế nào?!

– Tốt lắm, thời gian đã muộn rồi, về nghỉ ngơi trước đi! Trong thời gian này, trước tiên ta sẽ đến Hỏa Viêm Trang xem thử vài sự tình về tu luyện! Con phải tự mình nắm chắc lấy cơ hội!

Nhìn thấy Lâm Động đã nhận lấy hộp gấm, Lâm Kiếu khoát khoát tay, nói.

– Dạ!

Lâm Động gật đầu, nhanh như chớp đã chạy ra khỏi phòng. Hắn đang gấp gáp muốn thử xem linh dược Tam phẩm luyện chế thành đan hoàn, đến tột cùng sẽ có hiệu quả lớn tới mức nào?!

Thảo luận, góp ý sửa lỗi cho bản dịch Vũ Động Càn Khôn xin mời bạn đọc click vào đây ()!

Tham gia dịch Vũ Động Càn Khôn xin mời bạn đọc click vào đây ()!

Vũ Động Càn Khôn

Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu

..:: o0o ::..

Đọc truyện chữ Full