DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 74: Phụng Nhãn Quyền

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chuyện gì thế, ai dám làm loạn ở đây?”

Một đám bảo vệ đẩy đoàn người ra bước tới, tên cầm đầu hết sức phách lối lên tiếng, vừa nói xong thì nhìn thấy Trần Kiến Ba, lập tức ngây người, thay đổi bộ dáng tươi cười hòa nhã. Trần Kiến Ba hoành hành ngang ngược không phải là chuyện ngày một ngày hai, đám bảo vệ biết đụng phải hắn thì đừng mong sống yên trong trường học.

“Không phải chuyện của tụi bây, cút đi!”. Trần Kiến Ba bóp kèn hai tiếng.

Đám bảo vệ trường gãi đầu một cái, cứ như vậy bỏ đi thì nhất định sẽ bị mọi người chê cười, tròng mắt của tên cầm đầu chuyển động, bèn nghĩ tốt nhất nên mượn cớ, bắt chuyện với thủ hạ: “Đông người quá, chúng ta không thể làm gì, quay lại gọi thêm người đi!”

Trước khi rời đi, hắn còn dùng ánh mắt thương hại nhìn Diệp Thiếu Dương, thở dài, thằng nhóc này thật xui xẻo, chỉ mong nó đừng bị đánh trọng thương, mình chỉ là bảo vệ trong trường, đến lúc đó lại phải thu dọn tàn cục.

“Tiểu Diệp tử, làm thế nào bây giờ, liều mạng ư?” Tiểu Mã cắn răng nói.

“Tôi ít khi đánh nhau, thử xem!”. Diệp Thiếu Dương nói.

“Cái gì mà ít khi đánh nhau?”. Tiểu Mã khẩn trương: “Mẹ nó, cậu cứ giả bộ cả buổi, một chút nữa mà bị đánh tan xác thì đừng có mất mặt đó!”.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Không phải đâu, bản lĩnh của tôi chưa hoàn thiện, lỡ nặng tay đánh trọng thương bọn nó, đến lúc đó không đủ tiền bồi thường thuốc men nữa!”.

Tiểu Mã nghe hắn nói như vậy, trong lòng vẫn hết sức nghi ngại, nếu bàn về tróc quỷ hàng yêu, hắn là cao thủ số một, thế nhưng nói về khía cạnh đánh nhau thì… Tiểu Mã tự hỏi, tróc quỷ với đánh nhau có liên quan gì không, hay là thằng này tróc quỷ mãi thành quen, nên tưởng rằng đánh nhau cũng nhẹ nhàng như tróc quỷ? 

Mấy tên đệ tử của Trần Kiến Ba nhanh chóng vọt tới trước mặt bọn họ, Tiểu Mã không kịp suy nghĩ nhiều, giơ tay đấm vào mặt tên cao gầy một cái. Người nọ lo chú ý đến Diệp Thiếu Dương, không hề đề phòng, nhất thời trúng quyền ngã xuống đất. Những người còn lại ngẩn ra, buông Diệp Thiếu Dương, quay về phía Tiểu Mã.

Tiểu Mã cũng không bỏ chạy, ngẩng đầu gọi Diệp Thiếu Dương: “Mau chạy đi, mặc kệ tôi, chạy đến báo cho Tạ cảnh sát tới cứu!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, mập mạp này thường ngày ham tài háo sắc, thế nhưng thời khắc mấu chốt lại nghĩa khí như vậy, chợt mỉm cười, phi thân lên, hai tay nắm chặt, giơ ra ngón giữa, khẽ gập lại, Bụp…bụp.. hai tiếng, điểm vào ót hai tên kia hai cái.

Diệp Thiếu Dương hành động nhẹ nhàng như người lớn đang đánh trẻ nhỏ, khiến hai tên kia rất nhục nhã, thế nhưng tính công kích không mạnh, Diệp Thiếu Dương hạ thủ cũng không nặng bao nhiêu, thế nhưng chuyện xảy ra khiến quần chúng xung quanh nghẹn họng trân trối: Sau khi hai tên kia ngã xuống đất, lập tức ôm đầu kêu to, lăn lộn mấy vòng.

“Bụp…bụp…!”

Diệp Thiếu Dương vọt tới bên người Tiểu Mã, lại điểm tiếp vào hai tên vừa quay về phía Tiểu Mã, cả hai cũng lần lượt té nhào xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt.

Một màn này khiến những tên còn lại sợ ngây người, Trần Kiến Ba cũng ngẩn ngơ, sau đó hét ầm lên: “Sợ cái gì, tụi bây nhiều người như vậy, mau tiến lên, đè chết mẹ nó cho tao!”

Nhận được mệnh lệnh, những tên tiểu đệ lập tức chạy về phía Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương cũng không biểu diễn thần công gì, chỉ nhẹ nhàng bước lên trước, nhẹ nhàng né tránh, cư nhiên không chút dính đòn, nắm lấy cơ hội điểm vào ót của từng tên, hơn mười mấy tên lần lượt ngã xuống đất, lăn lộn dưới đất, tiếng rên rỉ vang vọng khắp nơi.

Diệp Thiếu Dương phủi phủi tay, vẻ mặt vô tội nhìn Trần Kiến Ba, không hề khoe khoang, chỉ bảo: “Tôi không nói dóc nhé, lần sau mang nhiều người hơn đi!”. Nói xong xoay người nhìn thoáng qua Tiểu Mã đang trợn mắt há mồm: “Đi thôi, chúng ta quay về ký túc xá.”.

Hai người sóng vai mà đi, cảnh tượng trong nháy mắt trở nên yên ắng, tất cả mọi người lặng lẽ nhường đường cho họ, há hốc mồm nhìn người một thân tro đen, quần áo rách nát, lúc trước ai nấy đều lo lắng cho hắn, bây giờ chợt hiểu được, mình đã lo lắng nhầm đối tượng.

Mà Diệp Thiếu Dương nếu biểu diễn các kiểu võ nghệ tuyệt học như Thiết Sa Chưởng hay Đả Cẩu Bổng Pháp v.v…, thì nhất định sẽ được mọi người hoan hô tán thưởng, thế nhưng từ đầu tới cuối hắn chỉ dùng một chiêu “Điểm huyệt” mà đả bại mười mấy tên thanh niên cường tráng, tên nào tên nấy ngã xuống đất không dậy nổi, một màn này thật sự quá hoang đường, vượt xa phạm vi tiếp thu của mọi người.

“Á đù, cao thủ võ lâm trong sân trường…”. Một người tự lẩm bẩm.

Khó tiếp thu nhất là Trần Kiến Ba, hắn dẫn theo nhiều người như vậy, “một lòng hào hùng” đến chỉnh đốn Diệp Thiếu Dương, ai ngờ lại gặp phải kết cục kỳ dị như vậy, quan trọng nhất là Diệp Thiếu Dương trước khi đi còn không thèm liếc nhìn hắn một cái, cũng không thèm nói mấy lời hùng hồn, càng làm cho hắn cảm thấy đau hơn là bị đánh.

Hắn cắn răng, nổ máy, dùng tốc độ 60 km/h phóng về phía Diệp Thiếu Dương.

“Cẩn thận!”. Có người trong đám quần chúng hoảng hốt kêu lên, võ công có cao cường đến mấy cũng phải sợ dao phay, người lợi hại tới đâu cũng không đỡ nổi xe máy, hơn nữa tốc độ nhanh như vậy, muốn tránh cũng khó.

Thời điểm mấu chốt, Diệp Thiếu Dương lập tức đẩy Tiểu Mã ra, đan chéo chân, nhón lên, bắn về phía trước, hình thành tư thế lưỡi câu treo ngược, vừa vặn tránh được xe gắn máy, trước khi rơi xuống đất còn điểm một phát vào ót Trần Kiến Ba. Trần Kiến Ba đau đến mức hét lên, lệch tay lái, cuối cùng đâm vào một gốc cây tùng, bất động.

“Không chết chứ?”. Tiểu Mã gấp gáp hỏi.

Diệp Thiếu Dương cũng hơi ái ngại, đi tới quan sát hắn. Trần Kiến Ba đầu hướng xuống đất, chân hướng lên trên, cả người mắc kẹt trên chạc cây, không thể động đậy, vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, vội khàn giọng mắng: “Thả tao xuống, ******, mau thả tao xuống…”

“Còn mắng người được, vậy thì không sao, đi thôi.”

Đang lúc mọi người trân trối nhìn hắn, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đã vội vã rời đi.

“Tiểu Diệp tử, chiêu thức ấy của cậu thật trâu chó, cậu học ở đâu vậy?”. Vừa rời xa đoàn người, Tiểu Mã lập tức hỏi.

“Thể thuật Mao Sơn, tôi sợ chịu khổ, chỉ mới luyện vài chiêu, không đáng nhắc tới.”. Diệp Thiếu Dương thuận miệng đáp.

“Cái gì mà không đáng nhắc tới? Không phải chứ, khó hiểu à nha, Mao Sơn các người không phải chỉ tróc quỷ thôi sao, vì sao lại còn học kungfu nữa?”

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, vừa đi vừa giải thích: “Tróc quỷ thì không dùng kungfu, thế nhưng pháp thuật có cao tới đâu mà không thi triển một ít kungfu thì cũng rất khó để chế trụ bọn chúng, lại còn có một số pháp sư tu tà xuất thân từ con nhà võ, lỡ như cậu đụng phải bọn họ, lúc đấu pháp, võ thuật sẽ phát huy công dụng.”.

Tiểu Mã bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Tiểu Diệp tử, cậu với Nhuế nữ thần, pháp lực ai mạnh hơn?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, vừa muốn mở miệng, đột nhiên có một thiếu nữ từ đâu chạy tới, giang hai cánh tay, chắn trước người hắn.

Diệp Thiếu Dương lập tức sửng sốt, định thần nhìn lại, em gái này mặc một bộ quần áo thể thao, vóc người khỏe khoắn cân đối, buộc tóc đuôi ngựa, tướng mạo thanh tú, đúng là một mỹ nhân, có điều… hắn không quen nàng.

“Lúc nãy anh dùng Phụng Nhãn Quyền?”. Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, mỹ nữ đã đặt câu hỏi.

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nhíu mày nói: “Gì?”

Mỹ nữ giơ tay phải lên, làm ra thế điểm huyệt giống hắn, nói: “Phụng Nhãn Quyền, đừng có chối, tôi thấy rõ ràng, năm xưa Anh nữ hiệp dùng Phụng Nhãn Quyền đánh chết Hồng Hi Quan, Hồng Hi Quan lúc đó chín mươi tuổi, vẫn bị đánh lén.”

“Nói nhảm gì vậy, không biết!”. Diệp Thiếu Dương khoát tay: “Có chuyện gì không, không có gì thì tránh ra.”

Tiểu Mã kéo tay hắn, ghé sát vào bên tai, nói nhỏ: “Cô ta là Trương Tiểu Nhị, trưởng câu lạc bộ võ thuật của trường chúng ta, đai đen tam đẳng Karate, là một người mê võ nghệ.”

Trương Tiểu Nhị khoanh tay trước ngực, cao ngạo chép miệng nhìn Diệp Thiếu Dương: “Vừa nãy anh dùng Phụng Nhãn Quyền đánh bại mười ba người, rất có trình độ, có hứng thú gia nhập câu lạc bộ võ thuật của chúng tôi không? Tôi sẽ cho anh làm chưởng môn Phụng Nhãn Quyền, tuy tướng mạo anh xấu xí nhưng không quan trọng, bổn cô nương bội phục bản lĩnh của anh, cũng không trông mặt mà bắt hình dong.”…

Đọc truyện chữ Full