DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 33: Cầu trợ khu (1)

Đi vào bên trong hiệp hội luyện dược sư, từng đợt huyên náo ồn ào đập vào mặt.

Bên trong hiệp hội luyện dược sư lúc này ồn ào náo nhiệt, đây cũng là thời điểm bận rộn nhất trong ngày, có luyện dược sư tới để học tập luyện chế, cũng có khách tới để mua dược tề, người đến người đi vào ra nườm nượp trước quầy.

– A, cư nhiên là hắn.

Lô Duyệt vì chuyện lần trước chẳng những không bị trừng phạt mà ngược lại còn trở thành người đứng đầu một đám phục vụ sinh, nàng đang bận không ngơi tay ở quầy phục vụ thì nhìn thấy Diệp Huyền đi tới, lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

– Trần Giai, ngươi tiếp đãi thiếu niên này đi, nhớ kỹ, giọng điệu khách khí một chút, thái độ thành khẩn một chút, quan trọng nhất là nhất định phải giữ được hắn ở lại, đợi đến lúc ta trở về.

Lô Duyệt lập tức quay sang phân phó cho thiếu nữ đứng bên cạnh, sau đó phóng như bay lên lầu.

Nàng nhớ rõ hôm đó đại nhân Chu Hoa Dung có dặn dò nàng, nếu lần sau Diệp Huyền tới thì nhất định phải giữ đối phương lại, sau đó cấp tốc thông báo cho y biết.

Trần Giai khinh thường nhìn bóng lưng Lô Duyệt khuất dạng, trong lòng khó chịu nói:

– Hừ, bất quá là may mắn được lên làm quản lý thôi, cư nhiên dám ra lệnh cho ta.

Nàng liếc mắt nhìn Diệp Huyền, bĩu môi nói:

– Một tên tiểu tử nghèo mạt mà thôi, có gì đâu cơ chứ, lẽ nào là người thương của Lô Duyệt?

Khó chịu thì khó chịu, nhưng Trần Giai vẫn đi tới trước mặt Diệp Huyền:

– Tiên sinh, xin hỏi ngươi có cần ta giúp gì không?

– Ta muốn mua một lọ hiển hồn dược tề.

Trong lòng Trần Giai càng thêm khinh miệt, mua hiển hồn dược tề đa phần đều là những tên rác rưởi ngay cả võ hồn cũng không thức tỉnh được, cho nên mới muốn nhờ vào hiển hồn dược tề để xem có thể tìm được tung tích võ hồn trong cơ thể hay không.

– Hiển hồn dược tề để ở quầy hàng tại lầu một, một bình trị giá một trăm huyền tệ, mời.

Trần Giai dẫn Diệp Huyền đi tới trước, hiển hồn dược tề là dược tề căn bản cho nên giá cả cũng không tính cao.

– A, nơi này là, cầu trợ khu?

Đi qua đám người chen chúc, Diệp Huyền đột nhiên bị một ngăn tủ kim loại ở bên cạnh hấp dẫn sự chú ý, đây là cầu trợ khu của hiệp hội luyện dược sư.

Cái gọi là cầu trợ khu chính là khi một vài luyện dược sư gặp phải vấn đề nào đó trong quá trình luyện dược, không thể giải quyết được thì có thể viết lại vấn đề mình không giải quyết được để vào trong ngăn tủ này, nếu như có luyện dược sư khác biết rõ cách giải quyết thì có thể để lại lời nhắn, đồng thời lưu lại số luyện dược sư của mình, một khi đáp án được chứng thực là chính xác thì người tuyên bố phải trả thù lao cho người giải đáp, hiệp hội luyện dược sư cũng sẽ căn cứ vào độ khó dễ của vấn đề mà cho phần thưởng nhất định.

Bởi vì phần lớn luyện dược sư đều tu luyện một mình, lại có tính là dù tốt hay xấu gì miễn là của mình đều nâng niu cả, cho nên hiệp hội luyện dược sư làm thế này cũng là mong các luyện dược sư có thể trao đổi cùng nhau nhiều hơn, xúc tiến luyện dược học phát triển.

Diệp Huyền hiểu ý cười cười, lúc này hắn đột nhiên lại nhớ tới bản thân kiếp trước.

Kiếp trước hắn làm trưởng lão danh dự của hiệp hội luyện dược sư của đại lục, luyện dược sư cửu phẩm đế cấp, đã từng truyền thụ cho không biết bao nhiêu đệ tử, cũng thay người khác giải đáp không ít vấn đề, loại cảm giác hoàn toàn đắm mình trong luyện dược học này, mỗi khi nghĩ tới đều khiến hắn nhớ mãi không thôi.

Thậm chí ngay cả ý kiến lập ra cầu trợ khu này cũng là kiếp trước sau hắn kiến nghị lên hiệp hội luyện dược sư, về sau mới dần dần tiến nhập vào mỗi hiệp hội luyện dược sư.

– Thôi vậy, để ta xem trình độ của những luyện dược sư trong hiệp hội luyện dược sư ở thành thị của một tiểu quốc nằm trong một góc đại lục thế này ra sao.

Diệp Huyền mỉm cười đi tới phía trước, muốn biết trình độ của luyện dược sư của một khu vực thì có thể nhìn ra không ít manh mối từ cầu trợ khu của hiệp hội luyện dược sư ở khu đó.

Đi tới ngăn tủ ở gần mình nhất, Diệp Huyền cẩn thận quan sát tin tức hiển hiện trên bản.

– Trong quá trình điều chế hoán tỉnh dược tề, thời cơ cho thêm Thái Dương Thạch chính là lúc nháy mắt khi phản ứng của Ám Dạ Thảo vừa kết thúc, bên trong dược dịch sinh ra đốm đỏ, tại sao mỗi lần ta làm như vậy đều thất bại, hễ cho Thái Dương Thạch vào ngay lúc này thì hoạt tính của dược dịch nháy mắt liền biến mất, trở thành phế dịch….

Bên dưới còn kèm theo quá trình luyện chế rất chi tiết của người này.

– Xem ra người tuyên bố nhiệm vụ chính là một địa cấp luyện dược sư tam phẩm.

Hoán tỉnh dược tề là một loại tam phẩm dược tề, hơn nữa cũng là một loại có tác dụng không tệ trong số tam phẩm dược tề, có thể thử luyện chế hoán tỉnh dược tề đều phải là địa cấp luyện dược sư tam phẩm, bằng không ngay cả cường độ huyền thức cũng không cách nào đạt chuẩn.

Nhìn quá trình luyện chế của đối phương, Diệp Huyền sờ sờ mũi, lắc đầu không thôi.

Tam phẩm luyện dược sư tuyên bố vấn đề này thật là đã vất hết tất cả tri thức căn bản rồi, bình thường hiệu lực của Ám Dạ Thảo có ba tầng, cái gọi là kết thúc phản ứng phải là khi phản ứng tầng thứ ba chấm dứt hoàn toàn mới đúng, còn người tuyên bố vấn đề này, cư nhiên ngay lúc phản ứng tầng thứ nhất của Ám Dạ Thảo vừa kết thúc đã không đợi được mà vội vội vàng vàng cho Thái Dương Thạch vào, thế này mà có thế phối chế thành công mới là lạ.

Nghĩ nghĩ một lúc, Diệp Huyền cầm lấy giấy bút ở bên cạnh, phóng bút viết lên:

– Dược hiệu của Ám Dạ Thảo tổng cộng có ba tầng, khi phản ứng tầng thứ nhất kết thúc thì trong số những đốm màu đỏ kia nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy có một loại màu vàng nhạt, phản ứng tầng thứ hai chấm dứt thì sinh ra những đốm đỏ bên trong có màu cam nhạt, chỉ có chờ phản ứng tầng thứ ba kết thúc triệt để, khi những đốm đỏ kia hoàn toàn trở thành màu đỏ sẫm thì mới có thể cho Thái Dương thạch vào. Kiến thức căn bản của các hạ quá nông cạn, ngay cả đặc điểm có ba tầng dược hiệu của Ám Dạ Thảo cũng không nghĩ tới, đề nghị trở về ôn tập lại quyển ‘Đặc tính của những dược thảo thường thấy trên đại lục’ của Diệp Tiêu Diêu đại sư vài lần, kiến thức căn bản nát như thế, phỏng chừng tương lai cũng sẽ không có thành tựu gì, nếu như không ôn lại kiến thức căn bản cho đàng hoàng thì còn làm luyện dược sư gì nữa, dứt khoát về quê trồng trọt đi.

Nhét đáp án vô cái lỗ nhỏ trên tủ xong, Diệp Huyền nhìn về phía tấm bản trên ngăn tủ kế bên.

Đọc truyện chữ Full