DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Phá Thương Khung
Chương 116: Băng Linh Diễm Thảo

Bước đi trong sơn động tối đen và yên tĩnh, hàn ý nhàn nhạt toả ra lượn lờ quanh thân, trong thông đạo an tĩnh chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ của hai người.

Chung quanh khung cảnh âm u mờ ảo, làm cho Tiểu Y Tiên song chưởng không tự chủ được mà khoanh vào nhau, ngẩng đầu nhìn Tiêu Viêm đang chậm rãi hành tẩu phía trước, thoáng chần chừ liền đi mau vài bước, gắt gao đi ngay phía sau hắn. Dưới loại cảnh vật hư ảo thế này, cũng chỉ có chàng thiếu niên trước mắt là khiến cho nàng có thể có vài phần cảm giác an toàn.

Bước đi trong không khí an tĩnh này hơn mười phút đồng hồ, ngay lúc Tiểu Y Tiên thật sự có chút không chịu được cái loại yên tĩnh cùng với hắc ám khiến cho người ta muốn phát điên này, thì thiếu niên trước mặt đột nhiên dừng cước bộ.

” A…” Thân thể không kịp dừng lại, cuối cùng đánh vào phía sau trên lưng Tiêu Viêm, hai khối mềm mại vểnh cao dưới tác dụng của áp lực, nhất thời trên lưng Tiêu Viêm bị đè nén thành hai tiểu viên cầu mềm mại.

Tiếp xúc thân mật khiến cho Tiểu Y Tiên khuôn mặt đỏ bừng lùi nhanh từng bước, tức giận xấu hổ nói :” Ngươi làm gì thế ?”

Lúc trước tiếp xúc với một phiến mềm mại nọ, đồng dạng cũng làm cho Tiêu Viêm nặng nề thở ra một hơi, ho khan một tiếng, chỉ hướng trước mặt, một chỗ toả ra quang mang màu vàng nhàn nhạt, chính là một cánh cửa đá, bất đắc dĩ nói :” Đường đi.”

Nghe vậy, Tiểu Y Tiên mày đen cau lại, tiến đến hai bước nhìn cánh cửa đá, trầm ngâm nói :” Sau cửa đá, chắc hẳn mục đích của chúng ta ở đó sao? Nếu là vị tiền nhân ở nơi này tạo ra sơn động, ta nghĩ hắn hẳn sẽ không làm ra con đường rõ thế này để tiến vào.”

Tiêu Viêm đi đến, bàn tay vuốt trên cửa đá, kiểm tra một chút độ dày, chậm rãi lắc đầu :” Cửa đá rất dày, e rằng ít nhất một gã đấu sư cường đại mới có thể đem nó phá tan được.”

” Chỉ biết cậy mạnh, xem trên cửa đá là quang mang màu vàng, nơi này rõ ràng là có bố trí Thổ hệ cơ quan thuật, chỉ cần tỉ mỉ tìm một chút, muốn mở ra cũng không quá khó khăn.” Liếc mắt một cái nhìn Tiêu Viêm mặt trắng không còn chút máu, Tiểu Y Tiên đưa tay chạm vào cửa đá, sau đó chậm rãi di động lên.

” Ngươi cũng am hiểu cơ quan thuật à? Ta tưởng Mộc hệ đấu giả hoặc Thổ hệ đấu giả mới có thể am hiểu chứ ?” Nhìn Tiểu Y Tiên sắc mặt đầy nghiêm túc, Tiêu Viêm không khỏi tò mò.

” Chỉ là đã từng xem qua một vài bộ sách liên quan đến cơ quan thuật mà thôi, không nói là tinh thông, bất quá dùng để dò xét một chút thì không có vấn đề gì.” Tiểu Y Tiên tuỳ ý trả lời, động tác trên tay vẫn liên tục như trước, không bị trì hoãn.

Hơi hơi gật đầu, Tiêu Viêm cũng không quấy rầy nàng xem xét dò tìm nữa, ánh mắt di chuyển khỏi cánh cửa đá, theo quang manh yếu ớt nhìn từ trên xuống dưới vách đá bốn phía xung quanh.

Trên vách đá, mơ hồ thấy một ít dấu vết khắc, mặc dù hiện tại những dấu vết này đã mơ hồ, nhưng Tiêu Viêm vẫn có thể nhìn ra trên đó là những hình ảnh người, có lẽ những ảnh người này hẳn là chủ nhân sơn động lưu lại.

” Tìm được rồi.” Ngay lúc Tiêu Viêm quan sát thạch bích, Tiểu Y Tiên mừng rỡ nhẹ giọng làm cho hắn vội vàng dời ánh mắt qua bên đó.

Nhìn cánh cửa đá từ từ di chuyển, Tiêu Viêm mạnh mẽ thở dài một hơi, hướng Tiểu Y Tiên dựng thẳng ngón cái.

Cùng với cánh cửa đá lùi vào, hào quang nhàn nhạt từ bên trong cửa đá phát ra, đem toàn bộ vùng hắc ám phụ cận xua tan đi, không lưu lại chút nào.

Nhìn con đường sáng sủa bên trong cửa đá, Tiểu Y Tiên khẽ cười cười, nhưng sau đó lại lùi ra hai bước, sau đó hướng Tiêu Viêm hất hất cái cằm trắng như tuyết, cười nói :” Mời, vào đi thôi .”

Nhún vai, Tiêu Viêm từ trên mặt đất nhặt vài tảng đá, sau đó hung hăng quăng vào trong cửa đá, nhìn không thấy chuyện gì xảy ra, lúc này mới có cảm giác yên tâm.

” Ngươi đúng là một tên cẩn thận quá.” Nhìn Tiêu Viêm lúc này vẫn không quên cẩn thận, Tiểu Y Tiên có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

” Đa tạ khích lệ.” Nhẹ nhàng cười cười không để ý chút nào, Tiêu Viêm lúc này mới bước vào trong, cẩn thận với bên trong cửa đá bước vào.

Nhìn Tiêu Viêm cất bước vào, Tiểu Y Tiên cũng vội vàng đuổi theo.

Hai người bước vào cánh cửa đá, không gian trước mắt chợt trở nên rộng rãi hơn.

Trong cửa đá là một thạch thất rất lớn, thạch thất nhìn qua có chút đơn giản và trống trải. Trên vách tường có sử dụng Nguyệt quang thạch để chiếu sáng xung quanh. Tại vị trí trung ương trong thạch thất, có một cái ghế ngồi, trên ghế ngồi là một bộ khô cốt, đầu của khô lâu bị vùi ở dưới sâu, rơi xuống chỗ xương bắp đùi trắng bệch. Bộ dạng này kết hợp với không khí an tĩnh ở đây, nhìn qua rất có chút mùi vị âm trầm.

Y đang ngồi phía trước một tảng đá, trên tảng đá có bày biện chỉnh ba chiếc hộp đá.

Mặt khác, tại ba góc còn lại trong thạch thất, hiển nhiên chất đống không ít kim tệ ánh vàng rực rỡ cùng với lượng lớn tài vật quý giá, kim tệ số lượng lớn như vậy sợ rằng không dưới mấy chục vạn.

Bảo vật cùng kim tiền Tiêu Viêm cũng không có thiếu, hơn nữa chủ nhân của những bảo vật đó xem ra cũng chỉ là tuỳ ý bầy đặt, có lẽ là cũng không có xem những bảo vật đó quá mức coi trọng.

Đem ánh mắt rời khỏi đống hoàng kim ánh vàng rực rỡ đó, ánh mắt Tiêu Viêm dừng ở một góc cuối cùng, trên khuôn mặt nhàn nhạt hiện lên vẻ vui mừng.

Trong cái góc cuối cùng đó, có một cái sân hoa nhỏ bị bùn đất đùn đẩy lên, trong sân hoa, từ các loại hoa cỏ trồng trọt trong đó, một cỗ dị hương lượn lờ bay ra.

Nhìn đám hoa cỏ này, Tiêu Viêm cùng Tiểu Y Tiên cơ hồ đồng thời nhanh tiến vài bước, người khác mặc dù không nhìn ra mấy thứ này, nhưng bọn họ trong lòng đều biết rõ, mấy cái đó nhìn như hoa cỏ bình thường, nhưng nói về giá trị thì so với vài đống kim tệ thật sự muốn quý trọng hơn nhiều lắm.

” Tử Lam Diệp, Bạch Linh Tham Quả, Tuyết Liên Tử,…”

Đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn sân hoa cỏ nho nhỏ đó, đọc tên một đám đại biểu cho sự quý hiếm khó tìm của những dược liệu cao cấp. Từ cái miệng nhỏ hồng nhuận của Tiểu Y Tiên, len lén mở ra.

” Băng Linh Diễm Thảo.”

Ánh mắt rời qua khỏi đám hoa cỏ, đồng tử của Tiêu Viêm chợt co rút lại, cuối cùng nhìn gắt gao một gốc cây ở vị trí trung ương của sân hoa, hai màu hồng bạch luân phiên xuất hiện trên lá.

Trên lá của gốc cây này phân ra hai màu hồng bạch rõ rệt, màu trắng chỉ xuất hiện ở bên trên, bao trùm một chút những vật thể giống như băng tinh,mà màu hồng lửa kia mặc dù xuất hiện ở phía dưới, nhưng lại giống như một đoàn hoả diễm đang cháy bình thường, hai loại thuộc tính cùng màu sắc hoàn toàn trái ngược nhau lại kì dị sinh trưởng trên một gốc cây thực vật, quả nhiên là vô cùng thần kì.

Nhàn nhạt sương mù lượn lờ quanh thân của gốc cây này, nhìn qua có vài phần cảm giác như đang được bao bọc bởi cầu vồng.

Gốc thảo dược kì dị này có tên là Băng Linh Diễm Thảo, thế giới bên ngoài rất khó tìm thấy, mà loại thảo dược này là một trong những nguyên liệu mà Tiêu Viêm chuẩn bị để luyện Huyết Liên Đan.

Sắc mặt hiện lên vẻ hưng phấn nhìn chằm chằm vào gốc thảo dược, trên khuôn mặt Tiêu Viêm hiện lên vẻ kích động. Hắn từng tại Ô Thản Thành tìm kiếm hơn nửa năm cũng không tìm được nửa điểm tin tức của hai loại thảo dược, nhưng không ngờ vừa mới ra ngoài lịch lãm không lâu, đã tìm được toàn bộ tới trong tay, sự vui mừng của việc thu hoạch ngoài ý muốn này thật sự làm cho Tiêu Viêm lòng tràn đầy vui mừng.

” Ngươi cũng nhận ra thứ này ?” Nhìn thấy Tiêu Viêm đang hưng phần nhìn chằm chằm Băng Linh Diễm Thảo, Tiểu Y Tiên không khỏi có chút kinh ngạc nói.

” Đúng, ta muốn tìm thứ này.” Gật gật đầu, Tiêu Viêm quay đầu lại hướng Tiểu Y Tiên.

” Thật sự là một tên đáng ghét, vừa mở miệng ra là đòi ngay thứ quý giá nhất.” Nghe vậy nhất thời Tiểu Y Tiên mặt mày ủ rũ, có chút không tình nguyện lầm bầm nói.

Có điểm xấu hổ cười cười, Tiêu Viêm giang tay ra :” Xin lỗi, ta thật sự muốn có nó, ta đã tìm nó từ lâu rồi.”

Nhìn Tiểu Y Tiên nọ bộ dạng vẫn buồn bực như cũ, Tiêu Viêm đành phải bất đắc dĩ nói :” Như vậy đi, ta chỉ cần lấy Băng Linh Diễm Thảo, còn lại tất cả dược thảo nơi này, ngươi cầm hai phần ba, ta chỉ cầm một phần. Thế nào ?”

Nghe Tiêu Viêm nói như vậy, lúc này sắc mặt Tiểu Y Tiên mới tốt lên một chút, hơi hơi gật đầu.

Thấy Tiểu Y Tiên gật đầu, Tiêu Viêm thở dài một hơi, cũng không tỵ hiềm bẩn gì, từ trong Nạp giới trên ngón tay lấy ra rất nhiều bình ngọc tinh xảo, sau đó lấy ra một cái xúc đất nhỏ, nhẹ nhàng cẩn thận đem Băng Linh Diễm Thảo ở bên cạnh đào khỏi bùn đất, rồi cho cùng bùn đất vào, nhẹ nhàng bỏ vào trong bình ngọc.

Đem bình ngọc nhanh chóng thu vào trong nạp giới, khoé miệng Tiêu Viêng cũng mở ra, rồi đem chiếc xúc đất nhỏ trong tay đưa cho Tiểu Y Tiên, ý bảo nàng bắt đầu đào thảo dược đi.

Tận mắt nhìn Tiêu Viêm đưa cây Băng Linh Diễm Thảo vào trong Nạp giới, Tiểu Y Tiên lúc này mới lưu luyến rời mắt đi. Đối với một người yêu thích thảo dược như nàng mà nói, có được một gốc dược thảo quý còn hơn xa so với được mấy chục vạn tài bảo mà khiến người khác phải hưng phấn.

Thở dài một hơi, trong lòng Tiểu Y Tiên rất ảo não, nếu như không bị người này vô tình phát hiện bí mật ở dưới vách núi này, thì mấy thứ này lẽ ra thuộc về mình, nhưng hiện tại … Ài, lại nghĩ đến, Tiểu Y Tiên cảm thấy có chút khóc không ra nổi nước mắt.

” Tên hỗn đản đáng chết.”

Cắn răng mắng một tiếng, Tiểu Y Tiên đành phải tiếp nhận chiếc xúc nhỏ, sau đó bắt đầu chầm chậm cẩn thận đem những dược thảo quý trong sân hoa đào lên, rồi nhẹ nhàng cho vào những chiếc bình ngọc.

Thấy Tiểu Y Tiên bắt đầu đào bới dược thảo, Tiêu Viêm ánh mắt lần nữa di động quanh thạch thất, bất quá lần tìm kiếm này cũng chẳng mang lại thêm cái gì, lập tức hắn chỉ còn cách hướng ánh mắt lên ba cái hộp đá bị hoá bên trên tảng đá to.

Chậm rãi bước đến chỗ cái bàn đá, Tiêu Viêm sờ soạng ở cái khoá một phen, chỗ chạm tay vào lại thoáng có chút ấm áp, lập tức không khỏi khẽ cau mày. Trải qua năm tháng thời gian dài như vậy mà vẫn còn giữ được độ ấm, rõ ràng không phải là kim loại bình thường, cho nên nếu dùng biện pháp mạnh mẽ để mở, có lẽ là khó mà thực hiện được.

” Chìa khoá ở đâu?” Nói thầm một tiếng, ánh mắt Tiêu Viêm lại di động rồi dừng lại ở bộ xương khô phía sau bàn đá. Ánh mắt hạ xuống đột nhiên sáng ngời, chỉ thấy trên xương tay của bộ khô lâu đó, ba chiếc chìa khoá màu đen đang bị treo ở trên đầu khớp xương.

Chà xát bàn tay, Tiêu Viêm đi đến trước mặt bộ xương, trong lòng có chút có lỗi chắp tay hành lễ, sau đó chầm chậm cẩn thận cầm lấy chiếc chìa khoá, nhẹ nhàng nhấc ra.

” Răng rắc …” Nguyên nhân bởi năm tháng, cánh tay của bộ xương khô này dĩ nhiên đã bị một lực lượng nho nhỏ làm rơi xuống.

Nhìn xương cánh tay bị gãy lìa, Tiêu Viêm ngượng ngùng cười, một lần nữa hướng khô lâu vái một vái, sau đó nhắt cánh tay từ trên mặt đất lên, muốn đem gắn lại vào chỗ cũ.

Cầm mảnh xương trong tay, lông mày Tiêu Viêm có chút nhíu lại, hắn nhận thấy sức nặng của miếng xương khô trong tay tựa hồ có điểm không thích hợp….

Ánh mắt bí mật cẩn thận soi xét Tiểu Y Tiên đang đào dược thảo kia, Tiêu Viêm len lén liếc về phía mảnh xương cánh tay đang cầm, tại khe hở của các xương tay, tựa hồ khéo léo cất giấu một quyển trục, nhìn có vẻ như là một quyển trục rất cổ xưa. Tiêu Viêm nuốt nước bọt một cái, ngón tay tựa hồ như không tự chủ được duỗi ra một cái, sau đó đem quyển trục móc nhanh ra, cuối cùng như tia chớp tiến vào trong nạp giới.

Làm xong việc này, Tiêu Viêm mới thở dài một hơi, thân thiết thổi hết tro bụi trên xương cánh tay đó đi, rồi mới đặt nó về trên người chủ nhân.

Xoay xoay ba cái chìa khoá màu đen, Tiêu Viêm nhe răng cười, chậm rãi hướng ba cái hộp đá trên bàn đá đi tới.

Đọc truyện chữ Full