DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Phá Thương Khung
Chương 259: Khủng Bố Phá Hư Lực

Thanh bạch diễm hỏa sáng rực, nổ mạnh ra giữa bầu trời xanh biếc. Giống như hỏa lãng, trong nháy mắt,cuộn khắp bầu trời, làm cho cả phiến thiên địa chợt nóng lên rất nhiều.

Trong Diêm thành, vô số người đều ngây ngốc ngẩng đầu nhìn hỏa lãng kinh khủng cuồn cuộn trên bầu trời. Cho dù cách trăm ngàn thước, nhưng hỏa lãng nóng cháy, vẫn làm cho mọi người mồ hôi đầm đìa.

Một mảnh yên tĩnh bao trùm tòa thành rộng lớn. Tất cả mọi người miệng lưỡi khô khốc nuốt một ngụm nước bọt. Một nỗi hoảng sợ từ sâu trong nội tâm lan tràn ra. Nếu cổ hỏa lãng này gần Diêm thành thêm một ít, sợ rằng bây giờ, không phải nơi này sớm đã bị phá hủy thành một mảnh đất bằng phẳng sao?

“Đây là sức hủy diệt của đấu hoàng cường giả? Thật sự là kinh khủng a” mọi người run sợ, trong lòng vô lực rên rỉ.

Trên bầu trời, hỏa lãng rung chuyển bạo dũng ra. Lấy vị trí vụ nổ mạnh làm trung tâm, tất cả sinh vật trong phạm vi xung quanh, đều gánh chịu đả kích man tính hủy diệt.

Thanh bạch hỏa lãng chậm rãi kéo dài ra ngoài tới mấy trăm thước rồi mới từ từ tiêu tán. Trên bầu trời, hai người một thú, đều trở nên cực kỳ chật vật.

Bát dực hắc xà hoàng bởi vì hình thể khổng lồ và ở gần địa điểm nổ mạnh nhất, nên hắn phải sự chấn động kịch liệt nhất trong 3 người là không thể nghi ngờ. Giữa bầu trời cuồn cuộn hỏa lãng mang tính hủy diệt, lân phiến cứng rắn trên thân thể Bát dực hắc xà hoàng, hoàn toàn bị phá nát gần hơn phân nửa. Trên thân thể ngăm đen, máu tươi đỏ hồng liên tục tuôn ra. Sau đó giống như những giọt mưa, tí tách rơi xuống không ngừng.

Dưới lớp lân phiến bể tan tành, vài đạo vết thương kinh khủng mà mắt thường có thể dễ dàng thấy được lan tràn ra, cơ hồ bao trùm cả lưng. Liếc mắt nhìn lại một cái, tựa hồ còn có thể nhìn thấy cả xương trắng sâm sâm ẩn hiện.

Tám cái cánh cũng bị vụ nổ thô bạo trực tiếp phá nát hết 3 cánh, một cánh khác thì chỉ còn lại gần 1/2. Máu tươi giàn giụa. Trong con ngươi tam giác to lớn đã không còn thấy tia trào phúng nào, thay vào đó là một cổ kinh hãi hoàn toànbao trùm. Bộ dáng thê thảm chật vật, không còn chút đắc ý và kiêu ngạo nào của lúc trước.

Tại giải đất phía xa bát dực hắc xà hoàng, một tầng băng tráo toàn thân tuyết trắng, chậm rãi vỡ tan ra. Băng vỡ rơi xuống. Cuối cùng, lộ ra một thân ảnh già nua bên trong. Hắc bào trên người cơ hồ đã bị đốt cháy hoàn toàn.

Lúc này Hải Ba Đông, sắc mặt một mảnh tái nhợt. Khóe miệng mơ hồ có vài vết máu. Bàn tay không kềm được chút run rẩy, tiện tay xóa đi tia máu trên khóe miệng. Lúc xảy ra vụ nổ kinh khủng khi nãy, Hải Ba Đông cơ hồ dùng hết tất cả lực lượng bản thân, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, ngưng kết ra bốn mươi đấu khí băng tầng. Song, tầng phòng ngự nhìn có vẻ kiên cố không thể phá hủy này, dưới sức hủy diệt cực kỳ của thanh bạch hỏa lãng, gần như bị phá hủy dễ dàng. Khi hỏa lãng xuyên qua, bốn mươi tầng đấu khí băng tầng có lực phòng ngự kinh người chỉ còn lại một tầng cuối cùng, mà tầng này cũng gần như sắp tới cực hạn.

“Này… người điên. Người điên. Cả gan làm càn như vậy a!” Nghĩ tới kết quả thê thảm nếu tầng phòng ngự của bản thân bể tan tành lúc nãy. Hải Ba Đông môi run run, thanh âm khàn khàn, hắng giọng mắng.

Song, mặc dù ngoài miệng đang mắng chửi. Bất quá chính Hải Ba Đông cũng chưa từng phát giác, sâu trong nội tâm mình, đối với thiếu niên bất quá chừng hai mươi tuổi này, đã sinh ra 1 nỗi sợ hãi không nhỏ.

Sau khi mắng xong một lúc, ánh mắt Hải Ba Đông quét qua giữa không trung, cuối cùng dừng lại trên thân thể không biết còn sống hay đã chết, đang trôi nổi giữa không trung của Tiêu Viêm.

Lúc này, trên thân thể Tiêu Viêm hắc bào cũng bị phá hủy gần hơn phân nửa. Hải chi tâm giáp mà Vân Chi tặng cho lúc trước, giờ phút này, dĩ nhiên cũng bị rách tan ra. Một mảnh toái giáp to lớn màu lam nhạt, chậm rãi rơi xuống, lộ ra thân thể bị thiêu đốt đỏ rực bên dưới.

Hai cánh vỗ nhẹ, Hải Ba Đông lao vút đến bên cạnh Tiêu Viêm. Nhìn bộ dáng thê thảm đang hôn mê của hắn, thoáng liếc qua nội giáp màu lam nhạt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Lực phòng ngự của vật này, quá thật có chút ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Hiển nhiên, với sức nổ kinh khủng lúc nãy, nếu không có nội giáp này bảo vệ, nói không chừng, Tiêu Viêm sớm đã bị ép chết tại chỗ.

“Này người điên. Lần đầu tiên sử dụng 2 loại dị hỏa. Lại dám đem bọn chúng dung hợp lại một chỗ. Thật là hay a. Ngươi là chủ nhân chế tạo ra cũng không biết được nó nguy hiểm như thế nào. Ai. Nếu chết bởi chính tay mình. Đây quả là một chuyện lạ nhất mà ta được nghe thấy.” Nhìn tình trạng Tiêu Viêm sinh tử không rõ. Hải Ba Đông cười khổ lắc đầu. Bàn tay cầm lấy cánh tay Tiêu Viêm. Thô sơ giản lược dò xét một phen. Khẽ lắc đầu. Thở dài một hơi. Có thể xuất ra sức phá hoại kinh khủng. Nguyên lai cũng phải trả 1 cái giá khá đắt. Bây giờ thân thể Tiêu Viêm. Cơ hồ bị tàn phá hủy hoại gần như hoàn toàn. Đây là lần đầu tiên Hải Ba Đông nhìn thấy gia hỏa tính mạng cường ngạnh như gián này trở nên suy yếu như vậy.

“Vì phục linh tử đan của ta. Ngươi không thể dễ dàng chết như vậy a.” Một tay đở Tiêu Viêm. Hải Ba Đông lẩm bẩm nói.

“Đáng chết. Tên đáng chết. Ngươi điên rồi. Đại gia ta ghét nhất phải chiến đấu với loại người điên như các ngươi. Một đám Vương bát đản. Hỗn đản” ở xa xa. Bát dực hắc xà hoàng cũng hồi phục được bình tĩnh. Cảm nhận được thương thế trong cơ thể. Hắn run run thân thể to lớn. Chửi như tát nước. Bát dực hắc xà hoàng trong lòng rõ ràng. Lúc trước nếu không vì Tiêu Viêm lần đầu tiên sử dụng thanh bạch hỏa liên quỷ dị. Làm cho độ chuẩn xác cùng độ khống chế không tinh xác mà nói. Hắn không chút nào nghi ngờ. Bây giờ chính mình. Sợ rằng trực tiếp gặp phải trọng thương ở mức độ nghiêm trọng hơn nhiều. Đến lúc đó. Nhẹ thì thực lực đại giảm. Nặng thì. Bỏ xác tại chỗ!

Mặc dù trọng thương như vậy. Bát dực hắc xà hoàng tựa hồ vẫn còn chút năng lượng. Sắc mặt Hải Ba Đông hơi trầm xuống. Đem Tiêu Viêm ra sau lưng để bảo vệ. Băng hệ đấu khí còn sót lại trong cơ thể. Chậm rãi vận chuyển. Tùy thời chuẩn bị ứng phó với con bạo nộ của bát dực hắc xà hoàng.

Song. Ngay lúc Hải Ba Đông chuẩn bị chiến đấu. Bát dực hắc xà hoàng sau khi nổi trận lôi đình mắng to như sấm. Nhưng thân thể cũng không dám đến gần Tiêu Viêm hai người nữa. Cứ nhìn nhau như vậy sau vài phần chung. Những cái cánh còn sót lại của Bát dực hắc xà hoàng đột nhiên rung lên mạnh mẽ. Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của Hải Ba Đông, chợt quay đầu bỏ chạy.

“Mẹ kiếp. Này người điên. Lão tử sợ ngươi rồi. Sau này địa phương nào có tên điên ngươi. Lão tử cũng không đến tìm náo nhiệt. Người điên. Thật sự là người điên. Lần này lỗ nặng. Lục man nữ nhân kia nếu không gia tăng thù lao. Lão tử lật tung địa bàn của mụ” thân thể khổng lồ của bát dực hắc xà hoàng quay đi, hướng về phía chân trời cấp tốc bay vút đi. Thanh âm hùng hùng hổ hổ đáng sợ. Từ phía chân trời. Không ngừng vang vọng lại.

Ngạc nhiên nhìn bát dực hắc xà hoàng cánh nhiên lựa chọn chạy trốn. Hải Ba Đông ngẩn người một lúc. Chợt dở khóc dở cười lắc đầu. Tâm trạng hắn lúc này. Nếu như phải cùng dị thú thực lực lục tinh đấu hoàng chiến đấu mà nói. Sợ rằng không chiếm được cái gì thượng phong. Càng huống chi. Hắn còn phải bảo vệ Tiêu Viêm đang hôn mê. Cho nên. Nhìn đắc bát dực hắc xà hoàng tự mình lựa chọn lui bước. Hải Ba Đông nhẹ nhõm thở dài một hơi.

“Ai. Chuyện hôm nay sau khi rời khỏi đây. Chỉ sợ ngươi tiểu tử ở trên đấu khí đại lục này. Sẽ có tiếng tăm không nhỏ. Một chiêu làm cho bát dực hắc xà hoàng hung danh hách hách sợ đến quay đầu chạy trốn. Đây chính là lão yêu quái kia của hoàng thất. Cũng không có phách lực như vậy a.” Quay đầu. Nhìn Tiêu Viêm sắc mặt tái nhợt. Lâm vào trạng thái hôn mê. Hải Ba Đông hâm mộ than thở.

“Ai. Dị hỏa kinh khủng … Tiểu tử điên cuồng.”

Lần thứ hai vì cổ năng lượng hủy diệt lúc trước sợ hãi than một phen. Chân mày Hải Ba Đông đột nhiên nhíu lại. Ngẩng đầu. Ánh mắt tại Đông- Tây hai phương hướng quét tảo. Nơi đó. Hai cổ khí tức hùng hồn. Đang cấp tốc bay vút đến.

“Hai gia hỏa nầy. Rốt cuộc cũng tới a, nghe ý tứ lúc trước của Tiêu Viêm. Tựa hồ cùng Vân Lam Tông có chút ân oán. Vậy trước tiên mang theo hắn rời đi nơi này đã.” Thoáng trầm ngâm một chút. Ánh mắt Hải Ba Đông quét qua phía dưới. Sau đó mang theo Tiêu Viêm. Hai cánh băng hàn sau lưng rung lên. Thân thể hóa thành một đạo lưu quang. Nhanh chóng hướng về phía đường chân trời lao vút đi.

Cùng với sự biến mất của Hải Ba Đông. Bầu trời đã trải qua một hồi đại chiến kinh tâm động phách cũng vì vậy dần an tĩnh lại.

Song an tĩnh kéo dài hơn mười phần chung. Lưỡng đạo lưu quang. Bắt đầu Đông – Tây hai phương hướng cấp tốc bay vút đến. Cuối cùng dừng lại trên bầu trời tại nơi lúc trước xảy ra đại chiến.

Lưu quang tiêu tán. Thân hình một nam một nữ hiện ra. Lão nhân mặc một bộ hoàng y bình thường.Bộ dạng hạc phát đồng nhan. Ngược lại có cảm giác vài phần thanh dật. Con mắt quét qua. Phô bày ra nét uy nghiêm. Nữ nhân một thân kim sắc tương tử cẩm bào bó sát người. Tam thiên thanh ti. Được vấn thành dạng phượng hoàng trường minh. Mơ hồ lộ ra nét cao quý khó có thể che dấu. Dung nhan điềm tĩnh xinh đẹp. Giống như 1 con suối ẩn trong núi đích. Làm cho người khác vừa cảm thấy kính sợ bởi thân phận cao quý, lại nhịn không được sinh ra y niệm.

“A a. Vân Vận tông chủ. Vài năm không thấy. Phong hệ đấu khí càng ngày càng tinh thuần a. Tốc độ như vậy. Lão phu theo không kịp a.” Nhìn cẩm bào nữ tử ung dung cao quý. Lão nhân cười to nói.

“Phá sơn đấu khí của Gia lão. Cũng là càng ngày càng bá đạo a. Cách thật xa. Vân Vận dễ dàng cảm giác được cổ khí tức bá đạo.” Cẩm bào nữ tử. Mỉm cười nói.

“Ai. Già rồi. Bì không được các người tuổi trẻ.” Cười cười khoát tay áo. Lão giả được xưng là Gia lão. Ánh mắt nhìn một vòng chung quanh. Ngay khi ánh mắt quét qua ngọn núi to lớn bị vỡ vụn. Nhãn đồng hơi co lại. Khẽ cười nói: “Xem ra chúng ta bỏ lỡ một lần thịnh hội a.”

“Lúc trước. Nơi này xuất hiện bốn cổ đấu hoàng khí tức bất đồng sao?” Cẩm bào nữ tử đại mi hơi nhíu. Nói.

“Ân. Có 2 đạo khí tức. Hẳn là không phải là cường giả của gia mã đế quốc . Cho nên kẻ chiến đấu với với 2 đạo khí tức đó. Ta cũng không rõ ràng đến tột cùng có hay không là người của gia mã đế quốc. Dù sao địa vực lớn như vậy, đương nhiên có một số lão gia hỏa, cũng thích ẩn nặc, đến chết cũng không chịu xuất hiện.” Lão giả cười cười. Khuôn mặt dần trầm xuống. Nói: “Bất quá, đạo năng lượng lúc nãy nổ mạnh. Cũng có phần khiến cho người ta sợ hãi a. “ Ta nghĩ. Chỉ sợ là ta, đối mặt với sức nổ mạnh của đạo năng lượng này, cũng chỉ có một kết quả là trọng thương a.”

“Không biết tại gia mã đế quốc lúc nào lại xuất hiện cường giả bậc này a. Ai. Nếu như có cơ hội. Nhất định phải kiến thức một phen.” Lão giả có chút tiếc hận nói.

Cẩm bào nữ tử mỉm cười gật đầu. Đôi mắt đẹp tùy ý đảo qua mặt đất. Một lát sau, đột nhiên khẽ “ di” một tiếng. Ngọc thủ hướng phía mặt đất xuất một chiêu. Nhất thời, một mảnh màu kim chúc màu lam nhạt. Nhanh chóng bắn lên bầu trời, bị nàng nắm chắc trong lòng bàn tay.

“Đây là ” lật xem khối kim chúc phiến màu lam nhạt có chút nhìn quen mắt này, sau một lúc, nụ cười của cẩm bào nữ tử mạnh mẽ biến đổi, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Hải chi tâm giáp?”

Đọc truyện chữ Full