DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Chúa Tể
Chương 17: Tụ Linh trận cấp ba

– Chúng ta ngồi ở đây.

Đường Thiên Nhi vẫn chưa để ý tới những ánh mắt trong tu luyện trường, lôi Mục Trần đến một vị trí cột đá có màu vàng. Trước cột đá đó có ba chỗ ngồi bằng ngọc thạch.

Mục Trần đưa mắt xem xét một chút, nhìn lên cột đá màu vàng đó, vẻ ngạc nhiên xẹt qua trong mắt khó che giấu. Vì hắn cảm thấy rõ ràng linh khí tỏa ra từ phiến đá này rất nồng đậm. Hẳn nhiên đây chính là tụ linh trụ, càng ở gần tụ linh trụ, hiệu quả dĩ nhiên càng tốt hơn chỗ khác..

– Tụ linh trụ này hẳn là sử dụng tụ linh thạch chế tạo thành đây mà, không hổ là Tụ Linh trận cấp 3 a.

Mục Trần cảm thán, tụ linh thạch là một loại tài luyện rất có ích cho việc tu luyện, giá cả cũng không rẻ. Vậy mà trụ đá trước mặt hoàn toàn do một khối trụ linh thạch lớn mài thành, giá trị cực lớn. Khó trách người người đều cho rằng muốn xây dựng Tụ Linh trận thì phải là một thế lực có tài chính hùng hậu.

Đường Thiên Nhi gật đầu, ngồi xuống xếp bằng, thẳng lưng ưỡn ngực, quần áo bó sát tạo thành những đường cong mê người, khiến những kẻ đang ở trong quảng trường trộm nhìn không ít. (LCT: mấy nv quần chúng của khoai tây lúc nào cũng thế, cái gì không thấy chứ gái là xa mấy cũng rõ….)

– Thanh sơn, ngươi cũng tu luyện ở đây đi.

Mục Trần cũng ngồi xuống, nhìn Đàm Thanh Sơn cười nói. Hắn rất rõ vị trí tu luyện này hẳn là rất tốt, bình thường những kẻ tranh đoạt sẽ không ít, nhưng bản thân hắn cũng chẳng ngại. Bản thân cũng không nghĩ sẽ hống hách quá đáng, nhưng cũng không cố ý ra vẻ hiền lành để bản thân phải uất ức.

Mục Trần ngồi lên ngọc thạch tọa, cảm nhận linh khí thiên địa cuồn cuộn đến càng lúc càng nhiều, ngay lập tức vận chuyển Đại Phù Đồ quyết, hút lấy linh khí kia vào cơ thể, luyện hóa, tạo thành tia linh lực u tối dũng mãnh tiến vào khí hải, khiến linh lực trong đó thêm hùng hồn.

Có linh khí nồng đậm như vậy, Mục Trần thấy rõ tốc độ tăng trưởng linh lực trong cơ thể nhanh gấp đôi, lại liên miên không dứt.

Bản thân hắn cũng khá điềm tĩnh, nhưng tốc độ này cũng khiến hắn sung sướng ra mặt, rồi cố gắng không phân tâm nữa, tập trung chìm sâu vào tu luyện.

Đường Thiên Nhi bên cạnh nhìn thấy Mục Trần ngay lập tức đã có thể tiến vào trạng thái tu luyện, khóe môi giật giật, sau đó cũng nhắm mắt, bắt đầu khóa trình tu luyện của mình.

Thế nhưng chưa tu luyện được bao lâu, tiếng ầm ĩ bên ngoài đã phá vỡ. Mục Trần mở mắt trước, nhìn Đàm Thanh Sơn bên trái. Tên kia lúc này mặt mày xanh mét, hai đấm nắm chặt, đang cố nén lại lửa giận sắp bùng phát.

Trước mặt hắn, có hai tên có vẻ lớn tuổi hơn một chút, đang cười đùa chỉ trỏ Đàm Thanh Sơn.

– Các ngươi muốn gì?

Mục Trần cau mày nhìn hai gã kia, giọng nói lạnh lùng.

Hai gã nọ nhìn qua Mục Trần, chân mày cũng nhíu lại một chút, một kẻ cười nhạt, vươn tay ra với Mục Trần:

– Ngươi chính là Mục Trần ư? Đã sớm nghe danh, ta là Khương Lập, hắn là Đằng Dũng.

Mục Trần nhìn Khương Lập vươn tay ra nhưng hắn không có ý bắt tay, từ trong mắt tên kia, hắn nhận thấy một ý định không hữu nghị chút nào.

– Có chuyện gì không?

Nhìn thấy Mục Trần không phản ứng, sắc mặt hai người Khương Lập cũng không quá tự nhiên, chỉ trỏ Đàm Thanh Sơn, cười nói:

– Không có gì, chỉ muốn đổi chỗ với hắn thôi.

– Không đổi, các ngươi lần sau tự đi sớm một chút!

Mục Trần thản nhiên trả lời.

– Khương Lập, các ngươi muốn gì?

Lúc này Đường Thiên Nhi cũng tỉnh lại, nhìn thấy chuyện trước mặt, đôi mắt xinh đẹp trở nên giận dữ, thẳng thừng hét lên.

Khương Lập nhún vai:

– Thiên Nhi, ngươi hẳn là cũng biết quy định của tu luyện trường. Vị trí này sao lại để người mới ngồi được. Ta cũng chỉ muốn tốt cho hắn, miễn cho bị người khác đố kỵ căm hận.

Khương Lập nói xong, khẽ liếc nhìn Mục Trần. Cả hai tuy rất ghét hắn, nhưng cũng hiểu rõ Mục Trần không phải loại dễ chọc, thực lực cũng không hề yếu hơn, thân thế gia cảnh cũng khá nổi bật, nên không trực tiếp tìm phiền toái với hắn mà chuyển qua Đàm Thanh Sơn bên cạnh, hiển nhiên là muốn rung cây nhát khỉ, đập núi dọa hổ, gõ đầu Mục Trần một chút.

– Ngươi…

Đường Thiên Nhi nén giận, vừa muốn nói, lại bị Mục Trần ngăn cản. Hắn cau mày nhìn hai người Khương Lập, dường như suy nghĩ gì đó, hắn nói:

– Ta biết những vị trí thế này chỉ có nhân tài có thực lực mới có tư cách ngồi. Ta tự cho rẳng ta đủ tư cách, Đàm Thanh Sơn là bằng hữu của ta, hắn cũng sẽ ngồi ở đây, nếu ngươi có ý kiến gì hoặc muốn ta chứng minh thực lực mà nói, ta sẵn sàng bồi tiếp.

Động tĩnh bên này khá ồn ào, hẳn nhiên khiến nhiều người chú ý, do vậy mỗi chữ vừa thốt ra khỏi miệng Mục Trần đều lọt vào tai họ rõ ràng, cũng khiến nhiều kẻ tỏ ra ngạc nhiên, tên mới đến này quả là lợi hại a.

Sắc mặt hai người Khương Lập đã trở nên khó coi, họ cũng không đoán ra được Mục Trần bề ngoài ôn hòa lại là một kẻ cũng khá ngang ngược.

Căm tức nhìn Mục Trần, nhưng nhất thời cũng không dám quát mắng, cả hai đều đã nghe về chiến tích đánh bại Liễu Dương có nhân cấp Linh Mạch. Tên kia bản thân họ cũng chưa nắm chắc có thể thắng, nhưng Mục Trần đã làm được, do đó họ cũng không chắc có thể thắng Mục Trần. (LCT: cáy thì cút, đứng đó xớ rớ….)

– Ha ha, không hổ là thiếu chủ Mục vực, nói chuyện cũng không ít hào khí!

Ngay khi Khương Lập đang tiến thoái lưỡng nan vì kẹt vào thế cưỡi hổ khó leo xuống này, một tiếng cười the thé khó nghe đột nhiên vang lên từ sau lưng họ. Khương Lập quay lại, nhìn thấy, nhất thời thần sắc trở nên vui mừng.

– La đại ca!

Nghe giọng Khương Lập tỏ ra sung sướng, Mục Trần cũng nhìn lại, một bóng người đang chậm rãi bước tới, bộ dáng khoảng 18 tuổi, hốc mắt hơi sâu, môi khá mỏng, khí vị khá lạnh nhạt.

– La Thống?

Đường Thiên Nhi nhìn người này, gương mặt cũng trầm xuống thốt lên.

– La Thống?

Mục Trần nhíu mày, cái tên này với hắn cũng không lạ. Phụ thân tên kia cũng là một vực chủ. Chẳng qua La Thống năm ngoái đã tròn 18 tuổi, nhưng thực lực hiện tại vẫn chỉ ở Linh Động cảnh hậu kỳ. Nói cách khác, hắn đã không có tư cách tiến vào Ngũ Đại Viện.

Mà kẻ thế này trong miệng Đường Thiên Nhi chính là “mấy tên giảo hoạt, loại người phiền toái nhất.”

– Mục Trần, thật sự là lâu rồi không gặp a.

La Thống đến trước mặt Mục Trần, khóe miệng khẽ cười, nét cười không hiền lành. Hai người vốn biết nhau từ sớm, mà xưa nay cũng không quá hợp nhãn với nhau.

Mục Trần liếc nhìn tên kia:

– Ngươi cũng muốn đến trước mặt ta đùa giỡn uy phong à?

– Ta nào dám a, ngươi chính thiên tài đạt tư cách tham gia Linh Lộ a.

La Thống bĩu môi, ra vẻ kinh ngạc, trong lời nói cũng không che giấu nét ghen tị. Khi trước nghe tin Mục Trần đạt tư cách đó, hắn tức đến đỏ mắt. Hiện tại hắn đã quá 18 tuổi, vẫn còn chưa đến được Linh Luân cảnh, con đường tiến thân vào Ngũ Đại Viện đã đứt đoạn. Lại nghĩ về Mục Trần với thiên phú thế này, muốn vào Ngũ Đại Viện hẳn cũng không khó khăn, càng khiến hắn thêm ghen ghét ganh tị dữ dội hơn.

Mục Trần cũng không nhìn hắn nữa, mặc kệ cái tên đáng thương đang ghen tị trong lòng kia. So với Liễu Mộ Bạch, La Thống này chẳng tính là cái quái gì.

– Ngươi tránh khỏi vị trí đó đi.

La Thống thấy Mục Trần không để ý tới hắn, lửa giận càng nồng, nhưng cũng không trực tiếp khiêu khích Mục Trần, mà nhìn qua Đàm Thanh Sơn bên cạnh lạnh lùng nói.

Bất kể thực lực hay thân thế, dĩ nhiên hắn chẳng xem Đàm Thanh Sơn vào đâu.

– La Thống, đừng có quá đáng.

Mục Trần từ tốn, nhưng trong giọng nói lại pha chút lạnh lẽo.

– Sao? Không phục a? Muốn đánh với ta một hồi không?

La Thống cũng cười mỉa. Hắn có thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ, chẳng e ngại Mục Trần chút nào, ngược lại hắn đang muốn khơi cho Mục Trần nổi điên lên, có cớ cho hắn dọn dẹp cái tên khiến hắn tối ngày phải ghen tị.

Con ngươi đen như mực của Mục Trần nhìn chằm chằm La Thống, khi con ngươi của hắn quét qua, khí thế La Thống có hơi tắc lại một chút. Dù tên kia có ghen tị thế nào, thì cũng hiểu rõ Mục Trần có tư cách tham gia Linh Lộ có cái ý nghĩa gì. Nếu không phải nửa đường Mục Trần đột ngột bị đuổi ra, e rằng hiện tại chẳng có can đảm mà đứng trước mặt Mục Trần nói này nói nọ.

Khí thế bị kiềm hãm, bất quá La Thống cũng nhanh chóng hồi phục lại. Bất kể Mục Trần đã từng trải qua điều gì, hiện tại cũng chỉ có thực lực Linh Động cảnh trung kỳ, vốn không phải đối thủ của hắn.

– Ngươi không dám ư?

La Thống thẹn quá hóa giận châm chọc.

– La Thống, ngươi làm gì thế?

Bất quá Mục Trần còn chưa kịp đáp lời, cách đó không xa lại có giọng nói trầm trầm truyền đến. Mọi người nhìn qua, là một thanh niên khôi ngô bước nhanh tới, đứng trước mặt La Thống.

– Mặc Lĩnh, ngươi có nhiều chuyện không thế?

La Thống nhìn kẻ trước mặt, chân mày cũng nhíu lại, khó chịu gắt lên.

Trước mặt hắn là một người khá nổi tiếng Bắc Linh viện, xếp hạng cũng không xa Liễu Mộ Bạch, hiện giờ cũng là Linh Động cảnh hậu kỳ, rất có khả năng sau nửa năm sẽ đột phá Linh Luân cảnh. Đến lúc đó, hắn cũng có tư cách tiến vào Ngũ Đại Viện, hắn cũng là một đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của viện.

– Bây giờ đã vào khóa trình tu luyện, ngươi ở đây quấy rối linh tinh, Mạc sư mà thấy có tha cho ngươi không!

Mặc Lĩnh có vẻ cũng không thích La Thống, nhíu mày nói.

La Thống sắc mặt khó coi, nhưng Mặc Lĩnh căn bản không ngại hắn, chỉ có thể cắn môi nuốt giận, mà lúc này một bóng người cũng thong thả bước vào tu luyện trường, phần lớn đệ tử nhìn thấy người kia, thì cũng nháy mắt im như thóc, vì người đó chính là Mạc sư.

La Thống nhìn thấy Mạc sư xuất hiện, cũng không dám dây dưa nữa, giơ nắm đấm dứ dứ về phía Mục Trần, không cam lòng quay về vị trí của mình.

– Các ngươi không sao chứ? Tên kia đúng là hơi đáng ghét, nhưng riết rồi cũng quen thôi.

Mặc Lĩnh thấy La Thống rời đi, mới quay lại khẽ cười nói với Mục Trần.

– Còn tốt, đa tạ.

Mục Trần hiền lành mỉm cười.

– Không có gì, ta nghe nói ngươi là người duy nhất ở Bắc Linh cảnh đạt tư cách tham gia Linh Lộ à? Ha ha, xem ra sau này ta lại có thêm áp lực.

Mặc Lĩnh cười, rồi cũng không tán chuyện thêm nữa, xoay người bỏ đi.

Mục Trần nhìn Mặc Lĩnh đi rồi cũng cười, với tên kia cũng đã sinh ra một chút hảo cảm.

– Mục Trần, cám ơn ngươi.

Đàm Thanh Sơn bên cạnh tỏ ra cảm kích.

– Chúng ta cùng nhau tới, dĩ nhiên phải chăm sóc lẫn nhau một chút. Chẳng cần để ý mấy tên đó, sớm muộn ngươi cũng siêu việt hơn chúng.

Mục Trần mỉm cười.

Đàm Thanh Sơn mạnh mẽ gật đầu.

Mạc sư chậm chạp lê lết cái thân thong thả đi vào giữa quảng trường, khẽ liếc mắt nhìn Mục Trần, không nói tiếng nào, chỉ phất tay, vài đạo hào quang phóng ra chiếu vào cột đá, ngay tức khắc mọi người cảm nhận thấy linh khí trong sân càng lúc càng nồng. Hẳn nhiên vừa rồi Mạc sư đã hoàn toàn mở Tụ Linh trận.

Mục Trần cảm thấy linh khí nồng đậm, nét cười càng rõ, không nhiều lời liền nhắm chặt hai mắt, lần thứ hai tiến vào trạng thái tu luyện, đều đều luyện hóa linh khí đang tràn vào cơ thể kia.

Nửa ngày đích tu luyện nhanh chóng lặng yên trôi qua, khi tia linh lực cuối cùng được thu vào khí hải, Mục Trần chuẩn bị chấm dứt tu luyện, thân thể hắn mạnh mẽ run lên, một cảm giác kỳ diệu từ trong khí hải tràn ra.

Thình lình sinh ra cảm giác kỳ diệu khiến Mục Trần cũng sợ run trong lòng, sau đó lại cảm thấy vô cùng vui mừng. Đây là….. cảnh giới Trúc Cơ?

Đọc truyện chữ Full