DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Chúa Tể
Chương 43: Kỷ Tông, người trong mưa

Trong mưa phùn, Mục Trần cả người căng thẳng, đôi mắt nghiêm trọng nhìn chăm ra phía trước. Một bóng người cầm dù hoa dần hiện rõ. Đó là một nam tử hơi gầy, khuôn mặt u ám thâm độc, môi mỏng như dao, hàn khí lờ mờ.

Mục Trần vẫn không rời mắt khỏi nam tử u ám kia, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm khó hiểu, hai mắt híp lại, cất tiếng hỏi:

– Ngươi không phải người của Liễu vực? Tại sao lại muốn tìm ta?

– Ha ha ha, chính xác, ta không phải người của Liễu vực. Bất quá có người ra giá cao mời ta ra mặt

Nam tử kia cười nhạt, dù hoa trong tay khẽ lúc lắc, đôi môi mỏng chuyển động như có như không.

– Ngươi có thể gọi ta là Kỷ Tông.”

– Kỷ Tông? Người trong mưa, Kỷ Tông?

Mục Trần trợn mắt. Cái tên này ở Bắc Linh cảnh cũng tiếng tăm không kém Huyết Đồ nhược. Thực lực của Kỷ Tông so với Huyết Đồ không mạnh hơn, thậm chí chỉ mới đạt đến Linh Luân cảnh sơ kỳ. Nhưng hắn có một thân phận khiến cho nhiều người phải e ngại….

Hắn chính là một Linh Trận sư.

Đại Thiên thế giới có vô số vị diện giao nhau, mênh mông rộng lớn đến mức những bậc siêu cấp cường giả chí tôn cũng chỉ than thở công nhận bản thân nhỏ bé. Nơi đây vốn phức tạp rối rắm, vạn đạo tranh hùng.

Linh Trận sư, Linh Cụ sư… là số ít trong vô vàn nghề nghiệp kỳ lạ. Ngoại trừ những người tu luyện linh lực chính thống ra, nhưng chức nghiệp đó cũng đòi hỏi một cách khắc nghiệt những kẻ có thiên phú hơn người đặc biệt. Vì những quái tài kỳ dị thiên phú khủng bố tu luyện linh lực vô cùng thuận lợi, thì cũng không hẳn trên con đường chức nghiệp kia có thể thuận buồm xuôi gió. Ngược lại có đôi khi vài người thiên phú tu luyện bình thường, nhưng lại có thiên phú trong các chức nghiệp đặc biệt này, thế là tiền đồ vẫn trở nên vô hạn.

Có những cánh cửa đóng lại, sẽ có cánh cửa khác được mở ra.

Câu tục ngữ đó ở Đại Thiên thế giới tương đối phổ biến.

Nói chung, Linh Trận sư là một nghề nghiệp có địa vị rất cao. Rất nhiều thế lực muốn mời gọi Linh Trận sư hỗ trợ, kiến tạo trận pháp phòng ngự, trận pháp công kích, hoặc cao cấp hơn nữa là trận pháp tu luyện,….

Một gã Linh Trận sư cao cấp, là một cái bánh ngon cực kỳ hấp dẫn.

Những Linh Trận sư có thành tựu đẳng cấp cực cao, hầu như chỉ phẩy tay là có thể dựng nên trận pháp, dùng uy của trận mà lay chuyển thiên địa.

Kỷ Tông này sở dĩ có tiếng tăm ở Bắc Linh cảnh, không hề quan hệ tới thực lực Linh Luân cảnh sơ kỳ của hắn, mà hoàn toàn vì hắn là Linh Trận sư.

Một gã Linh Trận sư cấp 1 ở trong trận pháp, thừa sức áp chế cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ.

– Ta không ngờ ngươi chỉ là đệ tử Bắc Linh viện, mà có thể biết ngoại hiệu của ta.

Kỷ Tông cười nói, giọng eo éo như con gái, nhưng hắn chân chính là nam nhân, tràng cảnh như thế thật khiến người đối diện khó chịu.

– Ngươi dám ra tay ở Bắc Linh thành, chính là phạm vào cấm kị của Bắc Linh viện. Bọn họ biết được thì kết cục của ngươi e chẳng tốt gì đâu.

Mục Trần nheo mắt nói.

– Cho nên ta mới cực cực khổ khổ bố trí Mê Thần trận a. Trong này có xảy ra chuyện gì, người bên ngoài căn bản không thể biết.

Kỷ Tông chỉ về con đường trống trải, cười the thé.

– Vì thế ngươi nên ngoan ngoãn giao món đồ đó cho ta đi. Ta không muốn giết ngươi, miễn cho Mục Phong nổi điên, chúng ta đều thân thiện thế này không phải đều tốt hết sao?

Ánh mắt lạnh lẽo, cơ thể Mục Trần mơ hồ toát ra dao động linh lực. Dù đã nhập trận pháp của Kỷ Tông, nhưng hắn vốn không phải là hạng người dễ thỏa hiệp.

– Xem ra ngươi quả nhiên không nghe lời…

Kỷ Tông cười khúc khích, bấm tay bắn ra. Đám mây mưa trên trời đang phiêu đãng đột ngột dày thêm, dao động linh lực hùng hồn tỏa ra mạnh mẽ.

– Có thể được nếm thử lợi hại của Linh Vũ trận, xem như là phúc khí của ngươi đi.

Kỷ Tông phất tay áo, mây mưa đầy trời gào thét đổ xuống, như một thanh đao bằng mây phủ xuống bao bọc lấy vị tri của Mục Trần.

Thế công dữ dội khiến Mục Trần cả kinh, Linh Trận sư quả nhiên lợi hại. Công kích vũ bão như thế này, cường giả Linh Luân cảnh cũng phải bó tay.

– Tụ linh quang!

Hắn vội lui sau, linh lực hắc ám trào ra bao trước mặt hình thành màn chắn đen thui, bảo vệ lấy thân thể.

“Ầm ầm ầm!”

Mây mưa phô thiên cái địa cuồn cuộn không ngừng nện vào tấm màn đó, một gợn sóng lan ra trên tấm màn, có vẻ bất ổn sắp vỡ.

Thực lực Mục Trần dù sao chỉ mới Linh Động cảnh hậu kỳ, Kỷ Tông lại tấn công bằng lực lượng của trận pháp, khiến hắn rất khó ngăn cản.

“Không thể dây dưa như vậy, ta phải đánh tan trận pháp trước!”

Đưa mắt nhìn màn chắn màu đen đang nhanh chóng tiêu hao, ý nghĩ trong đầu nhanh chóng chuyển động. Với thực lực hiện tại, muốn chính diện đánh bại Kỷ Tông, e rằng bất khả thi. Lối thoát duy nhất là phá vỡ trận pháp, một khi trận pháp bị vỡ, Kỷ Tông cũng như hổ mất nanh, lực uy hiếp giảm đi. Hơn nữa không có trận pháp che phủ, hắn tuyệt đối không dám ra tay trong Bắc Linh thành.

Nhưng, muốn phá vỡ một trận pháp do Linh Trận sư cấp 1 xây dựng, nói dễ hơn làm!

Mục Trần hít sâu một hơi, tâm tình càng tỉnh táo hơn. Kỷ Tông chỉ mới là Linh Trận sư cấp 1, năng lực bố trí trận pháp vẫn chưa thể đạt đến cảnh giới dụng tâm ngự trận. Như vậy hắn phải có ngoại vật hỗ trợ mới điều khiển được hoạt động của trận pháp.

Ngoại vật đó cũng là điểm yếu của Linh Trận sư, chắc chắn sẽ được đặt ở nơi dễ bảo vệ nhất.

Ánh mắt Mục Trần quét qua người Kỷ Tông, chớp mắt liền chú ý đến chiếc dù hoa trong tay tên kia….

Thực lực còn xa mới bì nổi Kỷ Tông, huống chi thân hắn vẫn còn đang bị vây trong trận pháp, chỉ duy nhất một điểm có thể lợi dụng: Kỷ Tông cũng nghĩ như hắn, cho nên…. sự khinh thường kia chính là cơ hội tốt nhất.

“Choang!”

Màn đen trước mặt được Mục Trần ngưng tụ từ linh lực rốt cục vỡ tan. Mây mưa xẹt qua gương mặt hắn để lại những vết máu vương vãi. Hai hàng chân mày Mục Trần dựng lên như kiếm, chân đạp mạnh xuống đất, vượt qua cơn mưa lả ta lao thẳng đến vị trí của Kỷ Tông.

– Tuổi trẻ sung sức, công kích thập túc thật đáng ngưỡng mộ.

Kỷ Tông thấy thế, cười nhạt vung tay lên, mây mưa ngưng tụ thành một thanh vũ thương, đầu thương sắc bén đâm tới Mục Trần.

Mục Trần nghiêng người lách qua, bàn tay đập xuống đất đổi hướng bắn tới, thân pháp như linh hầu tránh né mũi vụ thương sắc bén.

– Thân thủ không tồi!

Kỷ Tông luôn miệng tán thưởng, nhưng ra tay càng lúc càng độc ác. Bàn tay lại giơ cao, ngưng tụ thành mấy thanh vũ thương, trải ra thành một thương trận tàn bạo, nhắm chuẩn những chỗ yếu hại của Mục Trần đâm tới.

Thân hình nhanh nhẹn nhảy nhót di chuyển đổi hướng, bất quá vẫn không tránh khỏi một thanh trường thương xẹt ngang ngực, xé áo để lại một vết máu khá sâu, máu tươi đổ ra.

Nhưng hắn căn bản không hề để ý đến thương thế ở ngực, mạnh mẽ tiến thêm mấy bước, tiếp cận Kỷ Tông. Tên kia nhìn thấy công kích của mình không hiệu quả cũng cau mày, giọng the thé phát ra:

– Tiểu tử lại còn biết tấn công chủ trận, nhãn lực thật tinh tường, bất quá ý tưởng thì tốt, nhưng lại tự đánh giá quá cao năng lực bản thân, coi thường chênh lệch thực lực của hai ta.

Kỷ Tông khẽ cười, tay hắn nắm chặt lại, mây mưa như hội tụ về lòng bàn tay hắn, ngưng kết thành một thanh trường kiếm như chất lỏng, dao động linh lực hùng hậu tràn ra.

Hai tay Mục Trần nắm chặt lại thành quyền, hai đạo hắc ấn mang theo linh lực bá đạo hiện lên trên hai bàn tay, không hề đình trệ oanh kích Kỷ Tông.

Quyền ấn gào thét đánh qua, cơn mưa cũng bị hai quyền xé toạc, khiến cho trong lòng Kỷ Tông cũng nao nao, hẳn nhiên không ngờ được thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ của Mục Trần có thể thi triển đòn tấn công sắc bén như vậy.

Nếu không phải bản thân là Linh Trận sư, chỉ là cường giả Linh Luân cảnh sơ kỳ bình thường, e rằng hôm nay khó bắt nổi Mục Trần, nhưng…

– Bất quá, vẫn chưa đủ….

Đôi mắt lạnh lẽo, thủy kiếm trong tay mạnh mẽ chuyển động, phát ra tiếng “vụt” xuyên qua làn mưa, như thủy mãng xuất động chém thẳng vào hai luồng hắc ấn kia, tỏa ra linh lực cuồng bạo không kém!

Linh lực rít gào, chấn thân thể Mục Trần lui vài bước, hai đạo Sâm La Tử Ấn cũng bị buộc phải lui lại. Kỷ Tông chỉ bằng thực lực Linh Luân cảnh sơ kỳ, nhưng có uy thế linh trận hoàn toàn đủ sức giao phong với cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ. Mục Trần muốn chính diện giao chiến, hiển nhiên khó chiếm được thượng phong.

Hắn cắn răng nhìn hai luồng Sâm La Tử Ấn bị ép lui dần, liếc nhìn mũi kiếm sắc bén. Cái vẻ lạnh lẽo đó đâm thẳng vào ngực, khiến da hắn giật giật run rẩy.

– Ha!

Uy hiếp bao phủ trong lòng, Mục Trần nổi giận trừng mắt quát lên. Đại Phù Đồ quyết từ sâu trong cơ thể vận chuyển mãnh liệt.

Trải qua nhiều lần thử nghiệm, hắn mơ hồ có thể hiểu được lực lượng bí ẩn trong cơ thể dường như phải ở những thời khắc sinh tử mới có thể thúc giục.

Mà hiện tại… chính là cơ hội thích hợp nhất.

– Đi ra cho ta!

Mục Trần hét to, ngoài thân thể hắn đột ngột sáng bừng lên quang mang chói mắt, một tòa quang tháp mơ hồ ẩn hiện tỏa ra hào quang, xuyên qua da hắn, thấp thoáng hiện ra trong cơ thể.

Đọc truyện chữ Full