DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Chúa Tể
Chương 93: Liều mạng

– Liễu Tông?

Chu Dã và Lôi Sơn nhìn thấy người bên cạnh Dương Quỷ, sắc mặt khẽ biến đổi, trở nên nghiêm trọng hơn. Chuyện hôm nay quả nhiên không dễ dàng.

– Chỗ dựa cho Mang Âm sơn quả nhiên là Liễu vực các ngươi!

Chu Dã đã bắt đầu động sát khí:

– Chúng nó đột kích Mục vực ta, hẳn là chỉ thị của Liễu vực các ngươi?

– Ha ha, chỉ là ta thấy Mục vực gần đây hanh thông thuận lợi, nên muốn chỉnh đốn các ngươi một chút, không ngờ Dương Quỷ huynh xuống tay không nhẹ không nặng, vậy mà cũng giết được vài tên.

Liễu Tông cười nhạt khiêu khích.

Chu Dã hai mắt đã đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt vang lên những tiếng rốp rốp.

– Ngươi đã đến đây thì đừng mong trở về, Chu Dã ngươi chính là cánh tay phải của Mục Phong, nếu chết ở đây, sẽ là đả kích lớn cho Mục vực.

Liễu Tông vẫn như chưa hề để ý đến ánh mắt căm thù của Chu Dã, vung tay lên, trên hàng rào truyền ra những tiếng xé gió mạnh mẽ, rất đông người đã phóng lên hàng rào, dẫn đầu lại là một người quen khác: Liễu vực tam gia, Liễu Minh.

Liễu Tông đã dẫn không ít tinh nhuệ đến Mang Âm Sơn chờ Mục vực.

– Lôi đại đương gia, chuẩn bị động thủ đi!

Chu Dã ngữ khí nặng nề nói, dù cho cục diện có vượt quá dự liệu, nhưng bọn họ cũng không còn biện pháp rút lui, chỉ có thể hợp lực tiêu diệt bọn người Mang Âm Sơn và Liễu vực.

Lôi Sơn hiển nhiên cũng cực kỳ rõ ràng, Liễu vực đã hợp tác với Mang Âm Sơn. Nếu hôm nay không quải quyết hết ở Mang Âm Sơn, thì ngày mai chính là Cửu Long trại.

– Tấn công!

Lôi Sơn mắt lóe hàn quang, vung tay quát lên, sát khí bùng phát.

– Liễu Tông giao cho ta.

Linh lực mạnh mẽ trong cơ thể Chu Dã gào thét trào ra, hai mắt khóa chặt Liễu Tông, kẻ kia có thực lực Thần Phách cảnh trung kỳ, rất mạnh. Ngay cả Chu Dã cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Lôi Sơn gật đầu, hai bên đều có hai cường giả Thần Phách cảnh, bất quá bên kia dường như có ưu thế hơn.

– Liễu Tông, lăn tới đây cho ta!

Chu Dã bước ra, linh lực mạnh mẽ ngưng tụ sau lưng thành một con tê giác khổng lồ màu nâu, trọng lượng cực lớn nện xuống đất, lan ra.

– Chu Dã, ngươi nghĩ mình đủ sức là đối thủ của ta sao?

Liễu Tông cười lạnh, linh lực hùng hồn cũng ngưng tự thành một con bò cạp xanh biếc, cái đuôi lóe ra một mũi tiêm độc màu lục, tản mát mùi tanh.

“Đùng!”

Chu Dã không thèm để ý, tê giác khổng lồ ầm ầm lao tới, đất núi như run rẩy rúng động, trọng lượng đáng sợ của nó thật kinh người.

Liễu Tông hừ một tiếng, nhanh chóng lao ra, vung tay lên. Cái đuôi xanh biếc nhọn hoắt bao trùm lục quang hung hăng đâm vào Chu Dã đang lao tới.

Hai luồng linh lực hùng hồn ngạnh chiến, khí lãng như cuồng phong thét gào, chấn cho cây cối trên núi cũng lắc lư sắp đổ.

– Sát!

Lôi Sơn thấy Chu Dã đã ra tay, liền quát lên tấn công, linh lực ngưng tụ thành một giáp thú hoàng kim, nhìn như chuột phủ kín vải vàng chói mắt như một bộ giáp vàng.

Mục Trần nhìn qua bên kia, nhận biết ngay cự thú của Lôi Sơn là gì. Kim Giáp Xuyên Sơn thú, địa bảng Vạn Thú Lục xếp hạng 168, có khả năng đào xuyên một ngọn núi.

– Ha ha, Lôi Sơn! Nhiều năm không giao thủ, để xem ngươi tiến bộ ra sao.

Dương Quỷ nhìn thấy, cười to. Linh lực hùng hồn bắt đầu khởi động, cự khuyển màu bạc với một hoa văn trăng tròn trên đầu xuất hiện sau lưng hắn.

Ngân Nguyệt Khuyển, địa bảng Vạn Thú Lục xếp hạng 177, khứu giác cực kỳ bén nhạy, phạm vi trăm dặm không gì thoát khỏi.

Lôi Sơn và Dương Quỷ cũng lao vao nhau va chạm chiến đấu, thủ đoạn tấn công đều hiểm ác tàn nhẫn, linh lực xung kích khiến cho đá núi nứt vỡ, ầm ầm bạo liệt.

– Sát!

Đầu lĩnh đội ngũ hai bên đã ra tay, dĩ nhiên lính tráng cấp dưới không phải lăn tăn gì nữa, đều đỏ mắt rống lên, biển người như thủy triều áp sát vào nhau, tràn lên tấn công sơn trại.

“Rầm rầm rầm!”

Linh lực cuồng bạo trên đỉnh núi không ngừng bùng phát, đủ màu đủ sắc cực kỳ huyễn lệ, nhưng cũng đủ đẫm máu và dày đặc sát khí.

Mục Trần cũng lọt vào dòng người, thân pháp quỷ mị, song chỉ như kim thương. Một lần chỉ phong đâm tới là có một dấu máu văng ra cùng với một tiếng thét thảm thiết.

Linh Ảnh Bộ và Linh Hoàng Chỉ thúc giục lên cao, Mục Trần góp lực sát thương cực mạnh cho đội quân.

– Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết!

Trong khi Mục Trần đang đâm chém lung tung không ai cản được, một tiếng thét to vang tới, quyền phong kinh khủng cũng đi theo tiếng quát, mặt đất cũng nứt ra dưới sự ảnh hưởng của quyền phong đó.

– Liễu Minh?

Mục Trần liếc mắt liền thấy cái bóng ập tới, cười lạnh ra tiếng. Khi còn ở Bắc Linh Nguyên, tên Liễu Minh này còn có thể khó dễ hắn, nhưng hiện tại thì chưa biết ai chết đâu.

Đối mặt Liễu Minh sắc bén tấn công, Mục Trần không né tránh, tung ra một quyền, hai đạo hắc ấn xuất hiện ngoài nắm đấm, bộc phá kình phong bá đạo.

“Uỳnh!”

Hai đấm đối chiến, khí lãng cuồn cuộn, lan tới mười mấy người chung quanh, chấn bọn họ hộc máu văng ngược ra.

Khí lãng khuếch tán, Mục Trần run rẩy lui mấy bước, Liễu Minh phóng tới như bay cũng lăng không quay cuồng trở về, khuôn mặt cực lạnh.

– Tiểu súc sinh, quả nhiên biến hóa lợi hại!

Liễu Minh nghiến răng nghiến lợi gào lên, ngày trước Mục Trần căn bản không được hắn xem trong mắt, không ngờ hiện tại thực lực đã không dưới bản thân.

– Do ngươi hơi bị phế vật quá thôi.

Mục Trần cười lạnh châm chọc.

– Vậy tam gia ta hôm nay sẽ xé xác ngươi ra!

Liễu Minh giận dữ cười gằn, linh lực trong người thúc giục đến mức tận cùng, như tia chớp xẹt tới Mục Trần, trảo phong tàn nhẫn vồ qua.

Mục Trần nhanh chóng vận dụng Linh Ảnh Bộ quỷ mị lui sau, tay vung lên, không khí dao đạo tạo ra một cái linh trận nho nhỏ, vô số luồng linh lực như sợi chỉ trói gô thân thể Liễu Minh.

Năng lực linh trận hiện tại của hắn, chỉ cần phẩy tay là ngay lập tức có thể tạo ra tiểu linh trận dễ dàng.

“Pặc pặc”

Bất quá tiểu linh trận này chẳng có mấy khả năng ngăn trở, chỉ có thể câu giờ một chút xíu. Liễu Minh bùng phát linh lực, trực tiếp phá nát trói buộc, châm chọc:

– Ai cũng nói ngươi còn là Linh Trận sư, sao chỉ có mấy thứ vặt vãnh thế này?

– Vậy ta chuẩn bị cho ngươi một cái to hơn!

Mục Trần ánh mắt lạnh băng, trên hai bàn tay, mười mấy linh ấn nho nhỏ nhanh chóng hiện ra.

– Hừ.

Liễu Minh nhìn thấy bất giác rùng mình, không dám coi thường, thân hình như điện phóng tới. Linh Trận sư tuy rằng khi thi triển linh trận sẽ có uy lực rất mạnh, nhưng cần thời gian chuẩn bị không ngắn, áp sát quấy rối, họ sẽ không có khả năng hình thành linh trận, càng khó có sức phản kháng.

“bộp bộp….”

Bất quá Mục Trần kinh nghiệm chiến đấu phong phú, biết rõ ý nghĩ của hắn, lúc này thôi động Linh Ảnh Bộ đến cực hạn, huyễn hóa ra đông đảo tàn ảnh, khiến cho Liễu Minh không cách nào chụp được mình.

– Tiểu tử, chỉ biết trốn thôi sao?

Liễu Minh giận dữ, thân pháp Mục Trần quá mức phiêu dật, hiển nhiên đã tu luyện linh quyết thân pháp bất phàm, khiến cho hắn dùng hết toàn lực cũng không thể bắt được Mục Trần.

“Kịch.”

Ngay khi hắn vừa quát, Mục Trần đột ngột dừng lại, nhưng Liễu Minh còn chưa kịp mừng rỡ thì sắc mặt đã đại biến khi thấy không khí sau lưng Mục Trần kịch liệt thổi quét, linh trận rực lửa cự đại chậm rãi xuất hiện, theo đó là cỗ linh lực cuồng bạo gào thét trào ra.

– Đáng chết, tốc độ hình thành linh trận của hắn sao nhanh vậy?

Liễu Minh run rẩy, không phải hắn chưa từng giao thủ với Linh Trận sư, nhưng bố trí linh trận uy lực cường đại với tốc độ kinh khủng như thế thì lần đầu tiên hắn thấy qua.

– Hổ Viêm Phệ Linh trận!

Mục Trần chẳng hề cho hắn nhiều thời gian để rung động lo lắng, ngay lực tức đổi thủ ấn, linh lực đỏ rực phát ra một tiếng hổ gầm kinh thiên, một con Viêm Hổ cự đạo mang theo linh lực cuồng bạo nóng cháy chui ra, trực tiếp vồ tới vị trí của Liễu Minh.

– U Minh Quỷ thủ!

Cảm nhận công kích của Viêm Hổ cuồng bạo, Liễu Minh cũng không dám chậm trễ vội vàng đem hết thảy linh lực trong người đều thúc giục lên, quát một tiếng, linh lực cuồn cuộn hình thành một cự chưởng hắc ám đối kháng với Viêm Hổ.

“Bành!”

Hai luồng linh lực cường hãn đối nhau, chấn cho đá vụn dưới đất hóa thành yên phấn.

“Vù!”

Liễu Minh vừa kiệt lực ra tay chống chọi Viêm Hổ, chợt nghe một tiếng gió, một bóng người như quỷ mị xuất hiện, song chỉ vươn ra, ngón tay lóe kim quang chói lóa, không chút nương tay đâm tới cổ họng.

Thế công quá bất ngờ khiến hắn không kịp phòng bị, lật tay về giơ chưởng đánh ra.

“Xoẹt!”

Kim quang như mũi thương bén nhọn đâm vào lòng bàn tay Liễu Minh, xuyên thủng, khiến cho máu tươi trong tay hắn bắn ra tung tóe.

– Arrrrrr!

Một tiếng thét thảm thương từ trong miệng Liễu Minh vang ra, chật vật bay ngược ra ngoài, cầm lấy bàn tay đầy máu, sắc mặt hoảng hốt.

Mục Trần lạnh lùng nhìn Liễu Minh, không cho hắn thời gian khôi phục, tiếp tục truy kích.

– Ngăn hắn lại!

Liễu Minh hoảng sợ, vội quát lên.

Lính tráng Liễu vực xung quanh nghe thấy, vội lao tới cứu chủ tử, tấn công Mục Trần, bất quá nhanh chóng bị người của Mục vực ngăn lại.

Người đông hỗn loạn, Mục Trần thoáng nhìn Liễu Minh chật vật bỏ chạy cũng không có tâm tư truy kích, cũng lui về giữa đám người Mục vực và Cửu Long trại, cau mày nhìn hai vòng chiến bên kia.

Lôi Sơn và Dương Quỷ đều là cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ, giao thủ bất phân thắng bại. Nhưng Liễu Tông có thực lực Thần Phách cảnh trung kỳ, còn cao hơn Chu Dã một đường, cứ thế kéo dài hẳn nhiên sẽ bất lợi.

Mà một khi Chu Dã thua, sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền lan tới Lôi Sơn, nếu hai cường giả Thần Phách cảnh đều bại, dù cho bên họ có binh lực áp đảo cũng khó chiếm thượng phong, đừng nói là muốn làm nên chuyện gì.

Do đó phải nhanh chóng có biện pháp đánh bại một cường giả Thần Phách cảnh của đối phương.

Mục Trần nheo mắt, nghiêng đầu nói với Lôi Âm bên cạnh:

– Có thể bảo vệ ta một chút?

– Ngươi muốn làm gì?

Lôi Âm cũng không còn quá kiêu ngạo với hắn, lúc nãy hắn ra tay dùng linh trận đối phó Liễu Minh, tốc độ bố trí linh trận đó nàng hoàn toàn không cách nào sánh kịp.

– Ta phải giúp cha ngươi trước tiên giết chết Dương Quỷ.

Mục Trần trầm giọng nói.

Lôi Âm cả kinh, ánh mắt cổ quái nhìn Mục Trần, nói:

– Bọn họ đều là cường giả Thần Phách cảnh, muốn đối phó bọn họ ít ra cũng phải là linh trận cấp 2, ngươi…. bất quá chỉ mới là Linh Trận sư cấp 1?

– Thử một chút thôi.

Mục Trần hít vào một hơi, bàn tay nắm lại, một khỏa Ngọc Linh quả xuất hiện trong tay, đó là quả cuối cùng của hắn, với lượng linh lực trong khí hải hiện tại muốn ngưng tụ 20 đạo linh ấn, còn cần một chút ngoại lực.

Hắn không chút do dự nhét Ngọc Linh quả vào miệng. Lôi Âm kinh ngạc khi thấy hắn vừa khép mắt lại, linh ấn nhanh chóng xuất hiện trong bàn tay Mục Trần.

Mà số lượng, đã đạt tới 20 linh ấn!

Đọc truyện chữ Full