DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 36

“An Tố! Cô nói đi, tối qua cô vê ký túc xá lúc mấy giờ? Không chỉ hôm qua mà còn tuần trước nữa, có phải cô qua đêm ở ngoài một mình hay không?” Mẹ nuôi mắng: “Cô nhìn cô kìa! Mới ra khỏi tâm mắt của tôi và cha cô mà đã không biết xấu hổ vậy rồi, cô có còn biết mình là một đứa con gái hay không hả!” “Mẹ, tối qua con có việc, tuần trước thì con ở cô nhi viện..” Tôi mở miệng giải thích.

“Cô bớt nói nhảm đi!” Mẹ nuôi ngắt lời tôi: “Nếu không nhờ Nhân Nhân lo lắng cho cô và nói cho chúng tôi biết tình hình gân đây của cô, chúng tôi cũng không biết cô lại không đứng đắn như vậy!” Tôi nghiêng đầu nhìn thoáng qua An Nhân và thấy cô ta đang nhìn tôi một cách đầy đắc ý.

An Nhân lo lắng cho tôi? Cô ta mách lẻo tôi thì có.

“Ha” Lúc này, cha nuôi bỗng cười mỉa một tiếng: “Thực ra cô muốn đi đâu, tôi và mẹ cô cũng không lo được, nhưng dù sao trên danh nghĩa cô cũng là con gái của nhà họ An chúng tôi, nếu có làm chuyện gì không sạch sẽ thì người mất mặt cũng là chúng ^s” Tôi.

Trên danh nghĩa là con gái nhà họ An.

Người mất mặt là chúng tôi.

So với lời trách cứ rát cổ bỏng họng của mẹ nuôi, cha nuôi càng khiến lòng tôi rét lạnh.

“Xin lỗi, con sai rồi” Tôi cúi đầu, mặt không cảm xúc.

“Cô cũng biết cô sai à” Mẹ nuôi đột nhiên ném một tờ giấy vào tay tôi: “Đừng có dở ông dở thằng ở ngoài đường nữa, tôi đã tìm một người đàn ông đáng tin cậy cho cô, cô lo mà đi xem mắt đi” Xem mắt? Tôi ngây người.

Tôi còn chưa tốt nghiệp đại học đã phải đi xem mắt ư? “An Tố, đối phương là con trai cấp trên của tôi, cô nghiêm túc một chút cho tôi” Cha nuôi cảnh cáo.

Lòng tôi nặng trĩu.

Tôi còn đang thắc mắc vì sao cha mẹ nuôi, người luôn mặc kệ tôi sống chết ra sao lại đột nhiên quan tâm đến tôi. Hóa ra kề cà hồi lâu, họ chỉ muốn dùng tôi để nịnh bợ cấp trên.

Tôi giơ tờ giấy trong tay lên, trên đó có ảnh và thông tin của người đàn ông.

Đã ba mươi lăm tuổi.

Người này cũng hơi già rồi thì phải? Nhưng đối phương thực sự là con trai của chủ tịch công ty cha nuôi, mặc dù hơi già tí nhưng trông rất đứng đản, đối với nhiều cô gái thì cũng là đối tượng kết hôn khá ổn.

Người như vậy lại muốn xem mắt với một sinh viên đại học như tôi ư? Nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.

Cha mẹ nuôi dặn dò việc xem mắt rồi rời đi ngay, trong phòng khách chỉ còn tôi và An Nhân.

An Nhân nhìn tôi và giả vờ mỉm cười: “Cha mẹ thương chị thật đấy, còn tìm cho chị một người đàn ông tốt như vậy. Nhắc tới mới nhớ, chị nên cảm ơn tôi vì tôi đã kiến nghị cha mẹ giới thiệu chị cho con trai chủ tịch Trương” Đặc biệt kiến nghị với cha mẹ? Tôi không thể không nhìn An Nhân.

“Sao cô lại đột nhiên quan tâm đến tôi?” Tôi thờ ơ hỏi.

Trên mặt An Nhân lộ ra vẻ lúng túng, nhưng ngay sau đó lại cười đầy vô tội.

“Không phải vì em sợ chị bị anh Tiết Phong lừa gạt à? Dù sao thì chị cũng biết là người như anh Tiết Phong sao có thể thích chị được? Anh ấy cũng chỉ chơi đùa với chị mà thôi, chơi chán rồi đá. Tôi lo lắng cho chị nên mới tìm một người đàn ông đáng tin cậy, giúp chị sớm thoát khỏi bể khổ của anh Tiết Phong.” Quả nhiên là vì Tiết Phong.

An Nhân đã quen thói cái gì cũng phải xu: sắc hơn tôi từ nhỏ, bây giờ thấy tôi “bám lấy” Tiết Phong, người mà cả cô ta muốn cũng không dám nghĩ tới, cô ta nào sẽ nuốt giận vào bụng chứ.

“Thật sao?” Tôi cười nhạo một tiếng: “Tôi cứ tưởng cô thấy tôi gần gũi với Tiết Phong nên mới đố kị, rôi cố tình làm như vậy” Tôi nói rất thẳng thừng khiến An Nhân không giữ nổi nụ cười trên mặt mình nữa.

Ngay sau đó, cô ta thôi cái điệu cười dối trá và cười khẩy: “Đố kị? An Tố, chị có gì khiến tôi phải đố kị? Tôi nói rồi, Tiết Phong cũng chỉ chơi đùa với chị mà thôi, chị tự đề cao bản thân thế à?” Khi thấy An Nhân lộ mặt thật, tôi cười mỉa: “Vậy hả? Nếu cô thực sự nghĩ vậy thì còn vội vàng giới thiệu đàn ông cho tôi để làm gì? Không biết còn tưởng cô là chó cùng rứt giậu.

“Chị!” An Nhân tức giận đến nỗi nhăn mặt, nhưng không biết lại nghĩ tới điều gì đó mà nở nụ cười đắc ý: “An Tố, lẽ nào chị không thắc mắc tại sao với người như chị mà con trai chủ tịch Trương người ta lại muốn đi xem mắt với chị hả?” Tôi cau mày, không trả lời.

“Đó là vì người đàn ông này có bát tự khắc vợ” An Nhân châm chọc: “Mấy năm trước vợ anh ta bị anh ta khắc chết rồi, thây bói nói anh ta phải kết hôn với một người phụ nữ có bát tự thuần âm mới được. Vì vậy, An Tố, chị nên cảm ơn ngày sinh của chị đã giúp được đôi chút cho chị trong đời này.” Tôi đờ mặt ra.

An Nhân không chỉ nói về chuyện lần này, mà còn về chuyện tôi được nhận nuôi.

Năm đó, nhà họ An nhận nuôi tôi là vì An Nhân yếu ớt dễ bệnh từ nhỏ, đạo sĩ nói cô ta dính phải tà khí, chỉ có nhận nuôi bé gái có bát tự thuần âm làm chị em với cô ta mới có thể gánh tà khí giúp cô ta.

Thế là nhà họ An tìm được tôi.

Không biết là trùng hợp hay do gã đạo sĩ nói đúng mà từ sau khi tôi vào nhà họ An, An Nhân không còn bị ốm nữa.

Tôi nhìn An Nhân, mặt không cảm xúc: “Cô nói xong chưa?” Khi thấy trong mắt tôi có chút tức giận, An Nhân bày ra điệu bộ của kẻ chiến thắng và nói: “An Tố, hãy hưởng thụ buổi xem mắt ngày mai đi.” Cô ta nói xong rồi đắc chí rời đi.

Ngay sau khi An Nhân rời đi, mẹ nuôi Lâm Nhã Lan đã cầm một bộ váy đi tới.

“Tố Tố, hôm nay cô ở nhà, ngày mai đi gặp con trai của chủ tịch Trương. Cái váy này là của em gái cô, cô mặc thử xem” Mẹ nuôi đi thẳng vào vấn đề chính.

Tôi cau mày.

“Mẹ, con không muốn đi xem mắt với anh ta, con mới học đại học năm ba…” “An Tố, cô không rõ tình hình phải không? Người ta là con trai của sếp cha cô, khi nào thì tới lượt cô kén cá chọn canh hả?” Khi thấy sắc mặt không kiên nhãn của mẹ nuôi, lòng tôi nguội lạnh.

“Mẹ, con không có kén cá chọn canh, con †HUG’.SU “Được rồi, An Tốt” Mẹ nuôi lại ngắt lời lần nữa: “Nhà họ An chúng tôi nuôi cô đã nhiều năm, lẽ nào cô cứ ích kỷ thế à? Dạo gần đây là thời điểm then chốt để thăng chức của cha cô, dù cô có muốn qua loa thì cũng phải đi cho tôi. Đừng quên rằng không có chúng tôi, cô cũng chỉ là một đứa mồ côi không có gì mà thôi!” Lại là kiểu ràng buộc đạo đức này.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi gặp chuyện gì tôi không muốn làm, cha mẹ nuôi sẽ luôn nói rằng chúng tôi nuôi cô nhiều năm như vậy, cô không thể vong ân phụ nghĩa.

Chẳng lẽ không có máu mủ, cái gọi là công ơn nuôi dưỡng chỉ là một giao dịch thôi sao? “Được, con đi” Tôi cúi đầu, cắn môi đáp.

Dù sao cũng chỉ là đi gặp mặt mà thôi, không có nghĩa phải làm gì gì đó với người đàn ông kia, chẳng qua là hoàn thành sứ mệnh thôi mà.

“Vậy còn được” Mẹ nuôi lập tức vui vẻ ra mặt: “Ngoan, Tố Tố, đối phương có điều kiện rất tốt, nếu cậu ta thực sự vừa ý con thì cũng là may mắn của con” May mắn của tôi? Ha.

Là cuộc mua bán có lợi cho bà và cha nuôi thì đúng hơn.

Tôi lười phải trả lời mà chỉ âm thâm cầu nguyện…

Mong trời phù hộ, đừng để Tiết Xán biết con đi xem mắt với người đàn ông khác, bằng không thì con cũng không biết mình sẽ chết như thế nào.

Đọc truyện chữ Full