DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 61

“Đồ đê tiện An Tố nhà mày! Mày định đi đâu hả! Đêm hôm khuya khoät ra ngoài cùng đàn ông lạ! Mày có còn mặt mũi hay không!” Bà ngoại của An Nhân vẫn còn đang mắng mỏ chửi bới ở phía sau, nhưng Tiết Phong đã đố tôi rời khỏi đó.

Ngồi vào trong xe của Tiết Phong, cả người tôi như bị hút cạn hết sức lực, cơ thể run bần bật, một câu cũng không nói nổi thành lời.

“Tố Tố, em có ổn không?” Vẻ mặt Tiết Phong đầy lo lắng: “May mà Tiết Xán gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tới xem thử tình hình của em. Bây giờ tôi sẽ đưa em quay về ký túc xá, em mau nghỉ ngơi một chút. Còn chuyện bên phía cha mẹ nuôi em không cần phải lo lắng, tôi sẽ không để bọn họ tổ chức cuộc họp báo ngày mai đâu.” Đầu óc tôi rối loạn tới mức chẳng nghe được bao nhiêu lời hắn nói, chỉ máy móc gật đầu.

Tiết Phong nhanh chóng đưa tôi tới ký túc xá của trường học, trong ký túc xá không có ai, tôi tự lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, tôi vừa tỉnh dậy liên phát hiện mình đã sốt nhưng vẫn cố gắng gượng dậy.

Mấy ngày hôm trước tôi đã nộp bản thiết kế, hôm nay là ngày công bố kết quả vòng thi sơ khảo.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong xuôi, tôi đi tới tòa nhà công bố kết quả thiết kế.

Trên đường đi, tôi tình cờ đi sau mấy nữ sinh đang bàn tán sôi nổi chuyện gì đó.

“Cậu đã xem tin tức mới của An Nhân chưa? Không ngờ cô ta lại dâm đãng đến như vậy! Tôi nghe nói cô ta vẫn luôn muốn quyến rũ Tiết Phong, nhưng Tiết Phong không vừa mắt cô tai” “Ôi chao, nói đến Tiết Phong, hôm nay cũng có một tin tức mới đó, tập đoàn Tiết Thị hôm nay bổ nhiệm chủ tịch mới lên nhậm chức” “Chủ tịch mới sao? Chủ tịch của Tiết Thị không phải là Tiết Ngạo Thiên sao? Đang yên đang lành sao phải thay đổi chủ tịch?” “Nghe nói là em trai của Tiết Ngạo Thiên, là chú của Tiết Phong. Trước kia luôn ở nước ngoài, sáng hôm nay mới về nước. Tớ đã xem ảnh chụp ở sân bay rồi, tuổi còn rất trẻ, khoảng chừng hai mươi lăm thôi, hơn nữa còn vô cùng đẹp trai!” “Cực kỳ đẹp trai sao? Đẹp trai cỡ Tiết Phong không?” “Nói ra chắc cậu không tin! Đẹp trai hơn rất nhiều đói” “Vãi, đẹp trai hơn Tiết Phong nhiều sao, thật sự có người như vậy à?” Mấy nữ sinh kia cứ ríu ra ríu rít, nhưng tôi không hề nghe kĩ mà chỉ suy nghĩ xem bản thiết kế của mình có thể vượt qua vòng đấu loại hay không.

Tôi bước vào tòa nhà khoa thiết kế.

Bởi vì hôm nay là ngày tra kết quả thi đấu vòng sơ khảo, trong tòa nhà khoa thiết kế rất đông đúc. Tôi xếp hàng đợi một lúc mới tới lượt.

“Xin chào, tôi là thí sinh số năm mươi tám, An Tố” Tôi đi tới trước bàn làm việc: “Tôi tới lấy kết quả vòng sơ khảo thiết kế ” Nhân viên công tác bắt đầu kiểm tra trên máy tính, đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi.

“Số năm mươi tám?” Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái: “An Tố?” Ánh mắt của hắn rất kỳ quái, tôi thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.

Nhân viên công tác này lập tức khinh bỉ hừ một tiếng, nói với vẻ mặt không chút thay đổi: “Sao chép, hủy bỏ tư cách dự thi” Tôi đứng thừ ra tại chỗ.

Sao chép? “Xin hỏi có phải có sai sót ở đâu rôi không ạ?” Tôi sốt ruột nói: “Tôi tuyệt đối không sao chép!” Vẻ mặt của nhân viên công tác đã mất kiên nhãn.

“Sao chép chính là sao chép! Còn không thừa nhận sao?” Hắn quay máy tính về phía tôi: “Cô tự nhìn đi! Đây có phải là tác phẩm của cô không hả?” “Đây đúng là tác phẩm của tôi, nhưng mà…” “Vậy không sai rồi! Không tính sai nhé!” Nhân viên công tác tặc lưỡi nói: “Mau mau đi xuống đi, người phía sau còn đang xếp hàng chờ kết quả đó” Tôi hồn xiêu phách lạc lùi vê phía sau mấy bước.

Tác phẩm của tôi rõ ràng là bản gốc mà, tại sao bỗng dưng bị nói là sao chép? Tôi còn đang ngơ ngác thì bốn phía xung quanh đã vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

“Cậu nghe thấy gì chưa, An Tố năm ba đại học đi sao chép tác phẩm đóI” “Đúng vậy, thật không biết xấu hổ mài Cuộc thi chính quy mà cô ta cũng dám làm vậy sao?” “Chậc, sau này cô ta đừng hòng tham gia các cuộc thi khác nữa” Phần lớn mọi người xung quanh đều đến từ khoa chúng tôi. Lúc này, họ đều nhìn tôi với ánh mắt khinh thường và ghê tởm.

Tôi bất chợt nhận ra…

Không sai, nếu bị buộc tội sao chép, sau này tôi đừng hòng tham gia các cuộc thi chính quy nữa.

Không được.

Nghĩ vậy, tôi lập tức xông tới trước mặt nhân viên công tác, nghiêm mặt nói: “Tôi muốn gặp giám khảo cuộc thi” Nhân viên công tác đã hoàn toàn mất kiên nhãn.

“Cô làm loạn vậy chưa đủ nữa hả?” Hắn vung tập tài liệu trong tay lên: “Tôi chưa từng thấy loại người nào đã sao chép còn mạnh mồm như cô đó, cô muốn lãng phí thời gian của bao nhiêu người nữa hả?” Lúc này một nam sinh ở bên cạnh vừa nhận được kết quả bị loại của bản thân, tâm trạng vốn đang không tốt liên nhịn không được mà măng mỏ khi thấy tôi làm loạn: “Tôi cực khổ tốn biết bao nhiêu thời gian vì cuộc thi này, còn cô thì lại tùy tiện sao chép đạo nhái là xong, cô có tư cách gì mà gặp giám khảo chứ?” Tâm trạng của tôi hôm nay vốn đã rất tồi tệ, bị vu oan đạo nhái thì lại càng ấm ức trong lòng, câu nói của nam sinh này lập tức khiến tôi nổi đóa.

“Tôi không đạo nhái! Các người không có chứng cứ đừng có ở đây nói năng bậy bại” Tôi giận dữ hét về phía hắn: “Tôi bỏ ra không ít thời gian hơn cậu trong cuộc thi này đâu!” Tôi đang rất tức giận, nhưng đột nhiên, tôi ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ trong không khí.

Khoảnh khắc ngửi thấy mùi hương đó, cơn tức giận trong lồng ngực tôi đột nhiên dâng lên, cảm giác giống như hận không thể xé toạc thứ gì đó để trút giận.

Trái tim tôi chùng xuống…

Mùi hương này có vấn đề.

Tôi còn chưa kịp làm gì thì đã thấy vẻ mặt của cậu nam sinh trước mặt tự nhiên trở nên dữ tợn, cậu ta đột ngột đưa tay đẩy ngã tôi.

Tôi không hề chuẩn bị, lập tức bị ngã nhào xuống dưới đất.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu thì thấy ánh mắt đỏ ngầu của nam sinh kia đang nhìn chằm chăm vào tôi.

Không ổn.

Tuy tâm trạng nam sinh này đang tệ, lại không vừa mắt với tôi thì hắn cũng sẽ không ra tay với một người xa lạ như vậy.

Nhất định là mùi hương kia có vấn đề! Tôi vội vã nhìn ngó xung quanh, muốn tìm nơi phát ra mùi hương này.

Và tôi đột nhiên nhìn thấy, một bóng người màu trắng đang đứng bên cạnh một cây cột cách đó không xa.

Nhận ra người đó, tôi liền trợn tròn mắt.

Là Chung Tuyết? Tại sao cô ta lại ở đây? Chung Tuyết cũng nhanh chóng bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ta không hề trốn tránh mà lại nở một nụ cười kỳ dị.

Giây tiếp theo, cô ta há miệng, dùng khẩu hình nói với tôi ba chữ.

“Mày xong rồi” Sống lưng tôi lạnh toát, tôi còn chưa kịp suy ngẫm ý tứ trong lời nói của cô ta thì nam sinh vừa mới đẩy tôi ban nãy lại đột ngột lao tới và kéo tay tôi lại.

“An Tốt” Hắn túm lấy cổ áo của tôi, hung dữ nói: “Hôm nay tao phải thay người bị mày đạo nhái tác phẩm dạy dỗ mày thật tử tế mới được!” Nói tới đây, hắn lại ném mạnh tôi xuống nền đất.

Tôi đau đớn đến méo mó mặt mày, cái đầu vốn đang bị sốt của tôi lại càng hỗn loạn, vừa nghĩ tới đó, những học sinh khác ở bên cạnh lập tức bao vây xung quanh, hết người này tới người khác xô đẩy tôi, miệng không ngừng chửi rủa.

“Loại người như mày hoàn toàn không xứng được học ở trong trường của chúng tao!” “Đúng! Mày nên bị đuổi cổi” “Mày đúng là nỗi nhục của khoa chúng taol Mày mau chết đi!” Tôi đau đớn ngã xuống, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể nhìn thấy vô số cái miệng lớn mở ra đóng lại trước mắt, tiếng chửi rủa nhục mạ giống như thủy triều.

Tôi vùng vây ngẩng đầu, thấy Chung Tuyết đã chạy tới sau lưng đám người kia từ lúc nào không biết, cười như không cười nhìn tôi.

Lửa giận bùng phát, tôi không thèm để ý tới đám người đang xô đẩy xung quanh mình, hét vào mặt cô ta: “Chung Tuyết! Có phải tất cả những chuyện này đều do cô sắp đặt!”

Đọc truyện chữ Full