DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 137

“Anh buông…”Tôi vừa định phản bác, nhưng trong đầu lại hiện lên một ký ức mơ hồ… Mặt tôi lập tức đỏ lên. Không phải là tôi tự nhào vào lòng hắn đấy chứ?

Không đúng, ngày hôm qua chỉ là cảm thấy quá nóng, mới không không nhịn được ôm lấy Tiết Xán thôi!

Tôi lập tức nhảy dựng lên, chạy đến trước bảng điều khiển điều hòa không khí trong căn phòng.

Vừa nhìn lên, tôi suýt nữa bật ra câu chửi bậy.

Ba mươi đội Mẹ nó tôi còn mặc áo bông, đắp chăn lông, nhưng lại mở điều hòa ba mươi độ cho tôi sao?

Tôi lập tức quay đầu, hung hãng trừng mắt nhìn Tiết Xán. “Tiết Xán! Nói, có phải anh cố tình nâng cao nhiệt độ của điều hòa lên không hả?”

Tiết Xán lười biếng nghiêng người nắm trên giường, lấy tay chống đầu, nghe thấy tôi chất vấn, cười khẽ một tiếng, nói:

“Là tôi điều chỉnh đấy, tôi thích ấm áp một chút, có vấn đề gì sao?”

Thích cái đầu quý nhà anh ấy!

Mẹ nó anh là một con quỷ mà nói với tôi là thích ấm áp sao?

Tôi quả thật cũng bị năng lực trợn mắt nói láo này của Tiết Xin làm cho choáng váng rồi.

Nhưng mà hắn nói đúng lý hợp tình như vậy nê tôi vẫn thật sự không có cách nào phản bác lại hắn được. Tôi thở phì phò hừ một tiếng, vọt thắng ra ngoài cửa.

Khi đóng cửa lại, tôi còn nghe thấy ở trong phòng, Tiết Xán không nhịn được bật cười to tiếng.

Cười chết anh đi!

Tôi lao xuống tầng như một cơn gió, đến sánh lớn mới phát hiện ra tất cả mọi người đều đã tỉnh dậy rồi, đang ồn ào hỗn loạn trong sảnh lớn.

Nguyên nhân của sự hỗn loạn đương nhiên là vì An Nhân.Khi An Nhân tỉnh lại, phát hiện răng trong miệng mình đã rụng hết sạch, máu thịt be bét, khóc to gây chuyện ầm i ngay tại chỗ.

Tuy những người khác cũng bị cô ta hù dọa, nhưng bây giờ ai nấy đều thật sự muốn rời khỏi tòa lâu đài ma quỷ này, vì vậy cũng chẳng đoái hoài gì đến cô ta, chỉ chạy về phòng thu dọn hành lý, chuẩn bị lên xe ra sân bay.

Tôi cũng nhanh chóng quay về thu dọn đồ đạc, vừa mới chuẩn bị lên xe buýt cùng với mấy người anh Nam, không ngờ Tiết Xán đột nhiên xuất hiện, ném thẳng tôi vào trong chiếc xe màu đen của hån

Xe nhanh chóng lái đến sân bay, tôi, Tiết Xán và Tiết Phong đi máy bay tư nhân, bay mất hơn mười tiếng đồng hồ mới đến thành phố S.

Sau khi xuống khỏi máy bay, vốn đĩ tôi cho rằng Tiết Xán sẽ đuổi tôi về ký túc xá, nhưng hắn lại lái xe thắng về chung cư.Tiết Xán nhanh chóng xuống xe, thấy tôi vẫn ngồi im trên xe, không nhịn được nhíu mày nói: “An Tổ, xuống xe”

“Không phải trước khi tôi đi đã nhắn tin nói cho anh biết rồi sao, tôi muốn dọn về ký túc xá. Làm phiền anh giúp tôi chuyển hành lý về sao?” Tôi nhìn Tiết Xán: “Anh không nhận được sao?”

Tôi nhìn sắc mặt Tiết Xán hơi biến thành màu đen.

“Gần đây quá bận rộn, không rảnh giúp em lo những thứ này”

Một lát sau, hăn bình tĩnh lên tiếng.

“Ö* Tôi tỏ ra đã hiểu: “Vậy ngày mai tôi tự đến trường học chuẩn bị”

“Không được!” Tiết Xán buột miệng cát ngang lời tôi, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của tôi, mặt hắn lộ ra vẻ lúng túng, lại nói thêm một câu: “Ngày mai em sẽ đi làm trở lại”

Tôi ngẩn ra.

Người này rõ ràng nói cho tôi nghỉ phép một tháng, tại sao lại đổi ý rồi hả?

Nhưng tôi vốn dĩ cũng không muốn xin phép nghỉ lâu như vậy, nên gật đầu một cái. Dù sao chỗ ký túc xá kia, tôi cũng sẽ nhờ đàn em lo liệu giúp tôi. Quay lại chung cư quen thuộc, tôi rất tự giác đạt đồ đạc của

mình sang căn phòng cho khách ở sát vách. Tôi cũng không phải loại người thích lăng nhăng, nếu đã quyết định giải trừ đám cưới ma với Tiết Xán rồi, tôi sẽ vạch rõ ranh giới. Đêm nay, tôi và Tiết Xán đều tự nghỉ ngơi, một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng ngày hôm sau, tôi bị điện thoại di động đánh thức. Ban đầu tôi còn tưởng là chuông đồng hồ báo thức, nhưng khi mơ màng bò dậy mới phát hiện là một dãy số xa lạ gọi cho tôi.

“Alo” Tôi mắt nhập nhèm nhận điện thoại, chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại.

“An Tố, cô là heo đấy à? Nếu còn ngủ nữa thì cô sẽ đi làm muộn mất đẩy”

Tôi ngẩn ra.

Giọng nói này là…

“Sao hả?” Thấy tôi không nói câu nào, giọng nói bên kia không kiên nhẫn mở miệng lần nữa: “Mới một ngày chưa gặp, cô đã không nhớ được ông chủ trước của mình rồi há?” Là Tạ Phong Tiêu.

“Tại sao anh lại có số điện thoại của tôi?” Tôi buột miệng hỏi, hỏi được một nửa mới ý thức được một vấn đề còn quan trọng hơn là: “Anh gọi điệ cho tôi làm gì?”

“Hỏi mấy người chị Mai lấy được” Tạ Phong Tiêu trả lời như chuyện đương nhiên: “Về phần tại sao lại gọi điện thoại cho cô ấy à.. Cô mở cửa sổ đi, nhìn xuống dưới tầng mà xem”

Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn kéo rèm cửa ra, nhìn xuống dưới. Vừa nhìn xuống, tôi sợ đến mức suýt nữa phun ra một ngụm máu!

Dưới tầng nhà trọ của chúng tôi, một chiếc Lamborghini vô cùng xa xỉ đang đỗ ở đấy, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen dựa lên xe.

Là Tạ Phong Tiêu.

Dường như Tạ Phong Tiêu nhìn thấy tôi đang ở trên tầng, vẫy vẫy tay, đồng thời gọi điện thoại nói với tôi: “Mau xuống đây đi, tôi đưa cô đi làm”

Bây giờ trái tim nhỏ bé của tôi còn hoảng sợ hơn mỗi khi nhìn thấy ma. “Đưa tôi đi làm á? Tại, tại sao?” Tôi sợ đến mức nới lap luôn.Cô mau xuống đây” Tạ Phong Tiêu không trả lời thắng câu hỏi của tôi, có điều giọng nói đột nhiên trở nên tội nghiệp:

“Tôi đã đợi cô hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, nhanh lên đi”

Tôi vô cùng kinh ngạc, cũng không tiện để cho Tạ Phong Tiêu cứ đợi tôi mãi như vậy, đành phải vội vàng rửa mặt, trang điểm qua loa, bỏ chạy xuống tầng.

Lúc tôi ra cửa, nhìn thấy Tiết Xán đang ở trong phòng khách, thấy tôi rối rít tít mù, hán nhíu mày: “Mười phút nữa xe mới đến, em gấp gáp như vậy làm gi?”

“À, ngại quả Tiết Xán, hôm nay tôi không đi làm cùng anh” Tôi nhanh chóng xỏ giày, chạy ra của.

Vừa xuống dưới tầng, tôi đã nhìn thấy Tạ Phong Tiêu dựa vào xe, thấy tôi chạy đến, anh ta ném một chiếc túi giấy to vào trong tay tôi.

“Vội vàng như vậy, còn chưa ăn sáng phải không? Lên xe đi, tôi đưa cô đến công ty

Nói xong, anh ta lịch sự mở cửa xe. Tôi đứng chỉ cúi đầu nhìn chiếc túi giấy kia.

Bên trong có rất nhiều đồ ăn sáng kiểu Trung Quốc, bánh trứng gà, bánh quẩy, bán rán hành cùng với tào phớ. Những món ăn sáng nóng hổi này, vừa nhìn đã biết là mới được mua từ cửa hàng bữa sáng đầu ngo về. Tôi khó mà tin nổi nhìn Tạ Phong Tiêu.

Hôm nay anh ta cũng không dẫn theo trợ lý, chẳng lẽ tự xếp hàng mua từng món một về?

Tạ Phong Tiêu thấy tôi vẫn không nhúc nhích, nên nhìn chằm chằm đắng sau tôi, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Nguy rồi, có người đến!”

Tôi hết hồn, sợ Tạ Phong Tiêu bị người ta nhìn thấy ở cạnh một cô gái vào lúc sáng sớm rồi bị viết tin tức linh tinh, vội vàng bước vào trong xe anh ta. Tạ Phong Tiêu thuận thế lên xe, cười như sắp gục xuống tay lái, nói: “An Tố, cô vẫn dễ bị lừa như vậy” Tôi sửng sốt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nơi đó nào có bóng dáng ai đâu. Lúc này tôi mới phát hiện ra mình bị chơi xỏ rồi.

Tôi trừng mắt liếc nhìn Tạ Phong Tiêu một cái, nhưng anh ta chỉ lái xe, thuận miệng nói: “Mau ăn sáng đi, nếu không là đến công ty của cô mất đấy”

Tôi mới chậm rãi lấy một chiếc bánh quẩy ra nhét vào trong miệng.

Khi dừng đèn đỏ, Tạ Phong Tiêu nghiêng người sang, hỏi tôi:

“Ngon không?”

Tôi gật đầu một cái.

Mà cũng kỳ lạ thật, những thứ Tạ Phong Tiêu mua mặc dù không phải là bữa sáng cầu kỳ đắt đỏ gì, nhưng đều là những thứ tôi thích ăn. Còn nhớ rõ trước đây khi ở trại trẻ mồ côi, tôi thích ngủ nướng, động lực duy nhất để rời khỏi giường chính là đến cửa hàng đồ ăn sáng, ăn bữa sáng nóng hối.

Miệng tôi còn đang ngậm một chiếc bánh quẩy, đang suy nghĩ miên man nhớ lại chuyện lúc còn nhỏ thì Tạ Phong Tiêu bên cạnh đột nhiên cúi thấp người xuống.

Đọc truyện chữ Full