DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 156

Mọi người sững sờ, không biết phải trả lời như thế nào.

“Đã không có ai nói thì không phải là cô ấy, buông tay ra” Tiết Xán thôi cười, lạnh lùng nhìn

Vương Trung Cường, lặp lại lần nữa. Vương Trung Cường là ai cơ chứ, hai giới hắc bạch có ai ông ta chưa từng gặp, nhưng bây giờ trước mặt Tiết Xán, ông ta lại không tự chủ được mà đổ mồ hôi lạnh. ở

Tiết Xán thấy ông ta không nói lời nào liền mất kiên nhẫn, túm mạnh một phát vào cổ tay Vương Trung Cường.

Tôi không biết hẳn ra tay như thế nào, chỉ nghe thấy tiếng Vương Trung Cường hét lên thám thiết, lúc mọi người kịp phản ứng lại thì tôi đã bị Tiết Xán kéo vào trong lồng ngực. Còn Vương Trung Cường, đã té nhào trên mặt đất, cổ tay ông ta vặn vẹo thành thứ hình thù kỳ quải, không ngừng rên rỉ.

Tiết Xán không thèm quan tâm tới Vương Trung Cường và những người xung quanh đang trợn mắt há hốc mồm, hắn lôi thẳng tôi về phía máy bay trực thăng.

Tôi và Tiết Xán vừa ngồi xuống, phi công liền khởi động máy bay, chúng tôi từ từ bay lên bầu Đây là lần đầu tiên tôi ngồi máy bay trực thăng, khó tránh khỏi hơi lạ lẫm, liền ngó đầu ra ngoài trời. cửa sổ trông mong.

Còn Tiết Xin vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên ghế. So với hẳn, dường như tôi mới là người đến từ chín trăm năm trước, chưa bao giờ nhìn thấy máy bay trực thăng.

Trực thăng nhanh chóng rời khỏi Arashiyama, và hạ cánh trên tầng cao nhất của một tòa nhà cao tầng ở Kyoto.

Tiết Xán đỡ tôi xuống khỏi máy bay thăng, tôi nhận ra đây là một khách sạn.

“Tại sao chúng ta không ra thẳng sân bay?” Tôi thắc mắc.

Tiết Xán liếc nhìn tôi một cái, không biết có phải mình nhìn nhầm không, mà tôi lại cảm thấy mặt hắn hơi ửng hồng.

“Tôi nghĩ, nếu đã tới đây rồi, chi băng cứ ở đây choi một ngày, mai hãng đi” Hắn thì thầm, nói được nửa chừng thi mất tự nhiên đua mắt nhìn sang chỗ khác: “Đương nhiên, nếu em không muốn chơi cũng được, hôm nay chúng ta có thể đi luôn, dù sao công việc của tôi cũng rất bận rộn Tôi giật mình.

Tiết Xán vậy mà lại bảo, chúng tôi có thể ở đây chơi một ngày? Thấy tôi không đáp lại, Tiết Xán hơi cau mày và lạnh giọng nói: “Xem ra em thật sự không muốn chơi, vậy ngay bây giờ chúng ta sẽ…”

“Tôi muốn đi chơi!” Lúc này tôi mới phản ứng lại, sợ Tiết Xán đổi ý bèn vội vàng nói: “Tôi vẫn luôn mong được tới Nhật Bản chơi!”

Lúc này sắc mặt của Tiết Xán mới dịu đi.

“Được” Sau khi thốt ra một chữ, hẳn liền nằm tay tôi đi xuống sân thượng. Khi bước xuống cầu thang, tôi ngẩng đầu nhìn Tiết Xán, không ngờ lại thấy khóe miệng của hắn hơi nhếch lên.

Dường như hắn nhận ra tôi đang nhìn, liên nghiêm mặt lại ngay lập tức.

Tôi và Tiết Xán vừa rời khỏi khách sạn thì đi ngang qua một cửa hàng cho thuê kimono, tôi bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, muốn thuê nó mặc thử.

Tiết Xán hơi cau mày lại, nói: “Bộ trang phục này đẹp đẽ gì chứ, còn không đẹp bằng trang phục khi tôi còn sống, nếu em thích mặc nó còn không bảng quay về mặc trang phục thời Tống” “Nhưng em muốn thử xem sao” Đôi mắt tôi đã bị những bộ kimono rực rỡ muôn màu trong của hàng hấp dẫn từ lâu:

“Mỗi thứ đều có nét đặc sắc riêng, anh để tôi mặc thử một chút đi”

Lúc nói chuyện, tự tôi cũng không nhận ra giọng điệu mình nũng nịu cỡ nào. Tiết Xán cúi đầu nhìn tôi, con ngươi đen của hắn co rút lại rồi mới nói: “Được” 

Lần này tới lượt tôi ngỡ ngàng. Từ trước tới nay, chưa bao giờ tôi biết Tiết Xán lại dễ tính như vậy?

Tiết Xán dẫn theo tôi vào cửa hàng cho thuê kimono, tôi bắt đầu chọn lựa, nhưng thật sự có rất nhiều kiểu dáng và màu sắc, tôi thoáng cái đã chọn tới hoa mắt.

Ngay lúc tôi đang phân vân giữa một bộ kimono màu phấn hồng và một bộ màu lam thì Tiết Xán đột nhiên bước tới, hẳn quăng kimono trên tay tôi đi và đưa cho tôi một bộ kimono màu vàng nhạt. “Mặc bộ này đi.” Hån nói với giọng điệu thờ ơ.

Tôi nhận lấy bộ kimono, hơi nghi hoặc nhìn Tiết Xán một cái, nhưng nhìn vẻ mặt chắc chần cuả hån, tôi không thể làm gì hơn là nhận lấy. 

Chị gái trong cửa hàng giúp tôi mặc kimono, buộc đai lưng, búi lại tóc. Tôi hơi sững sờ khi nhìn chính mình trong gương. Người đẹp vì lụa, câu này quả thật không sai.

Trong buổi đấu giá trước đó, khi tôi mặc bộ lễ phục Farley chuẩn bị cho mình đã phô bày hết sự tao nhã và xinh tươi ngày thường tôi chưa bao giờ thể hiện.

Nhưng hiện tại khoác bộ kimono này lên, tôi mới nhận ra minh cũng có thể trông dịu dàng động lòng người đến thế.

Tôi mặc kimono bước xuống cầu thang, không biết vì sao lại cảm thấy hơi căng thẳng. Có lẽ là vì, kimono là bộ trang phục gần với trang phục thời xưa nhất từ khi tôi quen biết Tiết Xán tới nay.

Tiết Xán là người thời xưa, quần áo thời kỳ này của chúng tôi nhất định là không phù hợp với mất thẩm mỹ của hån, thứ hắn thật sự thích, phải là trang phục thời xưa. Không biết lúc này hắn sẽ đánh giá tôi như thế nào.

Khi tôi bước xuống thi Tiết Xán đang đoi trong sân, tôi đi guốc gỗ, gõ lộc cả lộc cộc tiến lại gần hàn. Dường như nghe thấy tiếng bước chân của tôi, hắn xoay người lại, nói một cách thiếu kiên nhân: “Cuối cùng cũng xong.” Nhưng trong nháy mắt xoay người nhìn tôi, hắn bỗng nhiên sững sờ.

Hắn nhìn thẳng vào tôi, nhìn một lượt từ đinh đầu tới gót chân.

Tôi bị hắn nhìn đến căng thẳng.

“Thế nào?” Tôi hé miệng hỏi: “Không xấu lắm đó chứ?”

Lúc này Tiết Xán mới bị lời nói của tôi làm cho thức tinh.

“Không xấu.” Hán từ từ đi đến bên cạnh và đặt tay lên vai tôi, khẽ thì thầm: “Rất đẹp”

Tôi ngây người.

Quen biết hắn đã lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên, Tiết Xán khen tôi đẹp. Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì đột nhiên cảm thấy trên đầu hơi nặng xuống.

Tôi sửng sốt, vươn tay lên sờ liền phát hiện Tiết Xán đã cài một cây trâm lên búi tóc của tôi.

“Quả nhiên rất hợp với em” Hắn khẽ cưới Tôi tiện tay mua trong lúc em thay quần áo ban nãy, rất hợp với trang phục của em.”

Tôi không nhìn thấy chiếc trâm cài trên tóc minh, nhưng thấy con người đen của Tiết Xán sáng lấp lánh thi tôi cũng tin vây. Nhất định là rất hợp. Tôi nhìn hắn, cảm thấy trong lòng minh như có tới mây ngàn con bướm đang bay lượn.

Cảm xúc ấy rất hạnh phúc, nhưng chẳng mấy chốc, tôi như bị hắt một gáo nước lạnh vào đầu, lập tức tỉnh táo lại.

Cây trâm…

Lại là cây trầm…

Ha.

Năm đó tặng Ninh Hoan Hoan một cây trâm không đủ, nay còn tặng tôi một cây trâm nữa sao? Tôi mim cười cay đắng, rũ mắt xuống.

“Em sao vậy?” Tiết Xán nhận ra nét mặt tôi thay đổi liên hỏi.

Tôi vội vàng cố gắng nặn ra một nụ cười, ra vẻ tùy tiện nói: “Không có gì, tội chỉ đang nghĩ, anh là người thời xưa, quá nhiên là thích những thứ thời xưa hơn. Anh xem, chiếc váy hôm trước tôi mặc ở buổi đấu giá cũng rất đẹp mà, nhưng anh lại chẳng hề khen tôi.”

Tôi cố ý trêu chọc, không ngờ Tiết Xán lại nói với vẻ mặt thành thật: “Hôm đó em cũng rất đẹp”

Tôi hoàn toàn ngơ ngẩn. Hôm nay Tiết Xán ăn nhầm thuốc gì sao?

Hận mà lại khen đi khen lại tôi nhiều lần như thế. Nhìn vào con ngươi đen nhánh của hắn, tôi bồng nhiên hiểu ra.

Phải rồi, hắn nhất định là biết chúng tôi sắp giải trừ đám cưới ma, nên mới đối xử tốt với tôi như vậy. Buổi hẹn hò hôm nay, hẳn là hằn muốn nói lời chia tay với tôi?

Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy hơi cay đắng trong lòng. Nếu đã là buổi hẹn cuối cùng, vậy thì An Tố, mày hãy dứt khoát buông thá một lần đi, cứ thẳng thắn đối mặt với trái tim mình.

Nghĩ vậy, tôi cũng chẳng suy nghĩ miên man nữa mà ôm lấy cánh tay của Tiết Xán.

“Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi chơi nào!” Tôi cười hì hì kéo hắn. chạy về phía trước.

Cho dù ngày mai mỗi người một ngả, tôi cũng phải lưu lại chút kỷ niệm đẹp về giây phút cuối cùng.

Đọc truyện chữ Full