DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 195

“Anh làm gì thế?” Tôi hoảng sợ, thấy Tiết Xán đột nhiên nghiêng người sang.

“Đừng thay vội.” Ngón tay thon dài của Tiết Xán thô lỗ cởi cúc áo ngủ của tôi: “Trước khi đi, còn phải làm một chuyện quan trọng nữa.”

“Chuyện gì cơ… Ưm…”

Tôi nhanh chóng hiểu ra chuyện quan trọng mà Tiết Xán nói là chuyện gì rồi. Lúc này mới sáng sớm, tôi còn đang đói bụng đã bị tên Tiết Xán này ăn đến sạch sẽ trước mất rồi. Sau khi lăn qua lăn lại xong đã là mười một giờ, không ăn sáng được nữa rồi, tôi và Tiết Xán cùng đến quán cà phê trong khu phố ăn bữa trưa sớm.

Quán cà phê này rất xa hoa, mỗi bàn đều có một người phục vụ riêng, mỗi món ăn đều được đun nóng tại chỗ, sau đó mới bưng lên. Người phục vụ cho chúng tôi là một chàng trai còn trẻ, mặt mũi thanh tú, phụ giúp đẩy xe đến đây, cẩn thận nướng chín thịt lợn xông khói và chân giò hun khói, gắp vào đĩa của chúng tôi.

Tôi rất đói bụng, ăn như hổ đói, mà Tiết Xán ngồi đối diện rõ ràng không có hứng thú với những món ăn này, chỉ tao nhã ngồi ở ghế số pha uống cà phê, bộ dạng ung dung cao quý. Ai có thể tưởng tượng được bộ dạng như cầm thú vừa nãy của tên này chứ.

Tôi đang say sưa thưởng thức thịt lợn xông khói trong đĩa, Tiết Xán trước mặt tôi đột nhiên mở miệng.

“An Tố, cảm nhận vừa nãy thế nào?”

Tôi suýt nữa nghẹn thịt lợn xông khói mà chết!

“Cảm… cảm nhận gì cơ…” Tôi nhấp một ngụm hồng trà, lắp bắp hỏi, còn vội vàng luống cuống liếc nhìn chàng trai phục vụ bên cạnh.

Rõ ràng là chàng trai này vẫn rất chuyên nghiệp, nhìn như nghe thấy nhưng không hiểu gì cả, tiếp tục rót trà cho tôi.

“Đương nhiên là cảm nhận khi ở trên giường.” Tiết Xán nhíu mày nhìn tôi, vẻ mặt bình tĩnh: “Hôm nay rõ ràng anh đã thử nhiều cái mới…”

“Phụt!”

Cuối cùng tôi cũng không thể kiềm chế nổi nữa, trực tiếp phun ra một ngụm hồng trà. Tiết Xán, mặt mũi của anh đâu hết rồi. Chàng trai phục vụ người ta vẫn còn ở bên cạnh đây này, chúng ta có thể không nói đến những chuyện này được không!

Tôi sợ hãi nhìn về phía chàng trai, rõ ràng là anh ta nghe hiểu, khóe miệng anh ta đã bắt đầu hơi giật giật.

“An Tổ!” Tôi còn chưa kịp rên lên mất mặt, Tiết Xán đã chú ý đến ánh mắt tôi nhìn chàng trai kia, lập tức không vui mở miệng: “Em lại đang nhìn người đàn ông khác? Tên ẻo lẻ này nào có chỗ nào sánh bằng anh được? Hay là, vừa nãy anh quá khách sáo, chưa cho em ăn no?”

Tôi nhìn thấy bàn tay bưng ấm trà của chàng trai run lên một cái.

Tôi bất đắc dĩ đỡ trán… Ông trời ơi, mau giáng một tia sét xuống đánh chết con quỷ vô liêm sỉ này đi!

“Tiết Xán, anh đừng nói linh tinh nữa.” Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh quệt bơ lên bánh mì: “Ăn nhanh lên đi, ăn xong anh còn phải đi Tương Tây điều tra chuyện kia nữa đấy.”

Tôi thuận miệng nói một câu khiến Tiết Xán không hài lòng.

“An Tố, em đang đuổi anh đấy à?”

Tôi bất đắc dĩ còn chưa kịp trả lời, điện thoại của Tiết Xán đột nhiên vang lên.

Tiết Xán nhìn thấy thông báo trên điện thoại, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức không thèm tranh cãi với tôi nữa, nhận cuộc gọi ngay.

“Alo, ừ, cậu đã điều tra xong rồi sao?” Sắc mặt Tiết Xán hơi kỳ lạ: “Được, vậy tôi lập tức tới.”

Dứt lời, hắn cúp điện thoại, nhanh chóng đứng dậy.

“Anh phải đi rồi sao?” Tôi kinh ngạc, nhất thời có chút không tiếp nhận được tốc độ trở mặt này của Tiết Xán.

“Ừm.” Tiết Xán nhanh chóng rời bàn: “Em tự ăn đi, mấy ngày nữa anh sẽ quay về.”

Nói xong, hắn lập tức đi ra khỏi nhà ăn. Để lại một mình tôi ngồi trong nhà ăn, vẫn ngồi tại chỗ, ngơ ngác cầm dao quệt bơ trong tay. Hình như đây là lần đầu tiên Tiết Xán đột nhiên bỏ tôi lại như vậy. Hắn vội vàng đi điều tra chuyện con búp bê kia sao?

Rốt cuộc thì con búp bê này có ma lực gì khiến cho hẳn để ý như vậy? Sau khi ăn sáng xong, tôi chuẩn bị đến công ty một chuyến, không ngờ đột nhiên nhận được điện thoại của giám đốc bên nhân sự, nhiệt liệt chúc mừng tôi hoàn thành xong thời gian thực tập.

Tôi kinh ngạc đến ngây người.Thời gian ba tháng thực tập, cuối cùng đã kết thúc rồi sao.

Tôi tính toán thời gian đi làm của mình, cảm thấy thời gian nghỉ còn nhiều hơn thời gian làm, còn chưa tính là tôi lấy danh nghĩa đi công tác, ba ngày hai lượt chạy ra ngoài. Giám đốc bộ phận nhân sự nói đã gửi bản đánh giá thực tập của tôi cho trường học, cũng gửi cho tôi một bản.

Trong lòng tôi vô cùng khẩn trương mở hộp thư ra, nghĩ rằng thái độ làm việc bữa được bữa không của mình có thể đủ tư cách hay không đây. Nhưng khi nhìn bảng đánh giá, tôi kinh ngạc đến ngây người.

Toàn là lời khen ngợi! Bất kể là đồng nghiệp trong công ty, cấp trên hay là bộ phận nhân sự, lời đánh giá của từng người đều vô cùng hoàn mỹ. Bên trong không có một ai nhắc đến chuyện tôi làm trợ lý cho Tiết Xán, mà chỉ nhấn mạnh tôi trợ giúp Farley thiết kế như thế nào mà thôi.

Tôi rất chột dạ. Tôi nào có trợ giúp được gì, cùng lắm cũng chỉ sắp xếp tài liệu mà thôi.

Có điều Farley cũng chính là Tạ Phong Tiêu, cũng đánh giá tôi rất cao, khiến cho tôi vô cùng xấu hổ.

Được, lần này, một dân chúng bình thường như tôi, cũng coi như được trải nghiệm một lần niềm vui sướng khi có người chống lưng. Tuy nhận lấy cũng ngại, nhưng da mặt tôi cũng khá dày, nhanh chóng vui vẻ nhận lấy.

Tôi gọi điện thoại cho mấy người Phương Tình, kỳ thực tập của bọn họ cũng đã kết thúc, định quay về trường học làm luận văn.

Tôi nghĩ dù sao Tiết Xán cũng không có ở đây, nên cũng chuẩn bị dọn về ký túc xá trong trường học, làm bạn với bọn họ.

Tôi gọi điện thoại cho quản lý ký túc xá, ban đầu còn lo lắng về việc sẽ vô cùng khó khăn xin vào giống như lần trước, không ngờ lúc này đối phương lại cực kỳ nhanh nhẹn, còn đồng ý cho tôi quay về ký túc xá và giường ngủ ban đầu. Tôi sửa sang thu xếp đồ đạc, xuất phát đến trường học, thuận đường còn đến bệnh viện một chuyển hỏi thăm sức khỏe chị Mai.

Trước đó Tiết Xán đã giải bùa chú trên người chị Mai, theo lý chị Mai hẳn là đã tỉnh rồi mới phải, cùng lắm thì thân thể hơi suy yếu một chút thôi, còn phải nghỉ ngơi một thời gian nữa. Có điều nói đến chuyện chị Mai, tôi vẫn rất nghi ngờ, rốt cuộc là ai đã hạ bùa chú cho chị Mai?

Tôi đi đến phòng bệnh của chị Mai, nhìn thấy Mai Đình Đình cũng ở đây, còn chị Mai thì ngồi trên giường ăn cơm, sắc mặt hơi suy yếu.

“Chị Mai, tôi đến thăm chị!” Nhìn thấy chị Mai tỉnh lại, tôi thở phào nhẹ nhõm, lập tức chào hỏi.

“Tiểu An?” Chị Mai nhìn thấy tôi, vừa mừng vừa ngạc nhiên, vội vàng ngồi xuống bên cạnh chị ta.

Tôi xách theo một giỏ trái cây, Mai Đình Đình nhặt mấy thứ mang đi rửa.

“Chị Mai, chị khá hơn chút nào chưa?” Tôi ân cần nói.

“Khá hơn rất nhiều rồi.” Chị Mai cười cười: “Chỉ có điều… Ôi, gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, chủ yếu vẫn là trong lòng sợ hãi đến mức hoảng hốt thôi.”

Nhìn vẻ mặt chị Mai vẫn còn nghĩ lại mà sợ, tôi chỉ có thể an ủi: “Không sao đâu, quay về đi đến những chùa miếu linh thiêng, xin một cái bùa hộ mệnh gì đó là được rồi.”

Chị Mai gật gật đầu.

“Chị chuẩn bị khi nào mới quay về đi làm tiếp?” Tôi nói tránh đi: “Phía Tạ Phong Tiêu bên kia không có chị, anh Nam bận đến tối tăm mặt mũi.”

Chị Mai ngẩn ra, sau đó nhếch khóe miệng, cười khổ nói: “Em vẫn chưa biết sao? Chị bị sa thải rồi.”

“Cái gì?” Chuyện này khiến tôi kinh ngạc, Tạ Phong Tiêu vừa ra mắt, chị Mai đã đi theo anh ta, tại sao lại bị sa thải rồi: “Tại sao lại thế?”

“Ôi, em cũng biết chuyện ở Australia đấy…” Chị Mai cũng có vẻ mặt ấm ức, sắp khóc đến nơi: “Sau khi tôi bị bắt đi, chính là Tiểu Tiểu bị bắt đi, trong công ty có lẽ có người cảm thấy tại vì chị cho nên Tiểu Tiêu mới bị thương…”

Đọc truyện chữ Full