DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 208

Tôi thở phì phò bước lên xe cứu thương, đi một mạch vào bệnh viện theo Tạ Phong Tiêu.

Mặc dù nhờ có thuốc của Hạ Lẫm nên thi độc của Tạ Phong Tiêu đã nhanh chóng được giải, nhưng bởi vì cơ thể bị thương nặng, anh ta vẫn hôn mê suốt mấy ngày.

Tôi luôn trông coi bên cạnh giường bệnh của Tạ Phong Tiêu.

Suốt mấy ngày nay, Tiết Xán vẫn không có chút tin tức gì, một cuộc gọi cũng không có.

Tôi có hơi lo lắng không yên, hằng ngày đều gọi cho hắn và Tiết Phong rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng đều không có ai nghe.

Chẳng lẽ nhóm Tiết Xán đã gặp phải điều gì không may? Tôi không dám nghĩ tới.

Tiết Xán lợi hại như vậy, chắc là không có chuyện gì đâu…

Tới ngày thứ ba, Tạ Phong Tiêu cuối cùng đã tỉnh lại.

“A Viễn, anh đã khỏe hơn chưa?” Thấy hắn mở mắt, tôi vội vàng hỏi.

Tạ Phong Tiêu mở trừng mắt, cả người dường như còn chưa thật sự tỉnh táo, nhưng cặp mắt đào hoa trong như lưu ly đã hiện lên sự lạnh lẽo thản nhiên.

Tôi run lên một cái.

Ánh mắt lúc này của Tạ Phong Tiêu giống như Tạ Phong Tiêu mà tôi từng thấy trong khu rừng nhỏ ở trại trẻ mồ côi hồi trước.

Nhưng chẳng mấy chốc, Tạ Phong Tiêu nhìn thấy tôi ở bên cạnh liền tỉnh táo lại, ánh mắt sắc bén lập tức trở nên dịu dàng.

“Tiểu Tế?” Anh ấy hơi ngạc nhiên: “Sao em lại ở đây?” “Anh đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi” Tôi không nghĩ tới ánh mắt ban nãy nữa, chỉ rót ly nước cho anh ấy: “Uống nước trước đã” Anh ta nhận lấy cái ly, nhìn khắp phòng bệnh xung quanh và sắc mặt tiêu tụy của tôi, giờ mới nhận ra: “Em trông anh suốt ba ngày sao?” Tôi không phủ nhận.

Tạ Phong Tiêu nhìn tôi, ánh mắt có thêm vài phần kỳ dị.

“Tiểu Tố” Anh ấy đột nhiên lên tiếng, giọng điệu có hơi khác với ngày thường: “Hôm đó trong phòng đàn, khi nữ quỷ bắt chúng ta tại sao em không bỏ lại anh mà chạy đi?” “Sao em có thể bỏ lại anh chứ?” Tôi đáp và nhìn thẳng vào cặp mắt đào hoa xinh đẹp của anh ấy, thì bỗng nhiên phát hiện trong đôi mắt đen kia có thứ gì đó chợt lóe lên, không dễ gì nhận ra được.

“Tiểu Tố” Tạ Phong Tiêu đột nhiên nói tiếp, giọng điệu có hơi khác với ngày thường: “Em đối xử với anh như vậy, rốt cuộc là vì anh là Tạ Phong Tiêu hay vì A Viễn?” “Hả?” Tôi ù ù cạc cạc trước câu hỏi của anh ấy: “Anh chính là A Viễn, cũng chính là Tạ Phong Tiêu mà” Nếu như trước đó tôi còn hơi nghi ngờ Tạ Phong Tiêu, thì khi nhìn thấy cái bớt kia, tôi cũng đã buông bỏ hết tâm lý phòng bị rồi.

Không chỉ có như thể, mấy ngày nay chăm sóc bên cạnh, tôi còn thấy trên đầu gối anh ấy có mấy cái vết sẹo nhỏ.

Tôi nhớ đây đều là những vết thương A Viễn bị ngã ngày trước.

Những vết thương và cái bớt kia đều là thật, người nhà họ Ninh cho dù có giả mạo, cũng không thể làm được đến mức độ này.

Vì thế nên tôi khẳng định, người trước mắt này chính là A Viễn.

Hoặc là nói chính xác hơn, thì thân thể này, nhất định là A Viễn.

Tôi cũng đã suy nghĩ tới việc, liệu có thể nào là quỷ hôn nhà họ Ninh đã chiếm lấy cơ thể của A Viễn, giống như ngày trước bọn chúng chiếm lấy thân thể của pháp y Lâm Dũng kia.

Nhưng tôi cũng mau chóng loại bỏ khả năng này.

Bởi vì cơ thể của người bị quỷ hồn chiếm giữ sẽ lạnh như băng, giống như Lâm Dũng hồi trước.

Nhưng đến bây giờ Tạ Phong Tiêu vẫn rất ấm áp, thậm chí sau khi bị thương còn bị sốt, cho nên khẳng định là không phải bị quỷ hôn chiếm lấy cơ thể.

Nếu đã như vậy, tôi có thể khẳng định anh ấy chính là A Viễn.

Bởi vậy nên tôi mới cảm thấy không thể hiểu nổi câu hỏi bây giờ của anh ấy.

“Ý của anh là, em tốt với anh là vì anh của ngày trước hay anh của bây giờ” Tạ Phong Tiêu lại nhìn thẳng về phía tôi, tiếp tục truy hỏi.

Tôi giật mình một cái.

€ó lẽ là bởi vì, đã mười mấy năm trôi qua, A Viễn cũng đã thay đổi rất nhiều, nên anh ấy mới tách biệt hai thân phận Tạ Phong Tiêu và A Viễn? Trong lòng tôi nghĩ như vậy bèn mở miệng đáp: “Cả hai. Cho dù là A Viễn trước kia, hay Tạ Phong Tiêu của bây giờ, đều là bạn của em” Tạ Phong Tiêu tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi, tôi có hơi không hiểu cảm xúc trong ánh mắt của anh ấy.

Hai người chúng tôi im lặng tới mức hơi xấu hổ, cuối cùng, tôi không thể làm gì khác ngoài việc đứng dậy nói: “Ờm… Em đi gọi bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe giúp anh.” Lúc bước ra khỏi phòng bệnh tôi hơi quay đầu, nhìn thoáng qua vẻ mặt của Tạ Phong Tiêu ở trên giường.

Trên gương mặt mềm mại nữ tính của anh †a có phần lạnh lùng, trong mắt dường như còn có một thứ gì khác…

Trong sự cố chấp mang theo vài phần bá đạo, giống như khao khát chiếm hữu.

Tôi đã rất quen với vẻ mặt này, bởi tôi thường xuyên nhìn thấy nó trên gương mặt của Tiết Xán.

Tôi sững sờ.

A Viễn tại sao lại có ánh mắt như thế? Chiều tối hôm đó, tôi nhận được điện thoại của Hồng Hà. Cô ấy nói sau khi người nhà Kim Uyển Uyển tìm được xác của cô ấy liền chuẩn bị đám tang cho Kim Uyển Uyển, họ muốn mời tôi tới. Dù sao tôi cũng là người phát hiện ra cái xác, bọn họ muốn cảm ơn tôi.

Tôi nhớ lại cái xác đáng sợ của Kim Uyển Uyển liền run lên một cái. Tôi vốn dĩ không muốn đi nhưng nhớ tới nữ quý Kim Uyển Uyển xinh đẹp lại có hơi do dự.

Kim Uyển Uyển khát máu tàn bạo tấn công chúng tôi hôm ấy, có thể nói là hoàn toàn mất hết lý trí, cho nên tôi vẫn muốn tin rằng, cô ấy bị người nhà họ Ninh lợi dụng, không cố ý muốn tấn công tôi.

Nghĩ vậy, tôi nói với Hồng Hà trong điện thoại: “Được, tớ sẽ đi” Sau khi tôi rời khỏi bệnh viện liền về nhà thay một bộ váy màu đen, đi tới lễ tang của Kim Uyển Uyển.

Bước vào lễ tang của Kim Uyển Uyển, tôi thấy cũng không có nhiều người, chủ yếu là họ hàng nhà họ Kim và mấy người bạn cùng lớp.

Hồng Hà đứng chờ tôi ở cổng ra vào, chúng tôi cùng bước vào cửa.

Ba mẹ Kim Uyển Uyển đứng ở trước cửa, biết được tôi chính là người tìm thấy xác chết của con gái mình, liền cầm lấy tay tôi khóc nức nở nói cám ơn.

Ba mẹ Kim Uyển Uyển trông đều rất bình thường, thật khó tin là con gái bọn họ lại có khí chất và vẻ đẹp đáng kinh ngạc như vậy.

Sau khi an ủi ba mẹ Kim Uyển Uyển một lúc, tôi và Hồng Hà cùng bước vào linh đường.

Xác chết của Kim Uyển Uyển quá thê thảm, đã được hỏa táng từ trước, chỉ còn lại một lọ tro cốt nhỏ, trên đó bày một tấm ảnh.

Khoảnh khắc nhìn thấy tấm ảnh chụp, cơ thể tôi đột nhiên đông cứng lại.

“Tố Tố?” Hồng Hà ở bên cạnh vẫn đang tiến về phía trước, thấy tôi đột nhiên khựng lại thì không khỏi kéo lấy tôi, nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm sao vậy?” Nhưng tôi không nói nổi một lời, mặt tái nhợt.

Bởi vì cô gái tôi nhìn thấy trong tấm hình trên linh đường kia…

Có đường nét và khuôn mặt chỉ miễn cưỡng gọi là xinh xắn đáng yêu được thôi, tuyệt đối không thể gọi là xinh đẹp.

Sao lại như vậy…

Tại sao Kim Uyển Uyển lại có gương mặt như vậy…

“Hồng Hà..” Tôi tứm chặt lấy Hồng Hà, giọng nói run run, khẽ hỏi: “Cô gái trong †ấm ảnh kia, chính là Kim Uyển Uyển sao?” Hồng Hà bị tôi làm cho ù ù cạc cạc: “Đúng vậy, không thì sao? Không phải cậu đã từng gặp hồn ma của cô ấy rồi à?” Cả người tôi run lên.

Đúng.

Tôi quả thật đã từng gặp hồn ma của Kim Uyển Uyển.

Nhưng nữ quỷ mà tôi gặp, không phải là người trong tấm ảnh này! Tôi hoàn toàn không nhớ nổi, mình làm thế nào rời khỏi lễ tang của Kim Uyển Uyển và trở về căn hộ.

Tôi ngồi xuống căn phòng khách quen thuộc, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, cẩn thận làm rõ đầu đuôi câu chuyện.

Kim Uyển Uyển trong tấm ảnh ở lễ tang, chắc chản là Kim Uyển Uyển thật sự.

Vậy thì nữ quỷ xinh đẹp tới tìm tôi hoàn toàn không phải là Kim Uyển Uyển.

Đọc truyện chữ Full