DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 213

Nửa tiếng sau, tôi, Hồng Hà và Phương Trinh đi xe của Tiết Xán tới bệnh viện,

Suốt dọc đường đi, cả người Phương Tinh không ngừng run rẩy, nước mắt ròng ròng.

Tôi và Hồng Hà ôm lấy cô ấy, nhưng không biết phải an ủi như thế nào.

Chiếc xe nhanh chóng tới bệnh viện, mấy người chúng tôi liền chạy một mạch tên lầu, lao thẳng tới phòng cấp cứu,.

Me Phương Tình ngồi ở trước của đã khóc hết nước mắt.

“Me!” Phương Tinh nhào tới: “Ba bị sao vậy!”

Mẹ Phương đã khóc đến đứt hơi: “Ông ấy lo con sẽ thiếu ngủ, nói phải lái xe tới trường tìm con, thật không ngờ… không ngờ trên đường mải gọi điện thoại cho con, nên… nên đã xảy ra tai nạn xe..”

Cơ thể Phương Tình run lên, sắc mặt trăng bệch.

Lúc này, đèn phòng cấp cứu đột ngột tắt.

Bác sĩ bước ra.

Phương Tinh và mẹ cô ấy vội vàng chạy tới,

Nhưng họ còn chưa kịp cất tiếng hỏi, bác sĩ kia đã nói với vẻ mặt tiếc nuối: “Rất xin lỗi, bệnh nhân được. đưa tới quá muộn, đã không kịp nữa rồi.”

Mẹ Phương Tinh nghe bác sĩ nói vậy, tức thi ngất lịm.

Mặt Phương Thanh cắt không còn giọt máu, cô ấy ngã quy xuống đất.

Quen biết hơn ba năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy Phương Tinh như vậy.

Mặt tôi lập tức đỏ hoe, tôi chay tới ôm lấy cô ấy: “Phương Tình, cậu mau tinh táo lại.” Nhưng Phương Tình không nói nổi một lời.

Lúc này Tiết Xán cũng bước tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn liền nhíu mày rồi dặn dò qua loa vị

bác sĩ bên cạnh. Thái độ của các bác sĩ kia bỗng chốc trở nên kính cẩn lễ phép, gọi người đưa Phương Tinh và mẹ Phương Tinh vào chăm sóc trong phòng bệnh hạng nhất của bệnh viện,

Những chuyên tiếp theo đều do Tiết Xán xử ký, thậm chí bao gồm cả đám tang của ba Phương Tình.

Tôi biết Tiết Xán thật sự không có kiên nhẫn làm những chuyện nhàm chán kiểu này, nhưng vẫn làm vì tôi. Mặc dù trong lòng tôi rất cảm động, nhưng lại không thể rời xa Phương Tình được. Hồng Hà cũng nhanh chóng tới thay phiên chăm sóc Phương Tình cùng với tôi.

Phản ứng của Phương Tinh khiến tôi vô cùng lo lắng.

Cô ấy không chi gào khóc làm loạn, mà khi thi thể của ba bị đưa đi, cả người cô ấy cũng như bị rút mất linh hồn, không ngừng lẩm bẩm một mình.

“Con xin lỗi… Con xin lỗi ba…”

Tôi biết, hiện giờ trong lòng Phương Tình chắc chắn rất khổ sở.

Không chi là nỗi đau mất ba, mà còn đầy sự áy náy và tự trách.

Nếu không phải cô ấy không chịu về nhà, ba cô ấy cũng sẽ không tới trường tim; nếu không phái cô ấy nói chuyện điện thoại với ba, không biết chừng ba cô ấy sẽ không bị tai nạn xe.

Tôi và Hồng Hà không ngừng an ủi Phương Tinh, nói đó không phải lỗi của cô ấy, nhưng cả người cô ấy vẫn giống như không có linh hồn, chi khóc lóc không ngừng nói: “Con xin lỗi.”

Mấy hôm sau đã tới lễ tang của ba Phương Tinh, tôi và Hồng Hà cùng tới viếng.

Tôi không ngờ, chi trong mấy ngày ngắn ngủi tôi lại tham dự thêm lễ tang nữa.

Phương Tình vẫn trong trạng thái đó, mãi tới khi ba cô ấy được đưa vào lò hỏa thiêu, cô ấy mới nhào tới như phát điên.

“Xin lỗi ba! Con xin lỗi ba… Ba tinh lại đi, nghe con nói một câu xin lỗi được không?”

Tôi và Hồng Hà hoảng hồn, vội vàng giữ chặt cô ấy lại.

Nhưng Phương Tinh càng giống như phát điên, liên tục nói: “Ba ơi, ba tinh dậy nghe con nói một lời xin lỗi cuối cùng được không…

Đôi mắt tôi đó hoe, ôm chặt lấy Phương Tinh và hét lên: “Phương Tinh! Cậu đừng như vậy! Cứ thế này, mẹ cậu sẽ lo lắng lắm!”

Tôi gào khản cổ cuối cùng mới giúp Phương Tinh tỉnh táo lại.

Cô ấy hồn bay phách lạc ngẩng đầu lên, nhìn mẹ đang khóc đến sưng mắt ở bên cạnh, cuối cùng cũng tinh táo lại một chút, ôm mặt khóc rống lên,

“Tớ biết ba đã chết rồi. Nhưng tớ… chi là tớ muốn nói với ông ấy một cáu xin lỗi… Tớ chi muốn nói cho ông ấy biết tớ không hề ghét bỏ ông ấy… Thật sự không hề ghét chút nào…”

Tôi không biết phải nói gì, chi có thể rơi nước mất ôm lấy Phương Tình. Đúng vậy, câu cuối cùng mà Phương Tình nói với ba trước khi ông ấy chết là “Con không muốn có người ba như ba” Lời này với ông ấy mà nói, quả thật là quá tàn nhẫn.

Trong tang lễ, Phương Tình khóc tới hôn mê bất tinh, tôi và Hồng Hà đưa cô ấy về nhà xong mới quay về chung cu

Vừa tới chung cư, tôi đã thấy Tiết Xin đang chờ mình trong phòng khách, cả thể xác lần tâm hồn tôi đều mệt mỏi, bèn ôm lấy cổ hãn.

Thật ra Tiết Xán rất không hài lòng việc gần đây tôi luôn ở bên Phương Tinh, nhưng thấy tôi như vậy hắn cũng không nói gì, chỉ xoa xoa mái tóc tôi.

Tiết Xán… Tôi chần chữ lên tiếng: “Anh có biết, linh hồn của ba Phương Tinh đã đi đầu rồi không?”

Tuy ba cô ta chết đột ngột, nhưng cũng không có chấp niệm gì thì sẽ tới địa phủ thôi. Làm sao vậy?”

Tôi ấp a ấp ủng mở miệng nói: “Em chi đang nghĩ, liệu Phương Tinh có thể nói lời xin lỗi với ba cô ấy được không?”

“An Tổ, em có biết mình đang nói gì không hả?” Tôi còn chưa dứt lời, Tiết Xản đã nghiêm mặt ngắt lời tôi: “Linh hồn đã vào địa phủ thì sẽ không thể quay trở về, nếu cố ép trở lại trần thế, cho dù là bản thân quỷ hồn không có oán khí hay chấp niệm cũng sẽ biến thành lệ quỷ”

Tôi sợ run cả người đáp: “Em biết, chi là thuận miệng hỏi thôi

Tiết Xán thở dài, hôn lên trán tôi một cái: “Em đừng suy nghĩ nhiều, nghi ngơi đi”

Hôm đó tôi ngủ cùng Tiết Xán trong căn hộ. Sau khi tinh lại vào sáng sớm hôm sau, tôi liền gọi điện cho Hồng Hà.

“Hồng Hà, Phương Tinh thế nào rồi?” Tôi hỏi, tối hôm qua có ấy ở lại nhà Phương Tình.

“Tốt hơn nhiều rồi.” Giọng nói của Hồng Hà có hơi ngập ngừng “Nói đúng hơn là hơi tốt quá.

Tôi ngạc nhiên.

Tốt quá?

Tôi mau chóng tới nhà Phương Tình, lập tức nhận ra câu hơi tốt quả” mà Hồng Hà nói có ý gì. Phương Tình ngày hôm nay đã không còn vẻ u sầu và suy sụp, cô ấy không những bắt đầu ăn uống mà

tâm trạng dường như cũng không tệ lắm,

Tôi, Hồng Hà và mẹ Phương Tinh đều thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng thấy có hơi kỳ quái. Phương Tinh hôm qua còn như chết đi sống lại, vậy mà sao hôm nay đã hồi phục một cách đột ngột như the?

“Phương Tình?” Tôi cần thận mở lời: “Cậu không sao chứ?”

“Tớ đương nhiên không có việc gì” Phương Tình cười cười: “A, phái rồi, tớ định đi du lịch.”

“Du lịch?” Lần này mấy người chúng tôi đều sững sờ.

“Ừm!” Phương Tinh tỏ ra đầy quyết tâm: “Mấy ngày nữa sẽ xuất phát, đi Vân Nam”

“Đi Vân Nam làm gi?” Tôi càng cám thấy kỳ quải, Phương Tinh từ trước đến nay đều chi thích các thành phố lớn, không có hứng thú gì với những phong cảnh tự nhiên, tại sao lại đột ngột muốn đi Vân Nam.

“Đi tới đó ngâm nghĩa một chút thôi. Phương Tình trả lời qua loa,

Tôi nhìn Phương Tình, nhưng không thấy chút vấn đề nào trên gương mặt cô ấy, đành nói: “Thôi được, cậu đã muốn đi thì tớ và Hồng Hà sẽ đi cùng cậu.”

Hồng Hà vội vã gật đầu,

Phương Tinh bỗng nhiên lộ vẻ bối rối: “Không cần! Tớ chi muốn đi giải sầu một minh, hai người không cần đi cùng.”

Tôi nhíu mày: “Một mình cậu làm sao đi Vân Nam được, ba người cùng đi còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Thấy vẻ mặt kiên quyết của tôi, Phương Tinh hơi nản chí, cô ấy buộc lòng phải nói: “Thôi tùy các cậu, nhưng hành trình sẽ do tớ sắp xếp.

Đọc truyện chữ Full