DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 365

Quả bóng đó, không chỉ có mặt người, mà bên trong còn giống như đầu người thật, khi nổ tung, vô số máu và hoa trắng cũng vỡ ra tung tóe!

Cảnh tượng đó thoạt nhìn máu me kinh hãi, mặc dù vô tình xem quả bóng này nhưng không ngờ nó bay ra ngoài đột ngột, hai chân tôi sợ hãi đứng im tại chỗ.

Tôi thấy các cửa sổ đều trắng và đỏ, và một mảnh nhớp nháp, và ngay lập tức tôi nôn ra một cách ghê tởm.

Quả bóng bay này thực sự có vấn đề.

Trong lòng luôn có linh tính không tốt, cảm thấy thực sự hiếu kì, cuối cùng nhịn không được, đứng dậy, run rẩy bước ra cửa.

Tôi định xuống nhà và xem những quả bóng bay do những đứa trẻ khác chuẩn bị có chuyện gì không.

Nếu có vấn đề với những quả bóng bay này, tôi phải nhanh chóng yêu cầu Ngô viện trưởng ngừng chuẩn bị bóng bay.

Nghĩ đến đây, tôi thu hết can đảm và đẩy cửa bước ra ngoài.

Hành lang của cô nhi viện về đêm tối om, tôi quay đầu bước từng bước, cẩn thận đi xuống cầu thang.

Cuối cùng, tôi bước vào phòng khách.

Vừa bước vào phòng khách, tôi đã thở hổn hển.

Tôi thực sự nhìn thấy rất nhiều bóng bay lơ lửng trong phòng khách.

Những quả bóng bay đó không đáng sợ bằng quả bóng bay tôi nhìn thấy ngoài cửa sổ vừa rồi, chúng là những quả bóng bay do bọn trẻ vẽ ra.

Điều khiến tôi bị sốc là tại sao những quả bóng bay này lại bay lơ lửng.

Ai cũng biết, mặc dù những quả bóng bay này được thổi phồng giúp thuận tiện cho việc vẽ của trẻ em, nhưng để tránh nổ, chúng được chứa đầy nitơ, không phải hydro, rất dễ phát nổ.

Vì nó không phải là hydro, những quả bóng bay này sẽ không tự bay được như vậy.

Nhưng bây giờ những quả bóng bay này đang bay lơ lửng trên trần phòng khách, không có gió mà bay lung tung.

Tranh vẽ thiếu nhi rất trừu tượng, nhưng ít nét, nhất là vẽ người không có đồng tử, nhếch miệng.

Những bức tranh tưởng chừng dễ thương ban ngày lại lơ lửng trên không trung, nửa đêm chỉ khiến người ta rợn tóc gáy.

Tôi quay đầu muốn đi, nhưng khi bước ra khỏi hành lang, tôi chợt nhìn thấy một bóng đen nhỏ bé chạy vụt qua ở cuối hành lang.

Máu toàn thân tôi bắt đầu đông lại.

Tôi khá chắc chắn về những thứ tôi thấy bây giờ, vì tôi vẫn nghe thấy tiếng trẻ con chạy ngoài hành lang.

“Ai?” Tôi hét lên run rẩy cổ họng, thầm cầu nguyện rằng có đứa trẻ nào chưa ngủ và đang chạy vào ban đêm.

Nhưng đúng lúc này.

“Hahahaha…”

Một tràng cười hồn nhiên và trong trẻo vang lên ngoài hành lang, kèm theo đó là tiếng chạy.

Nhấp và nhấp, và một bóng đen nhỏ khác lóe lên ở cuối hành lang.

Cơ thể tôi hơi run lên, nhưng tôi vẫn cố gắng bình tĩnh lại.

Lại vào chính lúc này–

Tôi đột nhiên cảm thấy rằng quần áo của tôi đang bị kéo.

Nó giống như hành động mà nhiều đứa trẻ kéo bạn khi chúng muốn thu hút sự chú ý của bạn.

Thần kinh của tôi căng thẳng, và tôi không mong rằng có đứa trẻ nào thực sự kéo áo tôi, vì vậy tôi quay đầu lại –

“Á!”

Tôi hét lên một tiếng thấu tim.

Bởi vì ngay khi tôi quay đầu lại, thứ tôi phải đối mặt là một khuôn mặt.

Hay nói cách khác, là một quả bóng bay hình mặt người.

Cũng giống như khuôn mặt bên ngoài cửa sổ trước đó, một khuôn mặt được vẽ trên quả bóng bay, ở gần tôi, nút thắt của quả bóng bay đã dính vào đầu mũi của tôi.

Tôi sợ đến mức loạng choạng lùi lại, nhưng tôi chỉ kịp nhận ra khuôn mặt trước mặt tôi là một cậu bé.

Vừa lúc tôi sợ hãi như vậy, khuôn mặt trên bóng đột nhiên nở nụ cười.

Rõ ràng là khuôn mặt phẳng lì trên quả bóng bay, nhưng khi tôi vừa nhìn thấy anh ta, anh ta liền bất giác mỉm cười.

Cảm xúc của tôi cuối cùng sụp đổ hoàn toàn. Mặt tôi cắt không còn giọt máu

“Á!”

Với một tiếng hét, tôi ngồi dậy khỏi giường.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mặt, tôi sững sờ một hồi mới nhận ra mình thực sự đang ở trên giường trong phòng của Tiểu Tả.

Tôi quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiểu Tả đang yên lặng nằm bên cạnh tôi ngủ, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi nhanh chóng nhìn ra cửa sổ một lần nữa.

Không có gì, không có những thứ kinh tởm sau khi quả bóng phát nổ.

Tôi đóng băng.

Chẳng lẽ vừa rồi tôi chỉ là nằm mơ sao?

Nhưng mọi thứ rất thật, nó vô cùng sống động…

Trong tâm trí hỗn độn, tôi mở mắt cho đến bình minh.

Ngày hôm sau, tôi và Tạ Phong Tiêu vẫn giúp đỡ trong cô nhi viện, tôi không nói cho ai biết về chuyện quả bóng bay đêm qua, rốt cuộc tôi cũng không chắc đó có phải là mơ hay không.

Nhưng khi nhìn thấy bọn trẻ vẽ bóng bay trong phòng khách, tóc tôi vẫn dựng ngược lên.

Buổi tối, bọn trẻ đều đã ngủ, nhưng tôi, Tạ Phong Tiêu và các giáo viên ở cô nhi viện phải chuẩn bị cho hoạt động chúc phúc với bóng bay vào ngày hôm sau.

Bóng bay đã được vẽ sẵn rồi, việc chúng tôi phải làm là đổ đầy khí hydro vào bóng bay và buộc những tấm thiệp chúc phúc.

Tuy rằng tất cả đều là tầm thường, nhưng cũng không dễ dàng chuẩn bị, 12 giờ đêm chúng tôi mới chiến đấu xong nhiệm vụ này.

Đang định tiếp tục buộc chúng lại, chúng tôi chợt nghe ngoài hành lang có tiếng bước chân.

Lạch cạch, lách cách, rất chậm, nhưng rất rõ ràng, một chút vấp ngã, và tiếng bước chân của một đứa trẻ.

Tay tôi chợt đông cứng.

Nghĩ đến giấc mơ hôm qua, tôi hơi rợn hết cả người.

Cô nhi viện thực sự có gì đó không ổn?

Tiểu Trương mấy người bọn họ, từ lúc Tiểu Tả xảy ra chuyện, đối với những chuyện này đều trở nên đặc biệt mẫn cảm, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Lúc này, tôi nghe thấy tiếng bước chân, càng ngày càng gần.

Tôi nín thở, nhìn lên thì thấy một bóng người nhỏ bé xuất hiện ở cửa phòng khách.

“Tả Tả?” Nhận ra bộ dáng của cậu bé ta hít một hơi thật dài, vội vàng đi tới, “Muộn như vậy, em còn ở đây làm gì? Đi ngủ đi.

Khi đến gần, tôi nhận ra đôi mắt của Tiểu Tả đã đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc.

“Chị An Tố.” cậu bé ngẩn ra, “Em lại gặp ác mộng, nằm mơ thấy Trân Trân bọn họ đều đang nguyền rủa em, giết chết bọn họ…”

Ta sửng sốt, ôm lấy Tiểu Tả, “Đừng sợ.”

Tả Tả lắc đầu, rụt rè hỏi: “Chị ơi, em ngủ ở đây được không?”

Tôi nghĩ cậu bé thực sự sợ hãi, vì vậy tôi phải ôm cậu ấy đến ghế sô pha, “Được rồi, em cứ ngủ ở đây.”

Tiểu Tả ngoan ngoãn gật đầu, trong túi đột nhiên lấy ra thứ gì đó nhàu nát, cẩn thận vuốt phẳng.

Ta sửng sốt một chút, không khỏi hỏi: ” Tiểu Tả, đây là cái gì?”

“Là ảnh của em và Trân Trân.” Tiểu Tả trả lời, “Lúc Cô nhi viện phát hỏa, em chỉ kịp lấy ra cái này.”

Tôi nhìn xuống thì thấy trên tay là một bức tranh có mấy đứa trẻ.

Trong lòng có chút tò mò, liền quỳ xuống hỏi: “Ngươi và Trân Trân có quan hệ tốt sao?”

“Dạ.” Tiểu Tả nghiêm túc gật đầu, “Lúc ở trong Cô nhi viện, mọi người đều nói Trân Trân ghê sợ, nên họ không thích chơi với bạn ấy. Trân Trân không có ai chơi cùng, em thường xuyên chơi với bạn ấy “

Đọc truyện chữ Full