DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 417

“Em không nói vê kiêu bắt nạt mà như anh nói.” Tôi nhanh chóng phản bác.

Nhưng Tiết Xán dường như không nghe thấy tôi nói gì, tên quỷ già này chỉ ghé sát vào dái tai của tôi, cắn một cái, thì thầm: “Cô nương muốn ức hiếp anh lắm phải không?, tiên tôi rất sẵn lòng cho em cơ hội bắt nạt tôi.’ Vừa dứt lời, anh ấy không cho tôi cơ hội phản ứng gì cả, đột nhiên năm xuông giường, kéo cánh tay tôi, kéo tôi lên người anh ây.

Tôi buộc phải năm đè lên người Tiêt Xán.

“ Làm đi thôi cô nương.” Tiết Xán, tên quỷ g1à trơ trến mở hai tay ra thích thú nói “ Thân thê ngọc ngà này giao cả cho em”

“ Vô sỉ!” Mặt ta đỏ bừng, tức giận đên mức lây gôi đanh hăn.

Nhưng Tiết Xán đột nhiên hất cái gối và nắm lây cô tay tôi.

“Cô nương không chịu bắt nạt ta, vậy đừng trách ta chỉ có thể bị ép buộc mà bắt nạt ngươi.”

Tiết Xán cười xấu xa, ølọng nói càng ngày càng trầm xuống mờ ám.

Ngay sau đó, tôi chỉ cảm thấy bầu trời quay cuồng, vị trí của tôi và Tiết Xán bị hoán đồi.

“/Tiêt Xán, ngươi…”

Tôi tức đên mức chỉ muôn nói, chưa kỊp nói thì đã bị chặn lại.

Sau đó, một đêm, tôi không có cơ hội đê nói thêm một câu nào nữa.

Tôi không biết qua bao lâu cũng không biết đã ngủ bao lâu, đến khi tôi mở mắt ra đã thấy Dung Kỳ đang nằm bên cạnh mình, một tay ôm đầu, một tay nghịch tóc tôi vương vãi trên gối vẻ mặt trầm tư.

“ Anh làm sao vậy?” Tôi dụi mắt, “Sao cứ nhìn em vậy?

“Anh đang ngắm nhìn khuôn mặt em khi đang ngủ.’ ° Tiết Xán nhẹ giọng nói, “Nhìn em thật xấu, nước miếng chảy ra tùm lum rồi kìa.

Tôi sợ đên mức vội vàng đưa tay sờ vào miệng.

Làm quái gì có gì chứ.

“Anh lại trêu em!” Tôi tức giận đến mức đánh mạnh Tiêt Xán, nhưng anh nhanh chóng bắt được tay tôi.

“Đùa thôi.” Tiết Xán, bóp mũi tôi, “Dậy thôi, chúng ta đi tìm Hạ Lâm.”

“Đi gặp Hạ Lẫm ư?” Tôi sửng sốt, “Anh tìm hăn làm gì?

“Đã chiêu rôi.” Tiêt Xán, nói ngăn gọn.

Tôi phản ứng đột ngột, chiều nay kết quả xét nghiệm ADN của Hạ Lẫm và Trình Mị Nhi sẽ CÓ.

Tôi thay quần áo ngay lập tức, cùng Tiết Xán bước vào phòng của Hạ Lâm.

Vào cửa liên thấy Trình Mị Nhi, Ninh Phong, Tiệt Phong đêu đã ở đó.

Vẻ mặt Trình Mị Nhi rất căng thắng, nắm chặt tay Ninh Phong.

Hạ Lẫm tuy rằng vẫn là mặt xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng ánh mặt vân không lay động.

Chợt di động của Hạ Lâm vang lên.

Tôi nhìn thấy Hạ Lẫm đờ người ra một chút, rôi nhanh chóng câm điện thoại lên băt máy.

“Xịn chào.”

Không biệt người trong điện thoại nói cái gìHạ Lâm liên thay đôi sắc mặt “Vâng, tôi hiệu.” Hạ Lâm cúp điện thoại.

“Làm sao vậy?” Trình MỊ Nhi không tự chủ được hỏi trước.

Hạ Lẫm nhìn Trình Mị Nhi, vẻ mặt khó lường, nói nhỏ: “Kêt quả nói ra, DNA của cô giông tôi 60%.”

Mặt tôi tái đi.

Sáu mươi phần trăm, cơ bản chắc chắn Trình MỊ Nhi và Hạ Lâm đúng là anh em ruột thịt.

Mặc dù trong lòng tôi đã nghĩ đến khả năng này, nhưng lúc này trong lòng tôi cũng không khỏi thât vọng.

Trình Mị Nhi ánh mắt càng thêm bối rối.

Có niềm vui khi tìm thấy người thân, nhưng cũng có nỗi thất vọng về cuộc sống tương lai sau này.

Chị Hai.” Hạ Lẫm lúng túng gọi Trình MỊ Nhi, “Theo em trở về, Hạ gia cần chị.”

Trình Mị Nhi khẽ run, bất lực nhìn Ninh Phong.

Ninh Phong bắt tay cô, nói nhỏ: “Dù em đi đâu, anh sẽ ở bên em.”

Sau đó câu nói ấm áp của Ninh Phong, nét mặt Trình MỊ Nhi mới nhẹ nhõm trở lại.

“Cảm ơn anh.” Sau một lúc, cô mới mở lời.

Chiều hôm đó, đoàn chúng tôi lên máy bay riêng của Tiêt Gia trở vê thành phô S.

Sau khi xuống máy bay, Trình MỊ Nhi và Ninh Phong theo Hạ Lẫm trở về thành phó H, tôi và Tiết Xán trở về căn hộ của mình.

Hiện Tiết Ngạo Thiên đang có rất nhiều chuyện của tập đoàn Tiết Thị muốn hỏi Tiết Xán,nên vừa xuống máy bay Tiết Xán liền đến công ty.

Còn tôi vì Hạ gia mà cảm thấy có chút thất vọng, dù sao Tiêt Xán, cũng không có ở đây, tôi liên trở vê trường học đê đi học.

Nhưng khi vừa đến trường, ngang qua khoa lịch sử, tôi đã thấy trên gác treo rất nhiều dải ruy băng đen trong giảng đường của bọn họ, nhiều hoc sinh chuyên sử đi ngang qua cũng đeo hoa trắng trên tay.

Tôi thấy vô cùng bối rối.

Có ai chết không?

Tôi đến ngồi xuống phòng học của khoa , nhìn thấy Phương Tình và Hồng Hà. Tôi cất tiếng: “Xin chào.”

Hai người họ rất vui khi nhìn thấy tôi, nhưng họ vẫn chửi rủa, “Từ khi cưới giai đẹp, không thấy quý cô đây đi học đấy! Sợ cậu không tốt nghiệp được mất!”

Tôi đang học năm cuôi đại học, và đây là thời gian đê băt đâu bận rộn với luận văn tôt nghiệp của mình.

“Đúng vậy.” Tôi chợt nhớ ra điều gì đó và hỏi: “Mình vừa nhìn thấy rất nhiều dải băng đen treo ở khoa lịch sử. Trong trường đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vẻ mặt của cả Phương Tình và Hông Hà đêu trở nên nghiêm túc.

“Thật sự đã có xảy ra chuyện.” Hồng Hà thì thào, “Trưởng khoa lịch sử đã qua đời.”

“VY cậu là cô giáo Trịnh Lan?” Tôi sửng sôt.

Giáo viên Trịnh Lan ở Khoa Lịch sử là một người nỗi tiếng ở thành phố S vì cô thường xuyên xuất hiện trên các

Chương trình trò chuyện lịch sử trên TV. Mặc dù tôi không học Khoa Lịch sử nhưng tôi cũng biết cô ấy.

“Cô ây bị sao vậy?” Tôi vội hỏi, “ chêt do tai nạn? Hay bị bệnh?”.

“Đêu không phải.” Vẻ mặt của Hông Hà trở nên có chút kỳ quái, “Là tự sát.”

Mặt tôi cũng tái mét.

Điều tôi sợ nhất bây giờ là nghe tin ai đó xung quanh mình tự tử.

Bởi vì trong hơn một năm qua, trường học của chúng ta đã xảy ra quá nhiều vụ tự tử, và những người tự sát, cuối cùng tôi mới biết đó không phải là tự tử mà là do Lệ Quỷ và những kẻ xấu xa kia gây Ta.

“Giáo viên Trịnh Lan sao có thê tự sát?” Tôi vội vàng hỏi.

Cô giáo Trịnh Lan có thể nói là một mẫu phụ nữ rât thành đạt, tôi thực sự không thê nghĩ ra tại sao cô ây lại tự tử.

“Tôi không biết.” Phương Tình trả lời, nàng đặc biệt thâp giọng nói, “Nhưng có tin đôn là bởi vì côTrịnh không có con.”

Tôi đã rât ngạc nhiên.

Tôi cũng đã xem Chương trình của cô Trịnh Lan, dường như cô ây đã kêt hôn từ rât sớm, nhưng hiện tại cô ây đã hơn 40 tuôi và không có con.

“Sao cậu biệt?” Tôi nghi ngờ hỏi, người ngoài sao có thê biệt chuyện riêng tư như vậy?

“ Cậu tự tìm tin tức trên mạng sẽ ra.” Không hiêu sao, Hông Hà và bọn họ không muôn nói thăng với tôi.

~ Tôi càng khó hiệu hơn, tôi lây điện thoại ra và tìm kiêm tên của cô giáo Trịnh Lan.

Tôi đã tìm ra rât nhiêu tin tức, tât cả về việc cô ây tự tử.

Tôi bâm ngâu nhiên một cái rôi vào xem, nhìn thây nội dung bên trong, sắc tôi mặt tái mét.

Cuôi cùng tôi cũng hiệu tại sao Hông Hà và Phương Tình không muôn nói thăng với tôi.

Bởi vì cái chêt của Cô Trịnh quá đâm máu và tàn khôc.

Đọc truyện chữ Full