DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 620

Ninh Uyển Uyển hét lên mắng Ninh Nhị trên màn hình: “Ninh Nhị! Móc con mắt này ra, cắt mũi nó ra!” Tiếng hét của Ninh Uyển Uyển kéo tôi về với thực tại, tôi biết đây không phải lúc mình chần chừ nữa mà phải hành động ngay. Trong tình thế này buộc tôi phải đánh cược một lần, dù có đánh cược linh hồn và thể xác của mình thì tôi cũng phải làm.

Giờ phút này tôi không cho phép bản thân do dự thêm một giây nào cả! Sau tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi, tôi đã hứa với đại trưởng lão và nhị trưởng lão sẽ chăm sóc Hạ gia này thật tốt.

Lúc này, tôi mới hiểu hết được trách nhiệm và nghĩa vụ đối với gia tộc là gì. Nó không còn là đúng hay sai, giờ này tôi chỉ còn một con đường và một lý do, không có lựa chọn. Vì tôi hiểu rằng tất cả mọi người của Hạ Gia ở đây chỉ có thể dựa vào mình tôi. Nghĩ đến đây, sự do dự cuối cùng trong lòng tôi biến mất, cả người tôi cố gắng dồn hết linh lực, nhanh chóng kéo hồn phách mình ra khỏi cơ thể.

Dù đã trải qua kinh nghiệm nhiều lần hồn lìa khỏi xác, nhưng lúc này tôi vẫn cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Khi Hồn phách rời khỏi, tôi vẫn có thể cảm nhận cơ thể đang bị kéo và có thứ gì đó đã tách ra. Ngay sau đó, tôi cảm thấy trên người nhẹ nhàng lạ thường, cúi đầu xuống, tôi thấy cơ thể mình đang nằm yên lặng trên mặt đất. Da thịt tôi bê bết máu, trông tôi tái mét thật đáng sợ.

“An Tố!” Tôi nghe thấy tiếng kêu của Ninh Uyển Uyển, tôi lập tức nhận ra hồn phách mình đã hoàn toàn rời khỏi thể xác, tôi nhìn xuống bản thân thì phát hiện thân thể của tôi lúc này là màu trắng mờ nhạt, như linh hồn của trưởng lão, hình thức của tôi luc này giống như một bức chân dung được tạc bằng băng, với làn sương trắng mờ ảo.

“An Tố! cô xuất hồn à?” Ninh Uyển Uyển là người thông minh, sớm hiểu ra động cơ tại sao tôi lại làm như vậy, sắc mặt cô ta thay đổi, chửi ầm lên, “suýt chút nữa tôi đã quên mất, cô không còn là người bình thường nữa!”

“Ninh Uyển Uyển, lúc này Bạo Vũ Lê Hoa Châm của cô thật vô dụng.” Tôi lạnh lùng nhìn Ninh Uyển Uyển “Bây giờ là lúc chúng ta giải quyết xong nợ nần. Trong tích tắc, tôi lập tức lao tới. Vốn dĩ tôi muốn vồ lấy Ninh Uyển Uyển, nhưng vì hồn phách quá nhẹ, tôi bị ngã rơi xuống đất, cũng may là tôi vô hình nên đụng đất cũng không sao. Tôi nhận ra điều này bởi vì cơ thể của tôi bây giờ chỉ có linh hồn và không có thể xác nên nhẹ hơn bình thường rất nhiều, việc kiểm soát cơ thể như bình thường hẳn là quá mức. Linh hồn tôi loạng choạng trên mặt đất vài lần trước khi gần như không có được chỗ đứng.

“Hahahahaha!” Ninh Uyển Uyển là người đã chết một lần, sớm hiểu ra tại sao tôi lúc này lại xấu hổ như vậy, vẻ lo lắng trên mặt đột nhiên biến mất, chỉ nhếch mép nói, “ Bị sao vậy? An Tố, đây là lần đầu tiên cô xuất hồn à?. Nhìn cô kìa, không thể khống chế nổi linh hồn của chính mình. Cô như vậy còn muốn cùng tôi khiêu chiến sao? Cô xem thường tôi, hay là quá đề cao chính mình? ” Sau khi Ninh Uyển Uyển nhếch mép, cô ta không cho tôi cơ hội nói lại mà ngay lập tức cô ta tập hợp linh lực ép tôi!

Tôi trong lòng chấn động, rất nhanh liền lùi lại phía sau, nhưng tôi thật sự không còn đường lui. Cả người tôi bị đánh dồn dập, lảo đảo lui lại mấy bước.

Ninh Uyển Uyển không cho tôi cơ hội hít thở một chút nào, đè lên từng bước, tôi vững vàng lui về phía sau, nhanh chóng tập trung linh lực trong lòng bàn tay. Trong lúc này, tôi nhanh chóng nhận ra rằng mặc dù tôi không thể kiểm soát tốt các chuyển động của linh hồn của mình, nhưng việc vận dụng sức mạnh tâm linh tương đối đơn giản hơn thế. Vì vậy tôi lập tức thay đổi chiến thuật, tôi tùy ý thả hồn bất động, vừa ngưng tụ linh lực, vừa ném về phía Ninh Uyển Uyển. Đáng tiếc, Ninh Uyển Uyển không phải không chuẩn bị. Khi tôi tập hợp linh lực mạnh mẽ đánh tới thì chợt Ninh Uyển Uyển đột nhiên cúi người xuống như một con mèo, trên mặt đất đột nhiên chộp lấy thứ gì đó, chắn trước mặt cô ấy, chặn lại sự công kích của tôi.

Nhận ra những gì cô ấy sử dụng để ngăn chặn đòn tấn công của tôi, tôi không thể không thay đổi sắc mặt của mình. Thứ Ninh Uyển Uyển mang ra làm lá chắn không phải thứ gì khác mà đó chính là cơ thể của tôi.

Tôi hoảng sợ, vội vàng nhấc lên chuyển hướng công kích trong tay, nhưng đã quá muộn, đòn tấn công của tôi đã trực tiếp đâm vào thân thể của chính mình, thân thể vốn đã đáng sợ của tôi bỗng nhiên tóe máu. Tôi cau mày. Tôi biết rằng thân thể rất khó phục hồi, hiện tại hồn phách đã rời khỏi xác, thân thể hoàn toàn không được bảo vệ, nếu Ninh Uyển Uyển thật sự làm tổn thương thân thể tôi thì phải làm sao? Tôi còn chưa kịp suy nghĩ về câu hỏi này, Ninh Uyển Uyển đột nhiên túm chặt lấy người tôi trên mặt đất, hét lớn: “An Tố! Vì cô không muốn thân thể của mình, vậy thì đừng trách tôi vô lễ!” Lời vừa dứt, Ninh Uyển Uyển dùng lòng bàn tay hung ác chém vào mặt tôi. Tôi lập tức nhận ra Ninh Uyển Uyển, nữ nhân không biết tốt xấu này vì hận tôi nên muốn hủy hoại dung mạo của tôi. Tôi cũng là phụ nữ, tuy không xinh như Ninh Uyển Uyển nhưng tôi cũng quan tâm đến ngoại hình của mình!

“Ninh Uyển Uyển, dừng lại cho tôi!” Tôi lập tức tập trung linh lực, xông về phía Ninh Uyển Uyển. Nhưng bởi vì thực sự không thể khống chế hồn phach, tôi rất vô cảm, hơn nữa dưới sự khẩn trương lúc này, lòng bàn tay đột nhiên lệch đi, chỉ lướt qua tóc Ninh Uyển Uyển chứ không thể dừng hành động của cô ấy. Nhìn thấy linh lực của Ninh Uyển Uyển rơi xuống thân thể của tôi, làn da mịn màng của tôi đã hằn lên vết máu. “Hahahahaha!” Nhìn thấy trên mặt tôi có máu, Ninh Uyển Uyển cười đắc ý một tiếng, “An Tố! Đây đều là quả báo! Cô đã làm hỏng khuôn mặt của tôi, giờ tôi sẽ làm hỏng khuôn mặt của cô!”

Khi những lời này rơi xuống, cô ấy tập hợp sức mạnh linh lực lớn hơn, và một lần nữa tát vào mặt tôi.

Tôi lúc này mới có chút lo lắng, trực tiếp lao tới chỗ Ninh Uyển Uyển, cố gắng ngăn cản hành động điên dại này của cô ấy. Nhưng hồn phách tôi quá khó để điều khiển, chỉ là một động tác đơn giản như vậy, tôi đã bị lao qua đầu mình ngay lập tức, xuyên thẳng qua cơ thể Ninh Uyển Uyển. “Haha! An Tố cô nghĩ hồn phách có thể dễ dàng điều khiển như vậy sao? Vậy thì cô thật ngây thơ!”

Nhìn thấy dáng vẻ khó xử của tôi, Ninh Uyển Uyển cười nhạo, “Hôm nay tôi sẽ không bao giờ để cho cô thoát khỏi. Cô đi chết đi! ” Khi cô ấy nói, lòng bàn tay hung dữ của cô ấy đập thẳng vào tôi, linh lực trong bàn tay của cô ấy cực kỳ dữ dội. Nếu nó thực sự đánh vào mặt tôi, sẽ làm mặt tôi bị thương rất nặng, nhất là cô ấy lại đang như bây giờ.

Tôi hoảng sợ, vừa định thần lại không muốn xảy ra chuyện gì xấu thì một màn kinh ngạc đã xảy ra, lòng bàn tay của Ninh Uyển Uyển vẫn đang đặt trên mặt tôi.

Đọc truyện chữ Full