DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 757: Thoát hiểm

Một cỗ quỷ khí sắc bén, giống như san rừng phủ núi, hướng phía tôi ào tới!

Quỷ lực cường thế như vậy, nhưng lại rất đỗi thân quen, chỉ là như vậy trong nháy mắt, tôi liền nhận ra được.

Trong chốc lát, trong lòng tôi hiện ra trăm mối ngổn ngang.

Có chấn kinh, có đau lòng, có chua xót cùng hoài niệm.

Nhưng nhiều nhất, vẫn là như trút được gánh nặng, sự nguy hiểm gần trong gang tấc kia rốt cuộc cũng rơi xuống.

Cảm giác được cỗ quỷ kia ào tới, tôi đột nhiên đều quên hết một năm qua liều mạng duy trì băng lãnh cùng trốn tránh, nước mắt chỉ là không nhịn được mà trào ra, bật thốt lên quát: “Tiết Xán mau cứu em!!”

Đúng thế.

Giờ này khắc này, đột nhiên xuất hiện cỗ quỷ khí cường đạo như vậy, chính là Tiết Xán.

Ngay tại khi tôi hét lên, tôi cảm giác được Tiết Xán quỷ khí, tăng vọt đến đỉnh điểm!

Chỉ nghe thấy “Oanh!!”

Toàn bộ ngôi nhà đều rung động dữ dội, chỉ trong một giây, tôi nhìn thấy chung quanh tường đất xi măng, cửa sổ bên cạnh, tất cả mọi thứ dường như bị cỗ quỷ khí này cho nổ tung!

Mà trước mặt tôi Hạ Hàng, cũng chỉ trong nháy mắt, cả người bị một bàn tay vô hình mạnh mẽ tóm lấy, ném ra ngoài!

Cỗ lực lượng này quá mức cường đại, cũng trực tiếp quét về phía tôi cùng Tiết Chỉ.

Trong chốc lát, tôi cảm thấy thân thể của mình như muốn vỡ tung ra, mất đi cân bằng, chỉ còn duy nhất tia lý trí yếu ớt, gắt gao ôm chặt Tiết Chỉ ở trong ngực.

Ngay tại lúc cảm thấy thân thể không thể chống đỡ nổi, tôi dùng ánh mắt còn lại trông thấy, trong cuồng phong, một đạo thân ảnh thon dài quen thuộc, đột nhiên rơi xuống trước mặt tôi, xoay người một cái, liền vững vàng đem tôi cùng Tiết Chỉ ôm trọn vào lòng.

Quanh thân bao trùm một cỗ khí tức quen thuộc. Trong chớp mắt này, nước mắt tôi càng thêm mãnh liệt.

Rơi vào cái ôm này, tôi lập tức liền không còn cảm giác được bốn phía cuồng phong bạo động, mà thay vào đó là sự an tĩnh đáng sợ, tôi chỉ còn có thể cảm thấy trái tim mình đang đập cuồng loạn.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy một thanh âm quen thuộc trầm thấp trên đỉnh đầu, trong mỗi chữ đều lộ ra sự lo lắng, thậm chí có có mấy phần run rẩy.

“An Tố, nàng không sao chứ?”

Tôi ngẩng đầu, xuyên qua làn nước mắt, tôi nhìn thấy khuôn mặt Tiết Xán.

Kia người tôi yêu, ròng rã một năm qua, đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi không biết bao nhiêu lần.

Trong tích tắc này, tôi đột nhiên cảm thấy không muốn màng đến bất kỳ nguy hiểm gì xảy ra sau này, chỉ thấy cả người mệt lả, hận không thể mạnh mẽ ôm lấy Tiết Xán, nói cho anh rằng tôi đã cực kỳ sợ hãi.

Thế nhưng là, tôi cuối cùng còn sót lại một tia lý trí nói cho chính tôi, không thể.

Tôi hít sâu một hơi, nhịn xuống trong lòng ngổn ngang, cố gắng để thanh âm cùng ánh mắt của mình bình tĩnh lại, “Tôi không sao.”

Sau khi nói xong, tôi đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhanh nhìn xuống Tiết Chỉ trong ngực.

Vừa rồi lực lượng của Tiết Xán quá cường đại, mặc dù tôi linh lực bị phong ấn nhưng ít ra vẫn còn tại trong đan điền, có thể bảo vệ tôi một chút, nhưng Tiết Chỉ sau cùng vẫn chỉ là một đứa bé, tôi rất sợ rằng thằng bé không chịu nổi.

Nhưng thật may mắn, Tiết Chỉ được tôi bảo hộ trong ngực, chỉ là bị ngất đi, không có vấn đề gì quá lớn.

Cùng lúc đó, tôi nghe thấy hai thanh âm lo lắng khác.

“Chị!”

“An Tố!”

Tôi ngẩng đầu liền thấy Hạ Lẫm cùng Ninh Trác chạy tới, sắc mặt cả hai đều trắng bệch, tràn đầy lo lắng.

“Tôi không sao.” Nhìn thấy bọn họ đến trong lòng tôi nhẹ hơn không ít, lập tức hướng phía bọn hắn muốn đi qua.

Nhưng tôi còn chưa kịp đi một bước, đột nhiên cảm giác được bờ vai của mình bị người khác gắt gao ấn xuống, căn bản là không thể động đậy.

Tôi sững sờ, ngẩng đầu liền thấy Tiết Xán chính là ôm chặt tôi, không để tôi tránh ra khỏi ngực anh.

Tôi hiện tại đã tỉnh táo lại rất nhiều, khôi phục vẻ thường ngày lãnh đạm với Tiết Xán, nhẹ nói: “Anh thả tôi ra.”

Tiết Xán nhìn tôi, không biết có phải cảm giác của tôi sai lầm hay không, tôi luôn cảm thấy trong đôi mắt đen láy của anh, cùng trước đó mấy lần gặp mặt, đều có chút khác biệt.

Ánh mắt này, dường như rất đỗi quen thuộc. Thật giống như…Hơn một năm trước, anh cũng từng nhìn tôi như vậy.

Tôi căn bản không dám đối mặt, liền chuyển hướng nhìn sang chỗ khác.

Tôi hiểu Tiết Xán, trên tay anh lực lượng bá đạo ngăn cản không cho tôi rời khỏi vòng tay anh, tôi cũng không thèm để ý nữa, chỉ là nhìn về bốn phía xung quanh.

Trải qua trận càn quét của Tiết Xán, ngôi nhà đã sớm bị sụp đổ, cảnh vật bên ngoài hiện ra trong nháy mắt.

Trong đống hoang tàn xung quanh, có rất nhiều quỷ quái trong làng, vẻ mặt đần độn, muốn đến công kích chúng tôi nhưng bởi vì Tiết Xán cùng Ninh Trác hai lão cương thi quỷ khí quá đáng sợ, nên bọn hắn căn bản không dám tiến tới.

Tôi cũng rất nhanh nhìn thấy được Hạ Hàng trong đám phế tích.

Hắn đã chết.

Hạ Lẫm cũng chú ý tới Hạ Hàng, bởi vì giúp tôi điều tra sự tình nên cậu ấy cũng hiểu hết được mọi chuyện xảy ra, lúc này thấp giọng nói: “Chị định xử lý Hạ Hàng này thế nào?”

Đôi mắt tôi lóe lên một cái.

Hạ Hàng là một tên điên, nhưng kỳ thật cũng là một người đáng thương, bây giờ người chết rồi, linh hồn cũng không có hóa quỷ, cũng không còn gì cần truy cứu nữa.

Cho nên tôi chỉ là thấp giọng nói: “Tìm chỗ trước kia đã an táng con gái của ông ta, đưa ông ta an táng cùng một chỗ với con gái.”

Ánh mắt của tôi sau đó rơi xuống bốn phía những cương thi thôn dân kia.

Mặc dù những cương thi này chính xác là hại chết con gái của Hạ Hàng, nhưng cũng chỉ vì sự tình như vậy mà bị vây hãm hồn phách ở chỗ này, cho nên tôi mở miệng: “Về phần những thôn dân này, dù sao cũng là người nhà họ Hạ chúng ta, đều để bọn hắn đi chuyển thế đầu thai đi, thi cốt toàn bộ cho an táng ở nơi này.”

Hạ Lẫm gật gật đầu.

Xử lý xong những chuyện này về sau, tôi mới đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhíu mày, “Ninh Uyển Uyển đâu?”

Nghe được câu hỏi của tôi, Ninh Trác trên mặt có chút khó xử, “Muội ấy hẳn là lúc chúng ta đến, cảm giác được khí tức của chúng ta, sau một lúc tôi lại không còn cảm thấy khí tức của muội ấy nữa, muội ấy hẳn là đã đi.”

Đi vậy mà lại rất nhanh.

Trong lòng tôi cảm thấy có mấy phần đáng tiếc, vốn tưởng rằng có thể gặp lại “người quen cũ” Ninh Uyển Uyển, xem ra lần này không có cơ hội.

Bất quá tôi biết, dựa vào tính cách của Ninh Uyển Uyển, cô ta khẳng định sẽ lại đến tìm chúng tôi, cho nên tôi cũng không cần vội vàng.

Ninh Trác hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm ấy, ho nhẹ một tiếng, nhìn tôi nói, “An Tố, tôi định đi tìm Ninh Uyển Uyển một chuyến.”

Tôi biết Ninh Trác dù sao cũng là ca ca của Ninh Uyển Uyển, điểm này không thể nào thay đổi, liền gật đầu.

Ninh Trác ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Tiết Xán ôm tôi, rất nhanh liền điểm một mũi chân, rời đi.

Ninh Trác rời đi về sau, tôi cảm thấy Tiết Xán vẫn là tư thế như cũ, ôm thật chặt tôi, tôi càng thêm nhíu mày, ngẩng đầu về phía Tiết Xán, cố gắng để thanh âm mình nghe băng lãnh, “Tiết Xán, bây giờ anh thả tôi ra được chưa?”

Đọc truyện chữ Full