DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 1128

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1128: Trở lại sa mạc

Edit by Hoang Lan Tran

“Đây chính là ngươi luôn mồm nói thích ta sao?”

Đi ra không đến mười bước, cánh tay của ta bị Hạ Lẫm cưỡng ép lôi qua, ta không thể không đối diện với sự tức giận bất ngờ của hắn.

“Cái gì?”

Ta nghe không hiểu lời này của hắn mang ý nghĩa gì.

Ta chưa hề phản bác qua ta có ý với hắn, vẫn luôn là hắn đối với ta không lạnh không nhạt.

Đến cuối cùng, cũng là hắn tại trước mặt An Tố cùng Tiết Xán nói sẽ không đi cùng với ta.

Vậy hắn hiện tại một mặt tức giận đến chất vấn ta, khẩu khí lại nhiều ý tứ như vậy?

“Câu nói này từ trong miệng của ngươi nói ra, ta cảm thấy rất buồn cười, Hạ Lẫm! Ngươi không thích ta, dựa vào cái gì dùng loại khẩu khí chất vấn này đến thẩm vấn ta? Ngươi có tư cách gì đến thẩm vấn ta? Mời ngươi làm rõ ràng, ngươi cùng ta chỉ là bằng hữu bình thường, khó nghe chút, cái này bằng hữu bình thường bốn chữ vẫn là chính ta mong muốn đơn phương!”

Ta tự nhận là câu nói này của ta không có sai.

Từ lần đầu tiên ta bước ra sa mạc, ở hộp đêm được Hạ Lẫm cứu, bắt đầu vẫn luôn là ta mặt dày mày dạn, lấy việc theo đuổi Hạ Lẫm làm sở thích cá nhân của ta, làm cho Hạ Lẫm thích ta, tán đồng ta.

Ta làm công chúa của dân tộc duy nhất, tự mình buông xuống sự kiêu ngạo nên có của ta vì cái gọi là tình yêu, tự cho là đúng đuổi theo.

Nhưng trên thực tế, đây hết thảy đều là một mình ta tự cho là đúng.

Cho đến mấy ngày nay ta mới hiểu được, tất cả đều là một mình ta mong muốn đơn phương.

Như vậy, ta mong muốn đơn phương thì thôi, chưa hề đối với ta có chút tình nghĩa bằng hữu nào, Hạ Lẫm dựa vào cái gì dùng tư cách bạn trai đến chất vấn ta?

Nói cách khác, hắn có tư cách gì mà chất vấn ta?

Nghĩ rõ ràng những ý này, ánh mắt ta nóng rực như thiêu như đốt nhìn chăm chú vào mắt Hạ Lẫm, không có chút nào lùi bước cùng khiếp sợ.

Không biết là câu nói kia của ta đã phạm đến ranh giới cuối cùng của Hạ Lẫm.

Hắn bá đạo đến không có chút giới hạn nào, nắm chặt cánh tay của ta, cưỡng ép đem ta ôm trong ngực của hắn.

Đôi môi mỏng lạnh không quan tâm đến ý muốn của ta, cạy mở hàm răng ta, môi lưỡi lạnh lẽo cọ xát lấy môi của ta.

Ôm hôn, chính là tâm cùng tâm dung hợp, cũng là thổ lộ tâm tình vui vẻ giữa hai người yêu nhau.

Nhưng ta ngoài trừ bị nhục nhã, lại không có cảm giác được một chút yêu thương nào.

Lần đầu tiên ta khởi động linh lực đối với Hạ Lẫm, vung lên đuôi rắn màu xanh biếc hung tợn đem thân thể của hắn cuốn lên rồi ném ra xa.

“Hạ Lẫm, ngươi có thể cự tuyệt ta, có thể không thích ta, nhưng xin đừng làm ta nhục nhã! Ta cũng có kiêu ngạo của ta, làm công chúa, ta cho ngươi bao nhiêu lần thứ nhất, nhưng ngươi không có một chút xíu nào thương tiếc ta. Ta thật sự là chịu đủ rồi, ngươi không phải vẫn cảm thấy ta vướng víu ngươi sao? Không phải rất muốn đuổi ta về sa mạc Xà Nữ tộc sao? Được rồi, ta hiện tại trịnh trọng nói cho ngươi biết, ta, Đóa Nhã, chính thức nói cho ngươi biết, ta sẽ không lại thích ngươi, cũng sẽ không ở lại nơi này thêm một giây phút nào! Hiện tại, lập tức, lập tức quay về sa mạc!”

Ta chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy như một công chúa từ trên cao nhìn xuống trừng mắt nhìn Hạ Lẫm quỳ một chân xuống đất, mặt không chút biểu cảm.

Ta cũng chưa từng giống bây giờ, có thể chém đinh chặt sắt nói cho Hạ Lẫm biết, ta có thể từ bỏ hắn.

Khi nhất tâm hoá thành hư vô, ta mới biết được từ bỏ là lựa chọn tốt nhất.

Đuổi theo Hạ Lẫm rời khỏi sa mạc trọn vẹn nửa năm, ta cũng cảm thấy mình thích hợp trở lại Xà Nữ tộc, trợ giúp thật tốt tỷ tỷ Đoá Nghiên của ta quản lý Xà Nữ tộc.

Ta kiên quyết xoay người, coi thường khuôn mặt tuấn tú, đầy vẻ phức tạp mà lo lắng của Hạ Lẫm, bước chân đi về hướng phòng trúc nhỏ của Tiết Xán cùng An Tố.

Hai vợ chồng bọn họ dù sao đối với ta rất tốt, trước khi rời đi, theo đạo lý ta muốn cùng với họ từ biệt.

Thu hồi đuôi rắn, cũng không quay đầu đáp lại, rời đi.

Hạ Lẫm bỗng nhiên giống như bị điên giữ chặt hai cánh tay của ta, hắn dùng Hồng Linh bình thường dùng để đối phó với quỷ quái, trói thân thể của ta lại.

“Ta sẽ không để cho ngươi về sa mạc, Đóa Nhã!”

Hạ Lẫm buộc chặt lấy thân thể của ta, ta nhìn thấy trong ánh mắt của hắn nhiều thâm trầm, đầy lòng ham muốn chiếm hữu, mắt bị sung huyết đỏ lên mang theo lệ quang đáng sợ, bình thường ta chưa từng thấy qua.

Chả trách sao hắn lại có anh em họ là Hạ Cảnh Viêm và Hạ Kỳ Anh như thế, bây giờ ta mới hiểu được, hắn thực chất bên trong hẳn là cũng có phần tử ngang ngược giống bọn họ.

Nói không chừng trong người An Tố cũng có nha?

Đây hết thảy ta không rõ ràng, việc cấp bách trước mắt, ta lần đầu tức giận cắn xé cổ của Hạ Lẫm.

“Ta thật sự là nhìn lầm ngươi, Hạ Lẫm, ngươi thật khốn kiếp!”

Ta không nghĩ ra được Hạ Lẫm là vì nguyên nhân gì đột nhiên lại có hành vi vô lễ với ta như vậy.

Ta cũng không có suy nghĩ vì sao hắn lại muốn giữ ta lại.

Ta hiện tại nhìn rõ nhất Hạ Lẫm cũng là một tên khốn kiếp.

Ta liều mạng cắn xé thân thể Hạ Lẫm, hắn điên cuồng, ý đồ đen tối, trong lòng nổi máu dê với ta, ta hung tợn đá mạnh một cái vào giữa hai bắp đùi của hắn.

“Hạ Lẫm, ta chán ghét ngươi!”

Khi Hạ Lẫm đau đớn ôm thân dưới, không cách nào động đậy, ta nhanh chóng thoát khỏi sự trói buộc của hắn, cũng như chạy trốn rời khỏi hiện trường.

Ta không nghe được Hạ Lẫm đau khổ mà ảo não tự trách, một mình quỳ một chân trên đất.

“Ta cũng rất chán ghét bộ dạng này của ta. Thật xin lỗi, Đóa Nhã.”

Hạ Lẫm ôm thân thể, nằm trên mặt đất, như đứa trẻ mất đi linh hồn, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.

Ta tự cho là hiểu rõ Hạ Lẫm, đang chạy thoát khỏi hiện trường nguy hiểm, ta không chạy về hướng phòng trúc.

Mà thay đổi tuyến đường, hướng sa mạc rời đi.

Ta nhớ tới An Tố, nếu như biết ta muốn rời khỏi, nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp giữ ta lại.

Đến lúc đó ta căn bản cũng không có cơ hội rời đi.

Khi Hạ Lẫm chạy về phòng trúc hỏi ta đi đâu, về sau biết được lúc đó ta không ở tại phòng trúc, hắn khiếp sợ nói cho An Tố cùng Tiết Xán, ta nói muốn rời khỏi.

“Hạ Lẫm! Ngươi nói ta muốn làm sao đối với ngươi mới tốt, một cô nương tốt như vậy, ngươi lại có thể ép buộc rời đi! An Tố ta là người rất thông minh, làm sao lại có đệ đệ ngốc như ngươi vậy? Còn không đi đem nàng ấy trở về đây!”

Biết được sau khi ta rời đi, Tiết Xán, Tiết Phong còn có Hạ Lẫm đã tìm ta thật lâu, cũng không tìm được ta, ngồi ở trên giường dưỡng sinh An Tố nhịn không được nhảy xuống giường, một chân hung tợn cho Hạ Lẫm một cước.

Mà Tiết Phong càng tức giận chỉ vào Hạ Lẫm phê bình: “Trong rừng, ta ý là còn muốn cho ngươi một cơ hội bảo vệ Đóa Nhã, đáng tiếc ngươi đã không trân quý, lần này, đã từ bỏ, liền tự ta đến bảo vệ nàng! Ngươi cũng không cần đến.”

Tiết Phong mặc kệ sự thuyết phục của An Tố, ánh mắt Hạ Lẫm phức tạp, đuổi theo hướng ta rời đi.

Khi bọn hắn ở đây huyên náo, ta nhờ những ngày qua tăng cường linh lực trong cơ thể, cước trình cực nhanh hướng phía bắc rời đi.

Sa mạc ở tận cùng phía Bắc, lộ trình xa xôi, ta đi ròng rã ba tháng mới tới được biên giới sa mạc.

Dựa vào năng lực trước kia của ta là rất khó một thân một mình từ phía Nam chạy tới phía bắc, may mắn gặp được người bạn đến khảo cổ, mang ta xuất hiện tại biên giới sa mạc.

Ta dựa vào sự hiểu biết đối với sa mạc để bọn hắn giữ lại ta, dẫn ta tới nơi này.

Nhưng ta dù sao cũng không thể cùng đội khảo cổ này lúc xuất hiện tại Xà Nữ tộc, cho nên khi một lần im lặng làm khách, lại không hề có một tiếng động rời khỏi đội khảo cổ, mang theo một con lạc đà trong đêm đi vào sa mạc.

Đọc truyện chữ Full