DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Thượng Sát Thần
Chương 17: Tiêu Gia Niên Hội

Khi Tiêu Phàm bọn hắn ra khỏi sơn động đã là một ngày sau đó, tu vi Tiêu Phàm triệt để ổn định tại Chiến Sư trung kỳ, trên người hắn còn một

vài viên Hồn Tinh Tứ Giai không nỡ dùng, Tiêu Phàm còn phải dựa vào nó để đột phá a.

"Tiền bối, sau này còn gặp lại." Tiêu Phàm hướng về phía Tuyết Sư hơi hơi chắp tay nói.

"Rống!" Tuyết Sư gật gật đầu, nhìn thật sâu vào Tiêu Phàm, sau đó đem con Ấu Sư lúc trước được Tiêu Phàm cứu đẩy lên trước người hắn, làm hắn há hốc mồm.

Ấu Sư lập tức không ngừng gào thét, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, nó không biết tại sao mẫu thân của nó lại đuổi nó đi.

Đồng dạng, Tuyết Sư cũng gầm thét không thôi, trong mắt lại là lộ ra sự kiên quyết, tiếng gầm của Ấu Sư có chút thê lương, lúc này, Tuyết Sư mang theo hai con Ấu Sư còn lại dần biến mất trong tầm mắt của bọn hắn.

Tiêu Phàm ngốc trệ tại chỗ, hắn sao lại không biết ý của Tuyết Sư, đây là để cho Ấu Sư cùng hắn rời khỏi Lạc Nhật Sơn Mạch.

"Đồ lưu manh, vận khí ngươi tốt thật đấy, Tuyết Sư lại yên tâm đem con nàng giao cho cho ngươi." Tiểu Ma Nữ trong mắt rất là hâm mộ.

Tiêu Phàm trầm mặc không nói, hắn biết rõ, Tuyết Sư giao Ấu Sư cho bản thân, tuyệt đối không chỉ đơn giản là báo ân mà là coi trọng một đồ vật trên người của hắn, chính là Bạch Thạch.

Tiêu Phàm lẳng lặng nhìn Tuyết Sư mang theo con nó tiến vào Lạc Nhật Sơn Mạch, thẳng đến khi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt thì tâm thần của Tiêu Phàm mới bắt đầu thu liễm lại.

Hắn cúi đầu nhìn Ấu Sư đang gầm nhẹ, nói: "Ngươi có nguyện ý đi theo ta không? Nếu như không nguyện ý vậy liền lưu tại dãy núi này, nếu như nguyện ý, sau này ngươi chính là bằng của hữu Tiêu Phàm ta."

Tiêu Phàm sờ sờ đầu của Ấu Sư, qua một ngày thì lông nó cũng dài ra không ít, không còn xấu xí như trước nữa.

"Rống!" Ấu Sư gầm nhẹ gật gật đầu, đầu thân mật cọ lên đùi Tiêu Phàm.

"Vậy liền cùng ta rời đi đi, ta có cơm ăn thì ngươi cũng có canh húp, từ hôm nay ta liền gọi ngươi là Tiểu Kim." Tiêu Phàm cười nói, trong lòng cũng là vô cùng sảng khoái.

Hắn rất chờ mong, một đầu Ngũ Giai Hồn Thú biến dị trong tương lai sẽ trưởng thành tới cấp độ như thế nào.

Ấu Sư thu liễm tâm tình buồn thương, phủ phục tại trước mặt Tiêu Phàm, Tiêu Phàm do dự một cái vẫn xoay người ngồi đi lên, sau đó hóa thành một vệt sáng hướng về nơi xa phóng.

"Đồ lưu manh, thối sư tử, chờ ta một chút." Tiểu Ma Nữ tức giận dậm chân, ngực phập phồng lên xuống một mảnh tuyết bạch vô cùng sống động, sau đó chân đạp Thân Pháp Chiến Kỹ nhanh chóng đuổi theo.

Hai người một sư tử lao nhanh giữa rừng núi, mục tiêu trực chỉ phương hướng Tiêu Thành, Tiêu Phàm trong mắt lộ ra một khí chất sắc bén, trầm ngâm nói: "Tiêu gia, ta tới!"

Niên hội hằng năm của Tiêu gia rốt cục bắt đầu, phủ đệ Tiêu gia phi thường náo nhiệt, bóng người đông đúc, tất cả tu sĩ lịch luyện bên ngoài đề trở về gia tộc.

Tất cả mọi người đều ma quyền sát chưởng, người người kích động, một năm qua tất cả mọi người đều cố gắn tu luyện không phải vì muốn nở mày nở mặt ở niên hội gia tộc sao?

"Nghe nói Đại Thiếu Gia đã đột phá đến Chiến Sĩ đỉnh phong, thậm chí có khả năng đột phá Chiến Sư sơ kỳ, xem ra quán quân niên hội năm nay lại là Đại Thiếu Gia rồi."

"Vậy cũng không nhất định, các ngươi chẳng lẽ quên một người? Ba năm trước nàng rời khỏi Tiêu Thành để đến Yến Thành tu luyện, nghe nói niên hội lần này nàng cũng phải trở về, hơn nữa, nghe nói nàng đã sớm đột phá đến Chiến Sư cảnh."

"Ngươi là nói Đại Tiểu Thư-Tiêu U? thiên phú Đại Tiểu Thư cũng không yếu hơn Đại Thiếu Gia a, hơn nữa còn có Tứ Phẩm Chiến Hồn: Băng Sương Kiếm, xem ra niên hội lần này sẽ rất thú vị a."

"Đâu chỉ thú vị, ta nghe nói chỉ cần Tiêu Phàm dám lên chiến đài, Đại Thiếu Gia sẽ đánh gãy hai chân hắn để hắn sống suốt quãng đời còn lại ở tên

giường, đến lúc đó, cho dù Gia Chủ cũng không thể nói gì."

Bên trong Tiêu phủ nghị luận ầm ĩ, tất cả mọi người đều rất mong chờ vào niên hội lần này.

Lúc này ở bên ngoài phủ đệ Tiêu gia, năm thớt Kim Thương Lang mang theo từng đợt gió lốc mà đến, cao hai mét dài bốn mét, Kim Thương Lang cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác, đây chính là Hồn Thú Tam Giai đỉnh phong a, nhưng giờ phút này cũng chỉ là làm tọa kỵ?

Trên lưng con Kim Thương Lang dẫn đầu chính là một nữ tử tịnh lệ xinh đẹp, một thân Kim Sắc Phượng Vĩ(đuôi phượng) váy dài, làm cho nàng trở nên cao quý vô cùng, giống như tiên nữ giáng phàm vậy, trên mặt nàng ngạo nghễ, con ngươi băng lãnh không nhìn ai, khống chế Kim Thương Lang rong ruổi mà đi.

"Đại, Đại Tiểu Thư!" Tiêu gia gác cổng cung cung kính kính kêu lên, cho dù đối đãi với Tiêu Thiên cũng không có khách khí như thế, ánh mắt bọn hắn thậm chí cũng không dám nhìn thẳng nữ tử, rất hiển nhiên nữ tử này chính là Tiêu U trở về từ Yến Thành.

Tiêu U nhìn không chớp mắt, trực tiếp cưỡi Kim Thương Lang đi vào đại môn Tiêu phủ, cao ngạo giống như Công Chúa, bốn người sau lưng cũng theo sát tiến vào Tiêu phủ, về phần những hạ nhân Tiêu gia đó, Tiêu U đều không nhìn một cái.

"Đại Tiểu Thư càng hơn trước kia, quán quân niên hội lần này không phải Đại Tiểu Thư thì còn là ai." Một tên thủ vệ ánh mắt nhìn qua Tiêu U cảm khái nói, một tên thủ vệ khác cũng không nhịn được gật gật đầu.

Tiêu gia luyện võ tràng đều đã kín hết chỗ, tại trung ương luyện võ tràng có mười cái bệ đá tỷ võ, trên bệ đá đứng đầy con cháu Tiêu gia.

Hôm nay chính là niên hội Tiêu gia, trong lòng tất cả mọi người đều có hơi kích động, chuẩn bị đại triển quyền cước, đạt được sự tán thành của cao tầng gia tộc.

Đúng lúc này, Tiêu U năm người cưỡi Kim Thương Lang rong ruổi mà tới, khí tức cường đại dọa đám người Tiêu gia nhao nhao tránh ra một con đường, phần lớn ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Tiêu U đang dẫn đầu.

Tiêu Thiên trong đám người hai mắt khẽ híp một cái, trong mắt lóe lên vẻ ngưng trọng, trong lòng trầm giọng nói: "Tiêu U, ngươi lại còn dám trở về?"

Mặc dù đại bộ phận ánh mắt nhìn về phía Tiêu U đều tràn ngập vẻ kính sợ, nhưng một ít cao tầng Tiêu gia lại mặt lộ thần sắc băng lãnh, có mấy người thậm chí mém chút xông lên, hận không thể đem Tiêu U chém thành tám khối, đương nhiên, vĩnh viễn đều không thiếu người cười trên nỗi đau của người khác.

"Gia Chủ đến." Theo một tiếng quát chói tai, một lão giả sắc mặt uy nghiêm, tóc mai điểm bạc từ Diễn Võ Tràng đi tới, trực tiếp hướng về đài cao mà đến, lão giả chính là Tiêu gia Gia Chủ-Tiêu Hạo Thiên.

Tiêu Hạo Thiên xuất hiện, hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh lại, Tiêu Hạo Thiên đi đến chỗ ngồi ở trung ương đài cao nhất, dư quang quét về

hướng Tiêu U, vừa nhìn về phía nam tử trung niên hắc y bên cạnh, thản nhiên nói: "Nếu đều đến, vậy thì bắt đầu đi."

Niên Hội, đây là truyền thống của đại bộ phận các dòng họ trên Chiến Hồn Đại Lục, kỳ thật chính là khảo nghiệm tu vi đệ tử gia tộc, xem trong vòng một năm tiến bộ bao nhiêu.

Dù sao thì thế hệ trẻ chính là hy vọng của gia tộc, hơn nữa, niên hội này cũng có tác dụng giám sát, đối với những đệ tử ưu tú trong gia tộc thì sẽ đặc biệt bồi dưỡng cùng cung cấp những tài nguyên cần thiết khác.

Mà nội dung niên hội dĩ nhiên là thực chiến, chỉ có bên trong thực chiến mới có thể chân chính kiểm tra ra thực lực một người.

Nam tử trung niên áo đen gật gật đầu, cất cao giọng nói: "Quy củ của niên hội vẫn như những năm qua, vòng thứ nhất thủ chiến đài, trong luyện võ trường có mười sáu cái chiến đài, các ngươi có thể tùy ý chọn lựa chiến đài, ai có thể kiên trì đến cuối cùng liền có thể tiến vào vòng trong."

Vừa dứt lời, các đệ tử Tiêu gia đều nhao nhao hướng về mười sáu cái chiến đài đi đến, Tiêu gia niên hội chính thức bắt đầu!

Đọc truyện chữ Full