DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Thượng Sát Thần
Chương 42: Vô Tận Chiến Hồn

-Nội Viện? Hai lão đầu kia vẫn không có nói chúng ta có thể tiến vào a.

Nam Cung Tiêu Tiêu nhíu mày nói, mặc dù hắn cũng tò mò nhưng đối với Quách Sĩ Thần và Phúc bá vẫn có chút sợ hãi.

Hai người này dù sao cũng là Chiến Vương cường giả, nếu bọn hắn mà phát điên lên thì nhất định sẽ lột da cảm đám.

- Nhưng bọn hắn cũng không nói chúng ta không được vào mà.

Tặc nhãn của Tiểu Ma Nữ đảo qua đảo lại không thôi.

- Tiểu Ma Nữ nói không sai, Thần Phong Học Viện cũng không tàn tạ giống như chúng ta nghĩ, tối thiểu Thiên Địa Linh Khí ở trong này cũng không phải ngoại giới có thể so sánh.

Tiêu Phàm gật gật đầu nói.

- Tiểu Ma Nữ? Vậy tên đầy đủ của ngươi là gì.

Ánh mắt Nam Cung Tiêu Tiêu tà tà.

- Còn nhìn nữa lão nương sẽ chọc mù mắt ngươi, Tiểu Ma Nữ là để cho ngươi gọi sao? Tên đầy đủ của ta là Diệp Thi Vũ!

Tiểu Ma Nữ nổi bão làm Nam Cung Tiêu Tiêu không khỏi rụt cổ lại.

Lăng Phong một bên đã đứng hình, hình tượng nàng lúc này hoàn toàn không giống như những gì hắn nghĩ.

- Diệp Thi Vũ, ngươi họ Diệp?

Nam Cung Tiêu Tiêu lấy lại tinh thần, kinh ngạc khó tin nhìn Tiểu Ma Nữ.

- Chẳng lẽ Nam Cung Tiêu Tiêu ngươi là họ Tiêu Tiêu sao?

Tiểu Ma Nữ một mặt xem thường nhìn Nam Cung Tiêu Tiêu, nói:

- Họ Diệp có rất nhiều, cái này có gì kỳ quái?

- Diệp Thi Vũ?

Tiêu Phàm lẩm bẩm cái tên này, cười nói:

- Vẫn là Tiểu Ma Nữ dễ nghe hơn.

- Đồ lưu manh, có đi hay không đây.

Tiểu Ma Nữ chạy tới cửa ra vào lại nhìn thấy Tiêu Phàm đang ngẩn người liền kêu lên.

Sau một lát, mấy người đi tới cửa thông đạo của Trung Viện, trong đây có một tòa lầu các, phía dưới là một cái cổng vòm to lớn giống như một cái cửa thành.

- Trong này có gì đó quái lạ, ta đang cảm thấy nguy hiển.

Lăng Phong cau mày một cái, Tiểu Ma Nữ và Bàn Tử lập tức khẩn trương lên, Lăng Phong là cảnh giới Chiến Tôn a, hơn nữa còn có Chiến Hồn Cửu Phẩm biến dị, nếu đánh hết sức thì Chiến Tôn hậu kỳ thậm chí Chiến Tôn đỉnh phong cũng chưa chắc đánh lại hắn.

- Bàn Tử, ngươi phòng ngự mạnh nhất, ngươi đi vào trước đi.

Tiểu Ma Nữ nhìn Nam Cung Tiêu Tiêu nói.

- Tại sao là ta?

Bàn Tử mặt than khổ không thôi, bất quá khi hắn nhìn thấy Lăng Phong trừng mắt thì vẫn thành thực tiến vào.

- Hay là để ta vào trước đi.

Đột nhiên Tiêu Phàm ngăn Bàn Tử lại, hắn dẫn đầu đoàn người đi vào, thông đạo bên trong cổng vòm này tản mát ra một cỗ khí tức kỳ lạ làm cho Bạch Thạch trong đan điền hắn có chút phản ứng.

Loại tình huống này rất ít phát sinh, trừ khi gặp phải những đồ vật đặc biệt hoặc những thứ do Thiên Địa Linh Khí hình thành.

- Đồ lưu manh, cẩn thận một chút.

Tiểu Ma Nữ lo lắng nói.

- Yên tâm.

Tiêu Phàm gật gật đầu, lại sờ đầu Tiểu Kim sau đó lập tức tiến vào bên trong thông đạo, Lăng Phong một bên có chút ghen ghét, nói:

- Thi Vũ, ngươi vì sao cứ gọi Tiêu Phàm là đồ lưu manh?

Tiểu Ma Nữ nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng, vội vàng lắc đầu nói:

- Không có gì.

- Khẳng định có gian tình.

Bàn Tử nhỏ giọng thì thầm, Lăng Phong phía sau nghiến răng ken két.

Tiêu Phàm vừa bước vào thông đạo liền trong nháy mắt phát hiện cảnh sắc bốn phía đại biến, hắn giống như bước vào một mảnh thế giới tối tăm, đưa tay không thấy được năm ngón.

- Chuyện gì thế này?

Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn bốn phía, trong lòng có chút lo lắng lập tức bắt đầu lớn tiếng gọi tên ba người khác, đáng tiếc không có bất kỳ hồi âm nào.

- Chẳng lẽ nơi này là một vùng không gian khác?

Tiêu Phàm trong lòng giật mình, loại sự tình này thật đúng là có khả năng tồn tại, ngay cả linh hồn mình còn có thể xuyên không thì huống chi cái sự tình đang diễn ra này.

Sau một khắc, một cỗ hàn khí băng lãnh thấu xương tràn về phía Tiêu Phàm, toàn thân hắn run run, Hồn Lực trong cơ thể liền phóng xuất ra ngăn cản hàn khí.

Đáng tiếc là hắn thất vọng là cỗ hàn khí kia lập tức đông kết Hồn Lực của hắn lại, sau đó tiếp tục tiến vào trong cơ thể hắn.

Tiêu Phàm biến sắc, muốn triệu hoán U Linh Chiến Hồn nhưng dường như ngay cả U Linh Chiến Hồn cũng đã bị đông kết lại.

Hô!

Chỉ một thoáng, quang ảnh chớp động, từng đạo từng đạo bạch sắc quang mang từ trong cơ thể Tiêu Phàm phóng xuất ra, Hắc Ám bốn phía trong nháy mắt bị đánh tan, ngay cả hàn khí kia cũng đã biến mất không thấy bóng dáng.

- Bạch Thạch?

Tiêu Phàm chấn kinh, hắn không nghĩ vào thời khắc ngàn cân treo sợi tốc thì Bạch Thạch lại cứu hắn một mạng.

Khi hắn ngẩn đầu lên liền chấn kinh, chỉ thấy một vệt sáng màu vàng đang bay rất nhanh hướng về hắn, một cỗ khí tức cực nóng lan tỏa trong không gian, nó giống như một cái mặt trời nhỏ chói lọi vô cùng.

- Cút ngay!

Tiêu Phàm gầm thét, Độc Nha trong tay lần nữa thi triển Vô Tận Chi Kiếm đánh vào kim quang kia.

Nhưng mà, hắn vẫn xem nhẹ uy lực của kim quang, Độc Nha kiếm vào thời khắc chạm vào kim quang kia liền trực tiếp hóa thành một bãi chất lỏng.

Tốc độ của kim quang vẫn không giảm, trong nháy mắt đánh lên bộ ngực hắn, thể nội Tiêu Phàm khí huyết sôi trào, phun ra một ngụm máu tươi, quỷ dị là hắn phát hiện mình còn sống.

Trước ngực hắn, một quyển sách nhỏ rách nát chậm rãi xuất hiện, phía trên tỏa ra kim sắc hỏa diễm, mà quyển sách nhỏ kia chính là Vô Tận Chiến Điển.

Khi Tiêu Phàm định thần lại thì thấy Vô Tận Chiến Điển giống như có sự sống, từng trang giấy thiêu đốt hóa thành quang mang tiến vào trong đầu của Tiêu Phàm.

- Aaa!!!!

Tiêu Phàm kêu thảm một tiếng, hai mắt đỏ như máu, một lượng lớn tin tức tràn vào trong đầu hắn, hắn cả thấy như bị vạn trùng phệ thân.

Quá trình này kéo dài ròng rã nửa chén trà mới kết thúc, toàn thân Tiêu Phàm run rẩy, miệng sùi bọt mép, kim sắc quang mang rốt cục biến mất, tất cả đều đã dung nhập vào trong thể nội Tiêu Phàm.

- Lại một cái Chiến Hồn? Song Sinh Chiến Hồn?

Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn chằm chằm bên trong đan điền, tại bên cạnh U Linh Chiến Hồn có một đoàn kim sắc hỏa diễm, kim sắc hỏa diễm này cực nóng tựa như đang muốn đốt trụi cả hư không.

Cũng khó trách Tiêu Phàm khiếp sợ như vậy, Song Sinh Chiến Hồn hắn cũng có nghe nói qua, đó là bẩm sinh bản thân có hai cái Chiến Hồn, khi thức tỉnh tại Chiến Hồn Điện liền trực tiếp xuất hiện.

Thế nhưng hắn rõ ràng chỉ có một cái Chiến Hồn và một viên Bạch Thạch thần bí, làm sao lại đột nhiên xuất hiện thêm một cái Chiến Hồn?

Tiêu Phàm nhanh chóng lục soát lượng lớn tin tức vừa mới có được, sau một lát liền có đáp án:

- Kim sắc hỏa diễm này chính là một cái Chiến Hồn có thể truyền thừa, người tu luyện Vô Tận Chiến Điển liền có thể nhận được Chiến Hồn truyền thừa này?

Kim sắc hỏa diễm này được gọi là Vô Tận Chiến Hồn, nguyên bản chỉ là một tia hỏa diễm do thiên địa hình thành, trải qua vô số tuế nguyệt cộng với cơ duyên xảo hợp sinh ra linh trí, coi như một loại Linh Vật đặc thù.

Nói cách khác, kim sắc hỏa diễm này chính là một Chiến Hồn do một cường giả sau khi vẫn lạc lưu lại, cũng xem như là một loại linh hồn.

Bởi vì đã tử vong nên Vô Tận Chiến Hồn cũng trở thành Linh Vật vô chủ, nương tựa vào Hồn Lực mới có thể trường tồn tại thế, Hồn Lực chưa tán Chiến Hồn không tan.

Mà Hồn Lực chưa từng tiêu tán này lại là đan dược tốt nhất để cho Tiêu Phàm đột phá cảnh giới.

Oanh!

Sau một khắc, đan điền Tiêu Phàm run lên, chỉ thấy kim sắc hỏa diễm kia đột nhiên bạo động bắt đầu điên cuồng bạo phát tựa như muốn đem đan điền phá hủy.

Đọc truyện chữ Full