DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Luyện Khí 3000 Năm
Chương 33: Thương Châu Định Quốc

Chương 33. Thương Châu Định Quốc

"Hừ hừ hừ, hừ hừ hừ. . ."

Tâm trạng Đường Nhược Vi không tệ, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát, ôm dược liệu tươi cười bước vào sân nhỏ, mang dược liệu đưa vào trong phòng luyện đan của Bạch Thu Nhiên.

"Ngươi thế nào?"

Nhìn khuôn mặt tươi cười của đồ đệ, Bạch Thu Nhiên đang ngồi xếp bằng luyện đan trong phòng khoan thai mở miệng hỏi:

"Cười đến một dạng như khỉ cái được giao phối, kỳ phát dục cuối cùng đã tới sao?"

" Này !"

Đường Nhược Vi tâm tình tốt lập tức bị phá hư, cả giận nói:

"Nơi nào có người nói đồ đệ đáng yêu của mình như vậy?"

"Há, ta đại khái đã hiểu."

Bạch Thu Nhiên nhìn bàn tay cùng Tử Phủ của Đường Nhược Vi một chút.

"Chân nguyên lưu động, trên tay dính bột đá, ngươi động thủ . . . Ta ngẫm lại, trên núi này cùng ngươi kết thù cũng chỉ có con khỉ kia, nghĩ không ra a Nhược Vi, trên đời này lại có thể có loại người, vì chiến thắng một con khỉ cái mà đắc ý, ngươi thật làm cho vi sư mở rộng tầm mắt. . ."

"Ta không nói với ngươi!"

Đường Nhược Vi tức giận xoay người rời đi phòng luyện đan.

"Ai chờ một chút, khoan hãy đi."

Bạch Thu Nhiên gọi nàng lại.

"Ta có chuyện phải nói với ngươi, chính sự."

Thế là, nữ tử vừa đạp cửa lại lượn trở về, tức giận ngồi đối diện Bạch Thu Nhiên.

Bạch Thu Nhiên lần này cũng không tiếp tục ba hoa, trực tiếp vào vấn đề:

"Ta nói ngươi cũng đã tiến vào Trúc Cơ, không sai biệt lắm là thời điểm xuống núi một chuyến."

"A. . ."

Đường Nhược Vi trong lúc nhất thời chưa chuẩn bị tâm lý, do dự nói.

"Làm sao đột ngột lại muốn ta xuống núi."

"Xuống núi lịch luyện là sự tình mà mỗi đệ tử tông môn phải trải qua, ngươi ở trên núi cũng đã sáu năm, cũng là thời điểm ra ngoài mở mang tầm mắt."

Bạch Thu Nhiên giải thích nói:

"Ngươi chắc không rõ đi, cái người đệ đệ kia của ngươi, thái từ Thượng huyền quốc, năm ngoái đã thành thân."

"Thành thân?"

Đường Nhược Vi khẩn trương nói:

"Đệ đệ ta cưới cái cô nương như thế nào?"

Cho dù Bạch Thu Nhiên nhiều lần cường điệu người tu chân phải cắt đứt duyên phận ở phàm thế nhưng khi nghe tới tin tức người thân của mình, Đường Nhược Vi vẫn không nhịn được quan tâm.

"Cưới cái cô nương ngực lớn."

Bạch Thu Nhiên rất không nể mặt mũi hồi đáp:

"Hoàn toàn giống trước đây, có giãy giụa cũng vô dụng, ta có thể nhìn thấy được một Thái Bình Công Chúa tương lai."

"Vận mệnh là có thể thay đổi!"

Đường Nhược Vi cứng cổ nói.

"Vậy ngươi tiếp tục, Tạo Hóa Đoán Thể công 50 Tầng, ta rất xem trọng ngươi nha."

Bạch Thu Nhiên qua loa lấy lệ, tiếp tục nói:

"Tóm lại, đây là ngươi lần đầu tiên ngươi xuống núi lịch luyện, vừa vặn vi sư cũng phải xuống núi một chuyến để tìm kiếm cơ duyên đột phá Trúc Cơ kỳ , vì vậy liền đi cùng ngươi."

Nghe được câu này, tâm tình Đường Nhược Vi hơi buông lỏng một chút.

"Nhưng ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm."

Bạch Thu Nhiên tiếp tục nói:

"Lần này xuống núi để ngươi có cơ hội lịch luyện, cho nên trên đường gặp tình huống gì, trừ khi ngươi đen đủi gặp phải đối thủ không đối phó được vi sư mới giúp đỡ ngươi, còn lại ngươi vẫn phải dựa vào chính sức lực của chính mình."

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Ba ngày sau, Bạch Thu Nhiên chuẩn bị chu đáo, mang theo Đường Nhược Vi rời khỏi Thanh Minh Kiếm tông .

Trước khi xuất hành, Bạch Thu Nhiên cấp cho đồ đệ một cái túi trữ vật do hắn luyện chế ra. Cái đống đệm mà Đường Nhược Vi sử dụng để duy trì "hình tượng bên ngoài" cũng thực sự chiếm nhiều không gian, vì vậy mà có túi trữ vật, Bạch Thu Nhiên cùng Đường Nhược Vi cũng không phải mang bao lớn bao nhỏ, có thể nghênh ngang mà đi.

Hai người cũng không quấy nhiễu đến sơn môn Thanh Minh Kiếm tông mà từ Thất Tinh Đỉnh lặng lẽ rời khỏi địa giới Thanh Minh Kiếm tông.

Xuống dưới chân núi, hít vào bầu không khí hồng trần rời khỏi đã lâu, Đường Nhược Vi ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thu Nhiên hỏi:

"Sư tôn, tiếp theo chúng ta đi nơi nào? Quay về Thượng Huyền?"

"Không, chúng ta không ở lại Cổ tiểu bang."

Bạch Thu Nhiên đáp.

"Vì sao?"

"Ngươi có phải ngốc hay không?"

Bạch Thu Nhiên quay đầu nhìn Đường Nhược Vi, ấn lên cái trán của nàng một cái.

"Thanh Minh Kiếm tông chúng ta tuy nói không can thiệp chuyện thế tục nhưng ở Cổ tiểu bang, thậm chí là nhìn khắp Cửu Châu Thập Địa, cũng là tông môn lừng lẫy tiếng tăm. Nhất là Cổ tiểu bang, căn bản chính là sân sau của tông môn chúng ta, một khi bày ra thân phận đệ tử Thanh Minh Kiếm tông, ngoại trừ tổ tông của ngươi nửa đường nhặt được tấm tàn quyển luyện nửa vời, mẹ nó còn kẻ nào ăn no chờ chết tới gây sự với ngươi?"

"Sư tôn, ngài nói như thể chúng ta xuống núi là để kiếm chuyện vậy."

Đường Nhược Vi nhỏ giọng nói.

"Đúng, ngươi nói đúng."

Bạch Thu Nhiên vỗ vỗ bả vai của nàng.

"Cái gọi là xuống núi lịch luyện, chính là xuống núi kiếm chuyện."

"Cho nên cổ tiểu bang không được, chúng ta đi đâu?"

"Đi theo ta."

Bạch Thu Nhiên bắt được cánh tay Đường Nhược Vi, sau đó nói.

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Hai người lên đường giống như thiểm điện phi nhanh, Đường Nhược Vi không biết mình bị Bạch Thu Nhiên mang đi qua bao nhiêu dặm lộ trình, chờ đến khi cảnh vật xung quanh từ trong vặn vẹo khôi phục được bình thường thì thiếu nữ phát hiện mình đã bị mang tới một địa phương hoàn toàn xa lạ.

"Sư tôn."

Nhìn qua y phục có chút khác biệt của những người đi đường, Đường Nhược Vi nhỏ giọng hỏi:

"Chúng ta hiện tại đang ở đâu?"

"Ta ngẫm lại, nơi này là. . ."

Bạch Thu Nhiên đảo mắt suy nghĩ một chút, sau đó đáp:

"Thương Châu, Định Quốc."

"Thương Châu?"

Đường Nhược Vi thầm kinh hãi.

Chúng ta mới đi chưa được nửa canh giờ a, sư tôn tốc độ của người rốt cuộc là nhanh đến bực nào?

Mỗi địa vực bên trong Cửu Châu Thập Địa đều vô cùng rộng lớn, cơ hồ có thể tương đương với một lục địa trên địa cầu, cũng may là cái địa vực này rộng lớn như vậy, mới có thể chịu nổi một đám thần tiên yêu ma quỷ quái tung hoành.

Mà vị trí của Thương Châu trong Cửu Châu nằm ở phía Tây Bắc của Cổ tiểu bang, ở giữa hai cái tiểu bang còn có Vân Châu, nói cách khác, Bạch Thu Nhiên đi tới nơi này, chí ít đã đi hơn chục vạn dặm, vượt qua mấy quốc gia.

Đối với phàm nhân mà nói, khoảng cách giữa hai châu này chính là khoảng cách giữa hai thế giới, nhưng cái khoảng cách này bây giờ lại bị Bạch Thu Nhiên dễ dàng vượt qua.

Và lại, hắn còn chỉ dùng thời gian không đến một tiếng.

"So với sư tôn, ta còn kém xa lắm."

Trong lòng Đường Nhược Vi dâng lên một cỗ kính nể, cũng không khỏi bắt đầu nhắc nhở bản thân.

"Không cần kinh ngạc, ta như thế nào đi nữa cũng đã sống ba ngàn năm."

Có lẽ là chú ý tới thần sắc Đường Nhược Vi , Bạch Thu Nhiên nói với nàng:

"Tu luyện thật tốt , chờ ngươi phi thăng tới thượng giới, tốc độ của ngươi hẳn là có thể cùng ta tiếp cận. . . Dù sao ngươi còn có năng lực ngự kiếm phi hành."

"Ừm."

Đường Nhược Vi chấn phấn tinh thần, hỏi:

"Như vậy sư tôn, chúng ta hiện tại đi đâu?"

"Muốn kiếm chuyện cho ngươi làm, đương nhiên phải đi nghe ngóng tình hình."

Bạch Thu Nhiên kiểm tra một chút tình huống xung quanh, tiếp theo hồi đáp:

"Đi theo ta, hôm nay lão nhân gia sẽ mang ngươi đi nhìn giang hồ một chút."

Đọc truyện chữ Full