DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Pháp Sư
Chương 132: Đen như chó mực!

Dù sao đập chứa nước này cũng có chu vi 100 m2.Thế nhưng hiện tại, nước ở trong đập cũng chỉ còn là một vũng bùn nho nhỏ mà thôi. Lúc này, vũng bùn này giống như bị vô số đầu quái vật hung mãnh húc vào khiến cho nó vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ. Từng đạo Địa Liệt từ dưới lòng đất điên cuồng phun trào lên bầu trời!

Một đạo Địa Liệt màu đỏ thẫm giống như một con Cự Kình bằng lửa nhảy lên không trung, mạnh mẽ lao về phía bầu trời rộng lớn bao la!

Theo sau nó là 8 ngọn Địa Liệt to lớn, hùng vĩ cũng nổ tung, sôi trào từ dưới lòng đất chui lên.

Sóng lửa quay cuồng từ bốn phương tám hướng. Hơn nữa bọn nó còn va chạm vào nhau, hợp lại tạo thành một làn sóng lớn cực nóng khiến cho nó càng thêm hung mãnh và hủy diệt.

Chín đạo Địa Liệt phun trào lên mặt đất tạo thành từng trụ lửa lớn mãnh liệt sôi trào. Bọn nó giống như bầy thú dữ xổng chuồng giương nanh múa vuốt, bất kham, không sao mà kiểm soát được!

Một Liệt Quyền! Dâng lên Cửu Cung Địa Liệt!!

Mỗi một trụ Địa Liệt phun lên vừa soi sáng không gian xung quanh, vừa biến thành một đoàn Liệt Diễm tham gia vào buổi yến tiệc tưng bừng khói lửa, tận tình thiêu đốt phá hủy chu vi 100 m2 của đập chứa nước.

Lúc trước, bốn gã Đông Phương Thế Gia thi triển ra kỹ năng Hỏa hệ đã rất là mạnh rồi thế nhưng so sánh với ngọn lửa nữ vương này thì hoàn toàn kém xa. Tuy cả 2 đều là 1 kỹ năng mà ra nhưng Mạc Phàm lại cảm thấy nó giống như hai lĩnh vực khác biệt vậy!

Đây cũng là lần đầu tiên Mạc Phàm chân chính thấy được thực lực của lão sư Đường Nguyệt, khiến cho hắn kinh ngạc, hô hấp khó khăn!

Uy lực như thế này thì kiểu gì cái tên Triêu Hách kia cũng bị đốt thành tro bụi cho mà xem.

......

Năng lượng từ Liệt Quyền khổng lồ nổ vang khắp ngọn núi. Cách đó không lâu,nơi này đang còn là một vũng bùn nho nhỏ. Sau khi ” Tước Viêm – Liệt Quyền – Cửu Cung” đánh ra, thì nó đã biến thành một thứ hỗn độn, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Sau khi khí thế bàng bạc của dòng năng lượng khổng lồ dần dần chìm xuống, Mạc Phàm liền nhìn về phía khu vực tên Triêu Hách đang đứng. Hắn muốn nhìn xem cái tên này rốt cuộc đã chết hay chưa……

Nhưng mà Mạc Phàm lại một lần nữa kinh ngạc….

Cái tên Triêu Hách kia vẫn đứng sừng sững ở nơi đó. Bao bọc xung quanh hắn là một tầng khôi giáp rất dày.

Khôi giáp nham thạch bị ngọn lửa thiêu đốt biến dạng hoàn toàn. Thậm chí, nó còn có dấu hiệu bong tróc ra từng khối nữa.

Sau khi khôi giáp nham thạch bị bong tróc hết ra. Thân hình tên Triêu Hách liền xuất hiện, có vẻ hình như hắn bị bỏng. Thân hình hắn lúc này có chút nám đen do tro bụi bám vào. Hắn ho sặc sụa lên mấy tiếng. Hai con mắt hắn lúc này tràn đầy sự tức giận giống như muốn giết người vậy!

” Ngươi lại dám phá hủy Nham quân ma khải quý giá của ta. Để đền bù cho việc làm này, có lẽ ngươi nên dùng cái thân thể nóng bỏng của người cho ta xài mấy năm may ra mới có thể khiến cho cơn giận của ta nguôi được. Tới khi ta xài xong, ngươi có thể an tâm ra đi rồi!”

Thân hình Triêu Hách chấn động. Hắn phủi phủi ma cụ đã hóa thành tro bụi kia ra khỏi người.

Lúc này, tên Triêu Hách bị thương. Hắn không còn cái vẻ ưu nhã bệnh hoạn như lúc trước nữa. Mà thay vào đó cả người hắn lúc này trông giống như một con dã thú tàn bạo, hung ác vậy.

Hai con mắt hắn nhìn chằm chằm vào cái cơ thể bắt đầu run lẩy bẩy của Đường Nguyệt kia. Giống như hắn muốn đem cái thân thể của nàng xé tan thành mảnh nhỏ vậy.

“Đáng chết!!!”

Đường Nguyệt thấy tên Triều Hách không có bị trọng thương, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.

Thực ra thì nếu như so về lực chiến đấu khi đơn đả thì lực chiến đấu của Đường Nguyệt khi có Tước Viêm còn mạnh hơn tên Triêu Hách này. Chứ không thì cấp trên của nàng cũng không có phái một mình nàng đi truy tung tên Triêu Hách này..

Nhưng tên Triêu Hách này lại quá mức là âm hiểm. Hắn lén ra tay hạ độc nàng. Tuy rằng thứ thuốc kia không có nguy hiểm tới tính mạng của nàng. Nhưng nó lại khiến cho việc khống chế hạt sao ảnh hưởng nghiêm trọng. Nó thôi thúc dục vọng trong con người nàng, khiến cho nàng có khát vọng mãnh liệt, giống như nàng muốn mất đi lý trí của mình vậy.

Đến tột cùng, nàng đã ăn bao nhiêu thuốc kia vào trong người vậy? Ăn nhiều như thế nào mới khiến cho nàng biến thành như bây giờ vậy??

Nếu thứ thuốc kia chỉ có tác dụng phá hoại thì có lẽ cũng không sao. Nó vẫn chưa thể nào khiến cho Đường Nguyệt không thể ra tay được. Thế nhưng cứ mỗi lần nàng muốn ra tay thì liền có một tia lạnh như băng chạy dọc ngang sống lưng. Đây chính là Trung cấp Nguyền rủa hệ ma pháp. Cái tên Triêu Hách đáng chết này! Hắn đã dùng hệ Nguyền rủa lên người nàng lúc nào vậy??!

Có lẽ lúc này nàng nên tính tới trường hợp xấu nhất. Đó chính là nàng rơi vào tay tên ác đồ. Tới lúc đó hắn chắc chắn sẽ chà đạp lên thân thể của nàng. Vì vậy nàng phải tìm mọi biện pháp không để việc này xảy ra.

Nhưng mà, nàng vẫn còn một tia hi vọng. Mà tia hi vọng này chính là Mạc Phàm. Người mà lúc trước nàng bảo ở lại phòng ngừa có biến cố xảy.

Cũng vì lo lắng có chuyện xảy ra ngoài ý muốn cho nên Đường Nguyệt mới gọi Mạc Phàm tới. Hơn nữa tên Triều Hách này cũng có tu luyện Hỏa Hệ. Cho nên khi đối phó với hắn, chắc chắn nàng sẽ không được thuận buồm xuôi gió.

” Hức!!!”

Đường Nguyệt không tự chủ phát ra một tiếng ” hức”. Nàng cảm thấy cơ thể của mình càng lúc càng yếu. Nàng phải vịn tảng đá bên cạnh mới đứng vững được. Hô hấp càng lúc càng gấp rút.

Sợi tơ màu đen vô hình buộc chặt thân thể nàng cùng với hiệu lực của thuốc khiến cho cơ thể nàng nóng ran như muốn phát điên lên. Nó khiến cho nàng muốn xé bỏ toàn bộ y phục của mình ra vậy.

Mà ánh mắt tên Triều Hách kia nhìn nàng lại càng thêm nóng rực. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào những đường cong, những chỗ lồi lõm trên cơ thể Đường Nguyệt.

Hắn thấy nàng mềm nhũn người nhưng vẫn cố gắng kìm nén lại khiến cho cảm giác nóng rực của hắn chùng xuống. Giống như kiểu đang nhìn một con sơn dương béo mập chờ chết vậy….

“Liệt quyền – Oanh Thiên!”

Khi tên Triêu Hách thả lỏng cảnh giác xuống đột nhiên từ trong rừng cây xuất hiện một quả đấm lửa khổng lồ, không có dấu hiệu báo trước phóng ra.

Toàn bộ cây cối trên đường bay của Hỏa quyền đều biến thành tro bụi. Liệt Quyền sôi trào cuồn cuộn, tràn ngập hung mãnh!

Mà mục tiêu của Hỏa Quyền khổng lồ này chính là tên Triều Hách kia. Tên Triêu Hách thấy có một Hỏa Quyền bay về phía mình liền rất là kinh ngạc. Hắn không ngờ trong khu rừng kia vẫn còn ẩn núp một vị trung cấp Ma Pháp Sư nữa.Trong khi chiến thắng đã nằm trong lòng bàn tay hắn rồi!

“Oanh ~~~~~~~~~~~~~~”

Liệt Quyền rơi xuống chỗ tên Triều Hách đang đứng ầm ầm nổ tung, vang vọng cả một góc.

Mạc Phàm đứng cách đó cũng không xa lắm. Hắn nhìn chằm chằm vào khu vực Liệt Quyền vừa rơi xuống kia. Hắn cảm thấy đòn Liệt Quyền này có lẽ đã oanh cho cái tên Triêu Hách kia thành cặn bã rồi.

Nhưng mà, hắn cảm thấy mình nên cẩn thận một chút cho nên không có đi từ trong rừng ra. Giả sử nơi này vẫn còn bẫy rập nữa thì không khéo hắn và lão sư Đường Nguyệt lại ôm nhau chết chung.

“Còn chưa có chết!”

Mạc Phàm thấy tên Triêu Hách vẫn đang đứng sừng sững ở nơi đó. Trên khuôn mặt liền xuất hiện sự ngưng trọng.

Hắn đã ra tay đánh lén như vậy mà vẫn không có thành công. Rốt cuộc tên này còn bao nhiêu con át chủ bài chưa lật ra vậy??

Giờ phút này, tâm trạng của Mạc Phàm chỉ có thể dùng 4 từ để hình dung ra, đó là: Đen như chó mực!

Ở khu vực mà tên Triêu Hách đang đứng kia liền xuất hiện một tấm chắn hình cung, màu xanh do nước ngưng tụ thành.

Mà ở phía sau tấm lá chắn đó chính là khuôn mặt vặn vẹo của tên Triều Hách kia.

Mặc dù tên Triêu Hách kịp thời mở ra Thủy Nhiêu Chi Thuẫn bảo vệ cho bản thân. Nhưng hắn vẫn bị đòn Liệt Quyền kia đánh vào lục phủ ngũ tạng, khiến cho hắn đau nhức rất là khó chịu!

” Tiểu tử, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng phải xem mình có bao nhiêu cân lượng chứ!”

Từ trên miệng tên Triêu Hách máu tươi tràn ra. Hắn hung hăng nhìn chằm chằm về phía Mạc Phàm. Đôi mắt giống như ăn tươi nuốt sống Mạc Phàm vậy.

” Cũng là Hỏa hệ. Người nghĩ rằng nó có thể tổn thương được ta hay sao? Mà ngươi cũng mới chỉ bước chân vào trung cấp Ma Pháp sư. Ngay đến cả hệ thứ hai còn chưa có Thức Tỉnh. Thế mà vẫn dám ra đấu với ta sao??”

Ma Pháp sư có tu vi cao hơn dễ dàng thông qua cảm giác, ý niệm của mình phán đoán ra được tu vi của ma pháp sư khác. Vừa mới bắt đầu, Triều Hách còn tưởng rằng có thêm một tên Thẩm phán viên xuất hiện nữa. Nhưng khi hắn cẩn thận cảm nhận lại thì phát hiện ra cái tên vừa mới đánh lén mình cũng chỉ là một thằng vừa mới bước chân vào Trung cấp Ma pháp sư mà thôi. Thực lực của tên này còn không bằng bốn người Đông Phương Thế Gia lúc trước.

Ngay đến cả hệ thứ 2 còn chưa thức tỉnh, khiến cho Triêu Hách càng thêm an tâm!

Rõ ràng tên tiểu tử này đi cùng Đường Nguyệt rồi. Đối với tên này hắn hoàn toàn dễ dàng đánh bại, toàn thắng trở về!

Đọc truyện chữ Full