DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 62: Lại 4 Năm

Nằm trên giường, trong căn phòng nhỏ của chính mình, với tu vi bây giờ, Vương Lâm chẳng hề thấy buồn ngủ. Hắn ngồi dậy nhìn ra cửa sổ, tay phải lấy ra một cái hồ lô, uống một hớp to.

- Muốn đột phá Ngưng Khí kỳ, đạt tới Trúc Cơ đòi hỏi linh khí quá nhiều.

Có lẽ phải bắt tay vào chuẩn bị sớm một chút. - Vương Lâm thì thào nói.

- Đúng thế! Tiểu tử! Lúc nào thì ngươi định đi tìm tài liệu mang Mộc thuộc tính để hoàn thiện Ngịch Thiên châu? - Tư Đồ Nam hỏi.

- Trước tiên cần tìm một nơi gần đây để bế quan, tranh thủ tu luyện tới Trúc Cơ kỳ. Đồng thời theo dõi xem Chu Bằng thế nào. Nếu tất cả mọi chuyện bình thường thì chúng ta rời khỏi đây. - Vương Lâm trầm ngâm một chút, nói.

Một đêm trôi qua. Mấy ngày tiếp theo, Vương Lâm vẫn làm bạn bên cạnh cha mẹ. Sau khi ở nhà được nửa tháng, Vương Lâm cáo biệt cha mẹ, hóa thành đạo cầu vồng biến mất nơi chân trời.

Lần này ra đi, trong lòng Vương Lâm có chút buồn bã. Hắn cũng không biết, bao nhiêu năm nữa mới có thể trở về, có khi cả đời.

Vốn chỗ thường dùng để bế quan là những cái động nơi vách núi, nhưng Vương Lâm nghĩ kỹ rồi bỏ qua những chỗ như vậy. Hắn tu luyện khác với mọi người nên phải có nguồn nước. Nếu không cho dù là nơi có động thiên phúc địa hắn cũng không lựa chọn. Quan trọng nhất là nơi này quá gần Hằng Nhạc phong, nên rất nguy hiểm.

Vương Lâm tìm kiếm khắp xung quanh, cuối cùng đến một ngọn núi trọc, tìm được một cái động. Bên trong có nước, xung quanh lại có nhiều phân thú, chứng tỏ dã thú thường xuyên tới đây. Sau khi kiểm tra bên trong động một cách kỹ càng, xác định không có gì khác, hắn liền lập tức dùng Dẫn Lực thuật điều khiển một số hòn đá phá hỏng cửa động.

Từ đó, trong động hoàn toàn bị phong bế, Vương Lâm bắt đầu bế quan tu luyện lần thứ hai.

Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt đã trải qua bốn năm Những người trong Hằng Nhạc phái trên Tượng Xà sơn từ từ lãng quên Vương Lâm. Tất cả đều nghĩ hắn đã chết ở bên ngoài. Ngay cả, Lưu Văn và lão phụ nhân họ Vương cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.

Cao hứng nhất chính là Lữ Tung. Hắn gần như trỏ thành Đại sư huynh của đám đệ tử nội môn trong môn phái.

Còn về đám người Hoàng Long chân nhân do không tiếp xúc với Vương Lâm

nhiều lắm, chỉ sau khi hắn hiển lộ thực lực mới để ý tới. Vì vậy sau bốn năm không thấy hắn quay trở lại, bọn họ cũng dần quên lãng.

Một năm đầu tiên khi bế quan, Vương Lâm vẫn thường xuyên liên lạc với Chu Bằng, biết được đám cao thủ từ Trúc Cơ kỳ của Huyền Đạo tông bế quan sau núi, không đi ra ngoài. Vì vậy mà sự khác lạ của Chu Bằng cũng không có người nào phát hiện. Hơn nữa, hắn có thân phận là đại đệ tử nên trong đám đệ tử của Huyền Đạo tông không có người nào dám chọc. Điều này càng khiến cho hắn dễ dàng dò xét. Sau khi Chu Bằng âm thầm giải quyết mấy tên đệ tử có liên quan tới Hằng Nhạc phái. Chuyện liên quan đến Vương Lâm cũng dần bị mọi người lãng quên.

Bên ngoài cái động mà Vương Lâm bế quan, vốn ban đầu chỉ có vài hòn đá nhưng lúc này đã mọc đầy cây cối. Cho dù lại gần cũng khó có thể phát hiện ra được.

Bốn năm qua, nơi này đã trở thành vị trí cho dã thú tụ tập. Cũng có một số loại dị thú quý hiếm thường xuyên quanh quẩn ở đây mà hấp nạp.

Đúng vào hôm nay, trên bầu trời chợt xuất hiện hai đạo cầu vòng. Chỉ thấy hai nam một nữ, điều khiển kiếm quang, bay tới nơi này. Người đi đầu là một trung niên mặc hắc y. Ánh mắt hắn sắc lóe lên như điện, thân thể đứng giữa không trung, phát tán hơi thở ra xung quanh, giống hệt như một vị tiên. Dưới chân hắn có một thanh tiểu kiếm màu xanh biếc, trên mũi kiếm lóe ra hàn quang lạnh người.

- Tam sư huynh! Lần này ngươi phải giúp ta chọn một ít tinh thú có linh tính đấy. Tháng sau là bắt đầu tranh đoạt một suất tiến vào sau núi tỷ thí rồi. Nếu ta có tinh thú làm kiếm linh thì nhất định sẽ chiến thắng. - Bên cạnh người trung niên có một nữ tử dung mạo xinh xắn, hai hàm răng trắng, thanh âm giống như tiếng chim hót, vô cùng êm tai.

Nếu Vương Lâm nhìn thấy người con gái đó chắc chắn sẽ cảm thấy quen mắt.

Nàng đúng là cô gái họ từ hơn bốn năm trước đã thầm mến Vương Trác. Bốn năm trôi qua, từ một thiếu nữ ngây thơ đã trở thành một người con gái xinh xắn, đôi mắt đẹp lại càng thêm mê người.

Ánh mắt trung niên nhân có chút hoảng hốt, một lúc sau mới định thần lại, vội gật đầu, nói:

- Sư muội! Ngươi cố gắng có thể vào được sau núi. Lần này ta giúp ngươi bắt tinh thú xong cũng phải bế quan tiềm tu một thời gian.

Đứng bên cạnh nữ tử là một thiếu niên khoảng chừng tám chín tuổi, đang ôm chặt lấy nữ tử, khuôn mặt trắng bệch, la lớn:

- Sư huynh! Sư tỷ! Các người bay nhanh quá. Hai mắt ta không mở ra được đây này. Nếu tới rồi thì xuống nhanh lên.

Nữ tử họ Từ nhoẻn miệng cười, nói:

- Tiểu sư đệ! Đáng nhẽ ngươi không nên đi theo. Đã nói tu vi của ngươi chưa đủ mà ngươi không tin. Mới có tốc độ như vậy mà ngươi đã không chịu được.

Trung niên nhân quay đầu lại, liếc mắt nhìn hai người một cái rồi trầm giọng nói:

- Tiểu sư đệ! Mặc dù ngươi có tư chất tuyệt hảo nhưng một chút như thế đã không chịu được thì làm thế nào có thể tu tiên được đây?

Thiếu niên hiển nhiên rất sợ người trung niên, ngoan ngoãn nói:

- Tam sư huynh! Ta biết mình sai rồi.

Nữ tử họ Từ điểm vào trán thiếu niên một cái, cười nói:

- Tiểu sư đệ! Ngươi chờ một lát là xong. Chúng ta bắt tinh thú xong liền trở về môn phái.

Thiếu niên vội vàng gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Sư tỷ! Ngươi là nhân vật thiên tài của Huyền Đạo tông chúng ta. Mới chỉ bốn năm đã từ tầng thứ tư, đạt tới tầng thứ bảy của Ngưng Khí kỳ.

Lần này bắt được tinh thú làm Kiếm linh chắc chắn sẽ trở thành cao thủ trong môn phái. Sau này, Lý Sơn đến bắt nạt ta, ngươi giúp ta đấy nhé.

Nữ tử lắc đầu, cười khổ, nói:

- Nếu nói thiên tài thì phải nhắc tới Phong sư huynh! Tu vi của hắn rồi sẽ vượt qua đại sư huynh, sắp đột phá tầng mười ba rồi. Còn có Liễu Mi sư tỷ, nghe nói cũng đạt tới tầng thứ mười hai. Bọn họ đều là những đệ tử nòng cốt của Huyền Đạo tông nên có được tư cách tiến vào sau núi. Còn ta thì khác. Ta xuất thân từ Hằng Nhạc phái, vì vậy phải tham gia tranh đoạt một suất mới có hy vọng.

Trung niên nhân đứng bên hừ một tiếng, bất mãn nói:

- Liễu Phong tiểu tử nếu không nhờ tiến vào sau núi thì làm gì mà tu luyện nhanh như vậy? Năm đó lão tổ phát hiện được phía sau núi của Hằng Nhạc phái nên mới muốn tới đây. Nếu không có lão tổ, Liễu Phong làm sao có thể tu luyện nhanh như vậy? Mặc dù thiên tư của hắn rất tốt, nhưng nếu không có một lượng lớn linh khí thì làm sao mới có mấy năm đã có thể đột phá được?

Nữ tử họ Từ thản nhiên cười, chuyển đề tài hỏi:

- Tam sư huynh! Ta nhớ bốn năm trước nơi đây không giống như thế này.

Tại sao mới có bốn năm lại có nhiều dị thú trong núi tới đây hít thở như vậy?

Đọc truyện chữ Full