DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 197: Tu Vi Tiêu Thăng

Vương Lâm thầm gật đầu. Có như vậy mới giải thích được vì sao Vân Phi sau khi xuất ra đan lô vẫn cũng không mở ra, mà là muốn đổi lấy giải trừ cấm chế.

- Vương đại ca. Uyển nhi sẽ đến Tàng Kinh Các của Vân Thiên Tông tra tìm các sách cổ để có thể mở ra phong ấn của nó. Nếu đan dược này có công hiệu đột phá tu vi thì khả năng Vương đại ca đột phá thành công Nguyên Anh kỳ chắc chắn sẽ rất cao. - Lý Mộ Uyển nói.

Sau đó, Lý Mộ Uyển lấy ra một số bình đan dược, đưa hết cho Vương Lâm. Sau khi Lý Mộ Uyển nói lại tỉ mỉ cách dùng và những điều cần phải chú ý, Vương Lâm đứng dậy cáo từ ra về.

Ánh mắt Lý Mộ Uyển lưu luyến nhìn Vương Lâm rời khỏi Nam Uyển. Dẫu sao lúc này, tu vi của hắn chưa đủ. Nếu tu luyện thời gian dài ở trong phòng Lý Mộ Uyển thì tất nhiên sẽ khiến người khác chú ý đến.

Vì thế, Vương Lâm bèn rời khỏi Nam Uyển, trở về Bắc Uyển, lại chuẩn bị bắt đầu bế quan tu luyện.

Hắn đã ước định với Lý Mộ Uyển, đồng thời cũng để lại ngọc phù truyền âm. Chỉ cần Lý Mộ Uyển mở được phong ấn thì sẽ đưa đan dược đến cho hắn.

Cùng với đó, để đảm bảo an toàn cho Lý Mộ Uyển, Vương Lâm đã để lại Ma đầu Hứa Lập Quốc và Ma đầu thứ hai lại bảo hộ cho nàng. Dù sao hai tên Ma đầu này phối hợp với nhau cũng có thể chống lại Nguyên Anh kỳ tu sĩ một chút thời gian.

Chừng ấy thời gian cũng đủ để cho bản tôn của Vương Lâm hiện thân. Mặt khác, quan trọng nhất là Ma đầu này vốn có liên hệ với thần thức của hắn. Nên nếu Vương Lâm đang ở trong không gian nghịch thiên thì vẫn có thể liên lạc được với chúng.

Vương Lâm vừa đi ra khỏi Nam Uyển, đột nhiên một âm thanh ôn hòa từ màn sương trắng phía sau hắn vang lên.

- Ngươi là Vương Lâm?

Vương Lâm ngừng bước, quay người lại. Làn sương trắng cuộn lên, từ trong đó xuất hiện một người đàn ông trung niên, tướng mạo cũng khá anh tuấn. Trên người này tản phát ra một cỗ tiên phong đạo cốt. Thoạt nhìn, giống như là tiên nhân hoàn toàn thoát tục.

Người này đúng là con trai của Ngoại viện Trưởng lão - Tôn Trấn Vĩ. Vương Lâm bình tĩnh nói:

- Đúng vậy!

Ánh mắt hắn lộ ra thiện ý, mỉm cười nói:

- Ngươi vừa đi tìm sư tổ của ngươi phải không?

Trong lòng Vương Lâm cười lạnh, thần sắc vẫn bình thản, gật gật đầu. Tôn Trấn Vĩ nhìn Vương Lâm, nói:

- Hai tháng tới, ta coi như là sư tổ của ngươi. Ngươi hãy chăm chỉ tu luyện cho tốt. Nếu có vấn đề gì về luyện đan, ngươi có thể tìm sư tổ ngươi. Nhưng trên phương diện tu luyện, nếu có thắc mắc hãy đến tìm ta.

Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, bình thản nói:

- Nếu không còn việc gì nữa, đệ tử xin cáo từ. Đệ tử còn đang luyện chế một đan lô.

Tôn Trấn Vĩ đáy lòng giận dữ, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Tuy nhiên rất nhanh, hắn lại mỉm cười, liếc mắt nhìn Vương Lâm. Sau đó, hắn từ trong túi trữ vật xuất ra một thanh phi kiếm, nói:

- Phi kiếm này tên là Thanh Phong, xem như là lễ vật gặp mặt của ta. Ngươi cầm đi!- Nói xong, phi kiếm từ tay hắn bay tới trước người Vương Lâm.

Vương Lâm tiếp lấy, nhìn thoáng qua rồi ôm quyền nói cảm ơn. Sau đó hắn quay người rời đi.

Tôn Trấn Vĩ mỉm cười nhìn Vương Lâm đi khỏi, ánh mắt lóe lên một tia hàn mang. trong lòng thầm nhủ:

" Tiểu tử này chẳng qua tu vi mới chỉ đạt tới Trúc Cơ mà thôi. Dùng hắn để theo dõi Lý Mộ Uyển là hợp nhất. Hừ, lấy tu vi của hắn, cho dù hoài nghi nhưng cũng không thể tìm ra manh mối gì trên thanh phi kiếm đó.

Vương Lâm lên đường trở lại đình viện nơi Bắc Uyển. Sau khi vào phòng, hắn lấy phi kiếm ra. Nhìn thoáng qua một lát, hai tay hắn đánh ra một đạo cấm chế, ấn nhẹ vào trên thân phi kiếm.

Trên phi kiếm tỏa ra từng làn hơi lạnh. Nhưng với sự mưu trí của Vương Lâm, hắn đương nhiên không cần suy nghĩ kỹ cũng hiểu thấu hành vi tặng kiếm của Tôn Trấn Vĩ. Phi kiếm này đương nhiên có chỗ kỳ quái, mà cũng không có gì khác ngoài việc dùng để dám thị cả.

Trong lòng Vương Lâm cười lạnh. Cấm chế của hắn đủ để hạn chế tác dụng của phi kiếm, đồng thời cũng không cho Tôn Trấn Vĩ phát hiện ra.

Đặt phi kiếm sang một bên. Vương Lâm hít một hơi thật sâu, tay phải điểm vào mi tâm, tiến vào nghịch thiên không gian. Vương Lâm biết rõ thời gian có hạn. Thời gian hai tháng trong hiện thức sẽ tương đương với hai năm ở trong không gian nghịch thiên.

Thời gian dành cho hắn đã không còn nhiều. Vương Lâm khoanh chân ngồi ở trong không gian nghịch thiên. Trước người hắn đặt hơn mười bình đan dược lớn bé. Trong đó có một số bình được phong kín bằng sáp.

Số đan dược đó chính là những đan dược có phẩm chất tốt nhất mà Lý Mộ Uyển đã luyện chế được trong hai trăm năm qua. Tất cả đều có công dụng nhằm tăng tỷ lệ thành công kết đan, rất phù hợp với hắn.

Vương Lâm căn cứ theo những điều Lý Mộ Uyển đã dặn, sử dụng những bình dược vật đó dùng theo trình tự từ trái qua phải. Sau đó, tay trái hắn cầm lấy bình dược thứ nhất, bóp nát phong sáp trên nắp bình. Lập tức, một mùi thơm của đan dược phả vào mặt. Bên trong bình tổng cộng có mười viên dược hoàn màu trắng lớn như quả vải.

Loại đan dược này tên là Kỷ Tả Đan, là nhị phẩm linh đan. Nó được phối hợp nhiều loại dược liệu quý hiếm luyện chế mà thành. Hiệu quả của đan dược này rất lớn, ngoại trừ để gia tăng linh lực còn có tác dụng mở rộng kinh mạch.

Đan phương của đan dược này chính là một trong Cửu Chuyển Thập Bát Đan của Lạc Hà Môn. Có thể nói là vật cực kỳ hiếm thấy ở tam cấp Tu Chân quốc. Phẩm chất của nó phải cao hơn Trúc Cơ đan một cấp bậc.

Độ quý giá của đan dược này chính là ở chỗ có khả năng mở rộng kinh mạch. Loại đan dược này dù ở Vân Thiên tông cũng không nhiều. Dù sao, đan dược có thể giúp mở rộng kinh mạch thường đều là tứ phẩm trở lên. Nhị phẩm linh đan mà có công hiệu như thế thì cực kỳ hiếm thấy.

Kỳ Tả đan ở trong Vân Thiên Tông cũng có chưa đến hai mươi viên. Tất cả đều nhờ Lý Mộ Uyển luyện chế mà ra.

Hai ngón tay Vương Lâm kẹp lấy một viên, cho vào miệng. Sau đó, hắn lập tức thổ nạp. Một khi đã vào trong miệng, đan dược tức khắc hóa thành linh lực. Lập tức Vương Lâm nhận ra nó và Trúc Cơ khác nhau xa. Linh lực ẩn chứa bên trong phải gấp hai lần so với Trúc Cơ đan.

Dưới bí quyết của Cổ Thần, nguồn linh lực dồi dào của đan dược đã bị Vương Lâm hấp thu hết. Hắn không chút do dự, lại nuốt vào viên nữa.

Thời gian dần qua đi. Sau khi ăn toàn bộ số Kỷ Tả đan, tu vị của Vương Lâm đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ. Cũng chỉ có Vương Lâm mới dám nếm thử loại phương pháp tu luyện không thèm suy xét đến hậu quả và nguy hại này.

Phải biết rằng, tuy trong Tu Chân Giới cũng có một phương pháp tu luyện chuyên dùng để hấp thu dược lực, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể ăn vào số lượng đan dược lớn như vậy. Đầu tiên, hấp thu đã là một vấn đề lớn. Căn cứ vào phẩm chất khác nhau mà thời gian hấp thu đan dược cũng chia ra dài ngắn khác nhau. Ít nhất thì cũng phải cần đến mấy ngày hay thậm chí là mấy tháng để thổ nạp. Có như vậy mới có thể đảm bảo rằng đan dược hoàn toàn được hấp thu mà không lãng phí.

Về mặt này, ngoại trừ vấn đề quý giá của đan dược ra khiến cho người phục dụng đan dược không muốn lãng phí thì điều quan trọng hơn là linh lực ẩn chứa trong đan dược rất mạnh. Bởi vậy, cần có thời gian để thổ nạp mà hấp thu. Nếu hấp thu quá nhanh, chẳng những thân thể không có lợi mà ngược lại còn sinh ra hiện tượng tà ma nhập thể.

Thêm vào đó, nếu trong khoảng thời gian ngắn mà ăn nhiều linh dược, hoặc nói cách khác là trong khoảng thời gian ngắn thông qua đan dược để đề cao tốc độ tăng tiến tu vi thì mặc dù thân thể không có gì đáng ngại, nhưng có thể bị ảnh hưởng trí mạng đến tu vi sau này.

Chẳng qua, đối với Vương Lâm, mấy vấn đề này đều không hề ảnh hưởng tới hắn. Đầu tiên, dù có nuốt nhiều hay ít thì đều có Cổ Thần bí quyết để hấp thu hết. Tiếp theo, vấn đề tu luyện về sau, chẳng qua là phân thân của hắn ăn đan dược chứ không phải là bản tôn. Trên thực tế, đối với Vương Lâm mà nói, phân thân này chính là một siêu cấp "

đan dược

" do hắn luyện chế cho chính bản thân mình mà thôi.

Chẳng qua "

đan dược" này đã ẩn chứa dược lực vượt quá khả năng chứa đựng lớn nhất của bất kỳ loại đan dược nào. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một đan hoàn hình người, mục đích là giúp bản tôn đột phá bình cảnh, đạt tới Nguyên Anh kỳ.

Sau khi dùng Kỷ Tả đan, Vương Lâm cầm lấy bình đan dược thứ hai. Đối với khối phân thân này mà nói, để kết đan thì có không ít khó khăn. Năm đó, bản tôn Vương Lâm kết đanlà nhờ tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quuyết khiến cho trong cơ thể hình thành ba viên hàn đan. Sau đó hàn đan hợp nhất hình thành đan phôi. Hơn nữa, nhờ có Thiên Ly đan mà Lý Mộ Uyển luyện chế, lúc đó mới thành công kết đan.

Bình đan dược thứ hai này, Lý Mộ Uyển không có nói tên của nó. Nàng chỉ nói Vương Lâm vừa nhìn sẽ biết. Vương Lâm bình tĩnh, bóp nát phong sáp, khóe miệng liền mỉm cười.

Trong bình này, có năm viên đan dược màu đỏ. Vương Lâm liếc nhìn một cái liền nhận ra đó đúng là đan dược năm ấy hắn đã ăn - Thiên Ly đan.

Hiển nhiên, trong hai trăm năm qua, Lý Mộ Uyển đã tốn rất nhiều tâm huyết mới luyện chế ra Thiên Ly đan. Thực tế cũng đúng như thế. Những viên Thiên Ly đan này là tam phẩm sơ giai đan dược. Dược liệu để luyện chế đan dược này ở Hoả Phần quốc đã tuyệt tích. Sau khi gia nhập Vân Thiên Tông, Lý Mộ Uyển bằng vào thân phận Trưởng lão mới có thể thu được những loại dược liệu đó mà luyện chế thành.

Chẳng qua, những dược liệu này ở Vân Thiên Tông cũng không nhiều. Sau khi luyện chế ra năm viên Thiên Ly đan thì tài liệu cũng bị nàng dùng hết sạch.

Trên thực tế, những loại đan dược mà Vương Lâm ăn vào lần này phần lớn số dược liệu là do Lý Mộ Uyển lấy từ Vân Thiên Tông để luyện chế thành. Có thể nói, những đan dược phục vụ hắn tu luyện lúc này gần như là tất cả các loại dược liệu luyện đan của Vân Thiên Tông tập trung lại.

Đọc truyện chữ Full