DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 277: Tái Tham :

- Xin lỗi, sư huynh!

Thần thức của Lục sư đệ thấy cảnh tượng đó, tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Nhờ có sư huynh ngăn cản phía sau, hắn thanh thủ thời cơ chạy thoát thân.

Khi lục sư đệ đi ngang qua chỗ ẩn thân của Vương Lâm, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe nhưng không hề có cử động gì.

Sau khi lục sư đệ lao qua bên người Vương Lâm, chỉ một chút sau, vô số đám tế ti cũng đuổi theo sau đó, lao qua chỗ Vương Lâm ẩn náu làm hắn cực kỳ căng thẳng.

Đám tế ti chợt lóe trong không trung, thoáng cái đã bay nhanh về hướng lục sư đệ đang chạy trốn.

Đợi đám tế ti đi qua, Vương Lâm mới lao về phía lỗ hổng do kiếm khí gây ra trên vách hang động.

Nhanh như tia chớp, trong chớp mắt hắn liền xuất hiện ở trong hang động. Lập tức, trên vách tường lại xuất hiện một ít tế ti, đánh về phía hắn. Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng, Cấm Phiên trong tay run lên, thân thể lập tức bị màn sương đen vây kín.

Hắn biết thời gian cấp bách, không còn do dự, cách khoảng không chụp lấy phi kiếm trong tay hài cốt.

Nhưng cũng lúc này phi kiếm bỗng dưng lóe sáng ra uy áp khổng lồ, tay của Vương Lâm như bị đâm, lập tức xuất hiện một đám huyết điểm thật nhỏ, hắn cả kinh vội vàng thu tay lại.

Lúc này, đám tế ti ở ngoài hang động cũng đã quay đầu trở về, đi đầu là tế ti quỷ dị màu đen. Thần thức của Vương Lâm vừa thấy vậy bèn buông tha phi kiếm, cách không chộp vào ngọc thạch phía trên kia, lập tức ngọc thạch nằm gọn trong tay hắn.

Hắn quyết định vứt bỏ thiết phiến trên ngực thi hài, lấy tốc độ nhanh nhất lao ra động phủ, theo một bên bay nhanh thoát đi. Gần như trong nháy mắt khi hắn rời khỏi, đám tế ti cũng về tới hang động, ngay sau đó, trong hanh động truyền ra một tiếng rít gào dữ dội, tế ti màu đen kia lay động một chút rồi nhanh chóng lao phía Vương Lâm hòng đuổi theo.

Vương Lâm dĩ nhiên thi triển ra toàn bộ tốc độ, xuyên qua một đám hang động. Trong lúc bỏ chạy, hắn vẫn dùng ngón tay điểm tại mi tâm, gọi ra một đám du hồn rồi tập trung lại một điểm thần niệm sau đó lại tản ra bốn hướng, thành một đám trông thật hỗn độn.

Đang lúc bỏ chạy, Vương Lâm phát hiện bọn du hồn chính mình ném ra đang biến mất rất nhanh. Tế ti màu đen kia như điên cuồng, không ngờ không đi qua hang động mà là xuyên qua vách tường, đem hết tốc độ bay thật nhanh, tiêu diệt hết bọn du hồn đó.

Trong Tiên Thú Phủ vốn có rất nhiều hang động, bị chôn vùi sâu dưới trận tai kiếp ngày xưa, vừa rồi lại bị hai đạo kiếm khí oanh kích, tạo thành rất nhiều chỗ sụp xuống.

Giờ phút này, tế ti màu đen phát cuồng, đấu đá lung tung làm cho một đám động phủ không chịu nổi ầm ầm sụp đổ.

Hiện tượng này lập tức phát sinh phản ứng dây chuyền tới nhiều nơi trong động phủ.

Vương Lâm bay lên trên không, nắm lấy móc xích nhưng lại bị một cỗ kỳ dị lực đánh gảy, hắn nén lòng thở dài, không thử nữa mà đành tăng tốc chuồn thẳng về phía trước.

Dần dần, hắn nhận thấy số lượng du hồn không hề giảm bớt, đám tế ti màu đen vẫn mù quáng bám theo, hoàn toàn bị Vương Lâm đánh lạc hướng.

Nhưng vào lúc này, có tiếng động truyền đến từ bốn phía, Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, lui về phía sau vài bước, thần thức đảo qua, lập tức phát hiện một mảnh lớn hang động sụp xuống, lúc này toàn bộ Tiên Thú Phủ đã bị chôn vùi.

.

Nếu là người bình thường gặp cảnh tượng này, tất nhiên sẽ không biết làm gì, nhưng chỉ cần không gặp hắc ti kia thì Vương Lâm không có chút gì sợ hãi.

Hắn trầm ngâm một chút, không lựa chọn rời đi ngay mà đảo thần thức qua, ánh mặt lộ ra một tia ngạc nhiên. Lục sư đệ không ngờ không chết, còn đang xuyên qua vách tường cách đó không xa.

Hơn nữa, không đi về hướng mục tiêu mà nhằm đến chỗ Vương Lâm đang đứng,

Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, miệng cười, nghĩ:

"lục sư đệ thật là một kẻ độc ác, ẩn núp tu vi để chờ phát ra trong nháy mắt.

Hơn nữa, hắn đang đi về phía mình nên hẳn là đã phát hiện ra nơi mình ẩn náu, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu hắn có ý đồ giết chóc, vậy Vương Lâm không ngại giết người để cướp đoạt bảo vật.

Mặc dù hắn là Hóa Thần trung kì nhưng Vương Lâm tự tin trong tay có pháp bảo và kế hay nên cơ hội giành phần thắng sẽ là hơn tám phần mười.

Cấm Phiên trong tay hắn run lên. Lập tức màn sương đen xung quanh biến mất trên vách đá. Hắn bình tĩnh vuốt nhẹ Khu Thú Quyển trên cổ tay, nhìn thẳng phía trước chờ lục sư đệ tiến đến.

Không lâu sau, trên vách tường bỗng nhiên chui ra một người với bộ dạng cảnh giác. Ánh mắt y chớp động, nhìn về phía Vương Lâm.

Hắn nhìn kỹ vài lần, cười ha hả. ôm quyền nói:

- Đạo hữu, bây giờ trong động phủ e rằng chỉ còn ta và ngươi.

Vương Lâm cười khẽ, trong lòng dĩ nhiên hiểu người này nói vậy là đã sớm phát hiện mình đi theo, không cần phải ẩn nấp.

- Nơi đây đã vừa sụp xuống. Đạo hữu không đi tìm đường ra ngoài, vì sao phải đến chỗ tại hạ? Vương Lâm thản nhiên nói.

Lục sư đệ nhìn quanh bốn phía đứng tại chỗ, nói:

- Như vậy là đạo hữu đi theo từ đầu tới giờ, cũng đã thấy tiên giới chi lương?

Vương Lâm mỉm cười, không đáp, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

- Đạo hữu nghĩ gì mà nói thế?

Lục sư đệ ánh mắt chợt lóe lên kỳ dị, cười nói:

- Tại hạ là Tôn Lôi, hẳn là đạo hữu cũng đã nhìn thấy cảnh tưọng vừa rồi. Không sợ đạo hữu biết, Tôn mỗ không phải là người của Đại La kiếm phái mà là trà trộn vào trong đó.

Vương Lâm vẫn không nói không rằng.

Tôn Lôi vừa nói chuyện vừa bước lên trước một bước. Nhìn thấy Vương Lâm lộ ra vẻ như cười như không , tâm y chợt động, liền ngừng lại.

- Đạo hữu mà bước thêm nữa thì tại hạ phải ra tay!

Vương Lâm sắc mặt như thường, thản nhiên nói.

Tôn Lôi trầm ngâm một chút, cười nói:

- Đạo hữu, Tôn mỗ không quanh co lòng vòng, trong động tiên giới chi lương kia, có ba vật quý, trong đó nhất là tiên ngọc, nhị là kiếm tiên, ba là thiết phiến màu vàng, không biết vừa rồi, đạo hữu có được cái nào chưa?

Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, nói:

- Tế ti màu đen trở về quá nhanh, tại hạ chưa lấy được cái nào.

Tôn Lôi nhướn mày, hắn liếc mắt một cái rồi suy nghĩ: Tu vi của người này chỉ là Hóa Thần sơ kỳ nhưng thần thức lại rất quỷ dị, nếu không có chính mình tu luyện công pháp chuyên môn xem xét thần thức, sợ là rất khó phát hiện người này đi theo.

Hơn nữa dù vậy, khi mình bị tiên giới chi lương đuổi theo, trong nháy mắt bay qua người này, mình mới phát hiện sự tồn tại của hắn, sau đó dùng bí pháp theo dõi thần thức dao động của hắn mới miễn cưỡng tìm được vị trí người này.

Xem ra, hắn và mình cũng giống nhau, đều ẩn giấu tu vi, cho nên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không manh động.

Hơn nữa trải qua lần tiếp xúc này, sự bình tĩnh của hắn lại khiến Tôn Lôi khẳng định trong lòng, đối phương hiển nhiên là ẩn giấu tu vi, nếu không Hoá Thần sơ kỳ gặp phải Hoá Thần trung kỳ, tuyệt đối không thể biểu hiện như thế.

Còn có một điểm khác cũng khiến Tôn Lôi rất kiêng kị: Trong vách tường bốn phía mơ hồ lộ ra một tia khiến hắn cảm giác nguy hiểm. Chỉ trong một bước nhìn như tùy ý tiến về phía trước của hắn, cảm giác nguy hiểm đó trong nháy mắt trở nên mãnh liệt.

Nghĩ đến đây, hắn mỉm cười ôm quyền nói:

- Đạo hữu, tiên ngọc kia là do nhiều năm qua tiên giới khí ngưng kết mà thành, có thể nói là vật báu vô giá. Nhưng so với nó, kiếm tiên còn quý báu hơn. Vừa rồi tại hạ vội vàng đảo qua kiếm này, không thể xác định thuộc loại nào, nhưng hiển nhiên cũng là tuyệt đối không phải phàm vật. Mặt khác, còn có thiết phiến kim loại, vật ấy tại hạ đoán là thứ tiên khí phòng ngự.

Vương Lâm gật đầu, không nói gì.

Hắn càng tỏ vẻ lạnh lùng như thế, Tôn Lôi càng cảm thấy người này cao thâm.

Chắc chắn đối phưong đã biết những gì mình nói vừa rồi, vì thế Tôn Lôi lập tức thương lượng:

- Nếu chúng ta mỗi người tự tìm lấy e là rất khó vì rất đông tiên giới chi lương đang canh giữ ba kiện trọng bảo. Nhưng nếu là ngươi và ta liên thủ, cơ hội lấy được trọng bảo sẽ lớn hơn rất nhiều.

Vương Lâm nhếch miệng mỉm cười, nói:

- Ồ? Ta vì sao phải giúp ngươi?

Tôn Lôi ngẩn ra một lúc, hắn vốn là người thông minh , lập tức phản ứng lại, cười nói:

- Tại hạ chỉ cần kiếm tiên, còn lại hai vật cho ngươi, ngươi thấy thế nào?

Vương Lâm lắc đầu.

Tôn Lôi sắc mặt có chút khó coi, nói:

- Đạo hữu, nếu ngươi cố ý muốn kiếm tiên, cứ lấy đi, còn hai vật kia thì để lại.

Đạo hữu cũng biết là kiếm tiên kia quý giá nhất, so với nó thì một trong hai vật kia thì còn thua xa, nhưng nếu là có cả tiên ngọc và thiết phiến thì cũng chẳng thua kém là bao.

Vương Lâm suy tính: trên kiếm tiên kia có cấm chế uy lực rất lớn, trừ khi tế luyện thời gian dài, nếu không thì không thể cầm lấy được. Vương Lâm tự nhủ, hiển nhiên là người trước mắt này không biết trên thân kiếm có chỗ quỷ dị .

Hắn nghĩ đến đây, mỉm cười, nói:

- Kiếm tiên, tại hạ không cần!

Tôn Lôi nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt có điều dịu đi, cười nói:

- Một khi đã như vậy, chúng ta tìm hiểu động này xem thế nào?

Vương Lâm lắc đầu, nói:"

- Tại hạ cũng không hứng thú với hai vật phẩm còn lại.

- Ngươi!

Ánh mắt Tôn Lôi lập tức u ám, nếu không kiêng nể đối phương ẩn nấp tu vi, hắn đã sớm tiến lên giết chết Vương Lâm ngay, cần gì phải nhiều lời vô ích.

Tôn Lôi thở sâu, nén cơn giận dữ, thầm nhủ: "đối phương càng như thế, càng chứng minh hắn ẩn nấp tu vi, nếu không, sao dám nói với mình như thế.

Đọc truyện chữ Full