DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Tại Thượng
Chương 62: Sớm muộn cũng thay tôi sinh con

Editor: Yu Hina

"Vừa nãy anh không ăn hả?" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn hắn, hắn không phải vừa đi dự tiệc sao, thế này là thế nào.

"Ăn."

"Vậy anh"

"Lại muốn ăn rồi."

"Nhưng cái này không phải anh lấy cho tôi sao, tôi còn đang đói mà." Thời Tiểu Niệm phiền muộn, cô còn chưa có ăn no nha, bụng còn  đang bị đói.

Cung Âu ưu nhã nhai miếng thịt tiếp theo, con ngươi đen quét cô một chút, nói như là chuyện đương nhiên, "Vậy em liền bị đói đi, về nhà làm chút đồ ăn, tôi muốn ăn thêm một chút nữa."

Vừa nãy nhà hàng chuẩn bị đồ ăn Nhật Bản, khó ăn tới cực điểm.

Hắn vẫn là muốn ăn đồ mà cô tự mình làm lấy.

"…"

Đầu Thời Tiểu Niệm đau đến muốn nứt ra.

Hắn ăn liền hai bữa không tính, còn muốn cô phải lăn vào bếp. Đang đói bụng lại phải làm thức ăn cho hắn, hắn có còn lương tâm hay không.

Hắn thật sự chỉ là đối với cô có hứng thú, mà không phải có ý kiến

Trở lại biệt thự, Thời Tiểu Niệm đã bị Cung Âu ném vào nhà bếp, bận rộn không ngơi tay, thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

Cứ như vậy cướp mất món ăn yêu thích của cô, hừ… cho hắn ăn tới chết đi.

Thời Tiểu Niệm đem tôm từng con từng con một ném vào trong chảo dầu, vốn trong lòng đối với Cung Âu tràn đầy phẫn nộ.

Bên cạnh có một bóng người lướt đến, cô quay đầu, chỉ thấy Cung Âu đã đổi lại bộ quần áo ở nhà, màu sắc trầm khiến cho người có thêm mấy phần trang nhã, không giống bộ dạng bình thường cuồng bạo bốc đồng.

Túi xách đeo chéo 2 ngăn cực xinh, giá sốc không thể tin cho dịp cuối năm!

Top sản phẩm Shopee bán chạy: Nồi chiên không dầu siêu đỉnh, mẫu mã đẹp - Giảm đến 40%

Dép nữ gấu đế bánh mì 3 màu siêu xinh, đảm bảo mềm chân dễ đi với mức giá không thể rẻ hơn

Hạt lưu hương xả vải giúp đánh tan vết bẩn và cho quần áo mùi thơm cực dễ chịu, lưu hương suốt cả ngày!

Cung Âu đem một bàn tay khoát lên trên vai cô, hạ thấp tầm mắt nhìn cô chiên tôm.

Ngón tay của hắn ấm áp, khoát lên trên người cô động tác rất thân mật, hắn ôm đến mức tự nhiên, lại như bạn trai ôm bạn gái của mình, làm cho cô có điểm không thích ứng.

Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày, coi như không thấy hành động đó, tiếp tục ném tôm vào chảo.

Cung Âu đăm chiêu nhìn chằm chằm vào chảo tôm, bỗng nhiên trầm thấp hỏi, "Sao em lại không biết làm bữa sáng."

Trong giọng nói rất ghét bỏ mùi vị bữa sáng trước đó.

"Không a." Lúc Tiểu Niệm nói, tâm trạng có chút buồn bực, nghĩ tới bữa ăn sáng đó vậy mà hắn lại ăn.

"Vậy bắt đầu từ hôm nay em học đi." Cung Âu ra lệnh.

"Tại sao" lúc Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía hắn, "Anh muốn ăn thì mời bếp trưởng làm cho anh ăn không phải  tốt hơn sao."

Lúc trước làm đồ ăn cho hắn hắn cũng không kiêng ăn, làm cái gì ăn cái đó, cô cũng nhịn, bây giờ là thế nào, được voi đòi tiên bắt cô làm hết món này đến món khác, thật chuẩn bị đem cô bức đến phát điên rồi.

"Không được, em nhất định phải học."

Cung Âu trầm giọng nói, hạ tầm mắt nhìn về phía cô có chút bất mãn, ngữ khí rất là bá đạo.

"Tôi không muốn học."

Thời Tiểu Niệm từ chối, cô là họa sĩ truyện tranh, cũng không phải đầu bếp, dựa vào cái gì muốn cô đi nghiên cứu món ăn.

Nghe vậy, sắc mặt Cung Âu trầm xuống, bàn tay đặt tại trên vai cô có chút dùng sức, "Em nhất định sẽ phải sẽ làm bữa sáng cho tôi, bằng không tương lai em mang theo con về Anh quốc làm sao có thể lấy lòng bố mẹ tôi."

Thời Tiểu Niệm bị bàn tay hắn đè đau, nghe được lời của hắn cô kinh ngạc mở to mắt, "Cái gì về Anh quốc"

Cái gì gọi là tương lai mang theo con về Anh quốc

Cô lấy đâu ra con, thì tại sao phải về Anh quốc

Cung Âu nhìn cô một chút, chậm rãi cúi đầu tới gần mặt cô, môi mỏng cơ hồ dán vào làn da cô,  nói rằng, "Em sớm hay muộn cũng sẽ sinh cho tôi đứa con, đứa nhỏ này là họ Cung, em cùng con đương nhiên phải về Cung gia ở Anh quốc."

Thơi thở của hắn dán rất gần cô, hô hấp phát ra những tia ám muội.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, "Anh đây là muốn cùng tôi kết hôn?"

Cung gia  ở Anh quốc.

Mang theo con.

Hắn là có ý này

Ở trong suy nghĩ của cô, chuẩn bị sinh con, gặp mặt cha mẹ  đều là những việc tiến tới hôn nhân.

"Kết hôn" Cung Âu nhìn cô, con ngươi đen hơi ngưng lại, trên khuôn mặt anh tuấn thoáng xuất hiện vệt ngây người lóe lên một cái rồi biến mất.

Một thoáng kia, Thời Tiểu Niệm đã hiểu ý của hắn.

Hắn chưa từng nghĩ tới việc cùng cô kết hôn, cô đối với hắn chỉ có chút ý nghĩa, muốn giữ lấy cô, muốn cô vì hắn sinh bảo bảo, nói cách khác, hắn muốn cô làm tình nhân của hắn.

Nghĩ tới đây, Thời Tiểu Niệm không khỏi cười khổ một tiếng.

Cô nên vì hắn không muốn cùng cô kết hôn mà vui mừng, hay vì hắn coi cô là tình nhân mà bi ai

Cung Âu thấp mâu nhìn chăm chú nụ cười cay đắng bên môi cô, cho rằng cô là vì là không thể kết hôn mà khổ sở, lông mày không khỏi nhăn lại, hắn đưa tay ra nắm cằm của cô, đưa cô quay mặt sang hướng về phía mình.

Hắn yên lặng nhìn kỹ đôi mắt hạnh đẹp đẽ của cô, trầm giọng nói, "Thời Tiểu Niệm, em nghe kỹ cho tôi, tôi là không thể cho em một lễ cưới, nhưng em ở lại bên cạnh tôi, tuyệt đối tốt hơn nhiều hơn so với việc gả cho bất cứ người đàn ông bình thường nào."

Hắn tuyệt đối tự tin điều đó.

"…"

Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn hắn.

Đây coi như là hắn đang an ủi cô sao

Đúng, hắn là Cung Âu, là người đàn ông có tiền nhất thế giới, dù cho trong hắn có ném đi vài đồng tiền lẻ, thì cũng là thứ mà người đàn ông bình thường mãi mãi không kiếm nổi.

Có thể đối với những người theo đuổi vật chất thì đó là một lời đề nghị tuyệt đến nhường nào, nhưng cô không phải là loại người đó.

Đương nhiên, những này cho dù cô có nói chắc hắn cũng không hiểu đâu, ai bảo hắn bị hoang tưởng đây.

"Ngoại trừ tờ giấy kết hôn đó tôi không thể cho em, còn lại cái gì cũng có thể." Cung Âu nói với cô, đây là lần đầu tiên hắn đưa ra lời cam kết lớn như vậy với một người phụ nữ.

Lần đầu tiên.

Cũng là một lần duy nhất.

"Biết rồi."

Thời Tiểu Niệm khẽ nói, cũng không có gì vui sướng, cô đẩy tay hắn ra, tiếp tục nấu ăn, tôm có ở trong chảo dầu đã ngả sang màu vàng óng ánh.

Cung Âu bởi vì cô đã thong suốt, liền cao cao tại thượng nói, "Biết là tốt rồi, nhanh chóng học cách làm bữa sáng, cha mẹ tôi đối với đồ ăn rất xoi mói."

Nói xong, Cung Âu cúi đầu tàn nhẫn mà hôn một cái trên mặt cô rồi mới đi ra khỏi nhà bếp.

"…"

Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ, đưa tay xoa xoa mặt, lông mày nhíu lên.

Tiếp tục như vậy không được, cô nhất định phải làm cho Cung Âu đối với cô mất đi hứng thú, bằng không, còn tiếp tục như vậy, cô thật sự sẽ bị buộc  phải sinh con cho hắn.

Cung Âu đi ra khỏi nàh bếp, hai tay lười biếng để ở trong túi quần, đôi mắt lộ ra mấy phần suy tư.

Kết hôn.

Nữ nhân này nguyên lai đang suy nghĩ việc kết hôn, Việc hôn nhân ở Cung vô cùng phức tạp, từ trước đến giờ đều do gia tộc quyết định, như vậy mới có thể duy trì Cung gia đời đời  phồn hoa vững chắc.

Hắn sinh ở Cung gia, đối với quyết định như vậy không có dị nghị.

Đáng tiếc Thời Tiểu Niệm xuất thân không cao, chỉ là con gái nuôi, nhất định là không thể đường đường chính chính tiến vào cửa Cung gia. Nếu không phải vậy, cùng cô kết hôn đối với hắn mà nói cũng không xấu.

Không biết cô mặc váy cưới sẽ thế nào đây

Cung Âu nghĩ, đi vào phòng ăn, ngồi trước bàn ăn đợi Thời Tiểu Niệm.

Chỉ chốc lát sau, Thời  Tiểu Niệm bưng lên một bàn đầy món ngon vào, đĩa tôm chiên được bưng ra, thân tôm chiên vàng óng ánh, vị thơm mười phần.

Cung Âu ngồi ở chỗ đó nhìn chằm chằm động tác của cô.

Thời Tiểu Niệm ra ra vào vào giữa phòng ăn và nhà bếp, có thể cảm giác ánh mắt Cung Âu như tia laser quét một lần lại một lần trên khắp người nàng.

Từ khi hắn bá đạo thừa nhận có chút hứng thú với cô, hắn vẫn luôn dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm cô.

Thứ ánh mắt này, làm cho cô có cảm giác như bị mổ xẻ từng phần trên cơ thể.

Thật sự không dễ chịu chút nào.

Cô không biết nên đối phó thế nào, đơn giản là không để ý đến hắn,  để hắn tùy tiện nhìn.

Toàn bộ bàn đồ ăn được bưng lên, Thời Tiểu Niệm trước sau không nhìn tới hắn, cầm lấy đũa liền bắt đầu vùi đầu dùng bữa, nhưng Cung Âu hiển nhiên không muốn cứ như vậy buông tha cô, ánh mắt của hắn còn đang trên vờn quanh người cô, một lần lại một lần khắp cả.

"Thời Tiểu Niệm." Hắn bỗng nhiên gọi tên của cô.

"Ừ." cô cúi đầu đáp một một tiếng.

"Thời Tiểu Niệm."

"…"

Hắn muốn làm gì a

Thời Tiểu Niệm không nói gì nâng lên mặt nhìn về phía hắn, tầm mắt lọt vào đôi mắt sâu như biển cả, cảm giác như bị hút đến nghẹt thở, nàng ngẩn ngơ, lập tức tránh khỏi ánh mắt của hắn, hỏi, "Gọi tôi làm cái gì"

"Sao, tùy tiện gọi vậy." Cung Âu tùy ý nói, lúc này mới cầm lấy đũa bắt đầu gắp rau, bỗng dưng lại nói, "Em tại sao lại gọi là Tiểu Niệm"

Hắn hiện tại rảnh rỗi, lại bắt đầu muốn nghiên cứu tên của cô.

Thời Tiểu Niệm tiếp tục hướng về đĩa thức ăn, không phản ứng lại.

"Tiểu Niệm… Niệm" Cung Âu ngồi ở trước bàn, ngón tay thon dài chuyển chuyển đôi đũa trong tay, tầm mắt rơi vào trên người cô không rời chút nào, đôi môi hé mở chậm rãi đọc tên cô, gợi cảm cực kỳ, "Nhớ mãi không quên."

Nhớ mãi không quên.

Thân thể Thời Tiểu Niệm chấn động, có chút ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

"Vậy ra là ý tứ này." Phát hiện chính mình đã đoán đúng, Cung Âu có chút đắc ý lặp lại, "Nhớ mãi không quên."

Thật là cái tên thú vị.

Trước đây hắn không có phát hiện ra.

Thời Tiểu Niệm nghe hắn một lần lại một lần nói qua ý nghĩa cái tên: “Nhớ mãi không quên”, trong thân thể như có cái gì đó nhói lên.

Khi còn bé, mẹ nuôi thường ôm cô mà nói nhớ mãi không quên, nói đều yêu thương hai con gái như nhau; sau đó, Mộ Thiên Sơ cũng đối với cô cũng nói nhớ mãi không quên, nhưng có thể đi đến cuối cùng đâu.

"Ai mà lại có thể không quên được ai đó." Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng.

Tên của nàng chính là sự trào phúng lớn nhất, nói nhớ mãi không quên, nhưng đến cuối cùng có mấy người sẽ nhớ được cô.

"Tôi sẽ không quên em" nhìn nụ cười cay đắng trên gương mặt của cô, Cung Âu trầm giọng nói, từng chữ từng chữ đều cố nhấn mạnh.

Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn, "Cái gì"

"Tôi sẽ không quên em." Cung Âu ngồi ở đối diện nàng, một đôi mắt đen kịt yên lặng nhìn về phía cô, chậm rãi nói, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn không có lấy một bỡn cợt.

Thời Tiểu Niệm ngây người, cúi đầu nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng có sự chấn động không hề nhẹ.

Một người đã quen bị người xung quanh lãng quên, đột nhiên nghe  có người nói với mình như chém đinh chặt sắt rằng: “ tôi sẽ không quên em”, chuyện này đối với cô mà nói so với ba chữ anh yêu em còn đáng giá hơn vạn lần.

Chỉ là, đối phương là nam nhân ác liệt.

Lòng của cô bị chấn động rồi.

Thời Tiểu Niệm đờ ra một lúc lâu mới hạ thấp tầm mắt, và một miếng cơm lớn vào miệng, cực lực che dấu sự chấn động cảu mình, "Ăn cơm đi."

"Sau này tôi sẽ gọi em là Tiểu Niệm."

Đọc truyện chữ Full