DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Tại Thượng
Chương 261: Em không thể tiếp tục nhịn

Editor: shinoki

Tạ Lâm Lâm cảm giác mình đang quyến rũ một tảng đá, không khỏi có chút mất mặt.

Cung Âu cơ hồ đem cả trọng lượng cơ thể đặt ở trên người Tạ Lâm Lâm, nghe được âm thanh, hắn ngẩng mặt lên nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, trên khuôn mặt anh tuấn rõ ràng có men say, bên trong đôi mắt có mê ly, môi mỏng vẽ ra một vệt cong tà khí, "Là em a."

Ngữ khí của hắn giống như là ở trên đường đụng mặt người quen, hàn huyên: là em a.

Có thể cái người quen kia là Thời Tiểu Niệm cô, cô là bạn gái hắn công khai với toàn bộ thế giới.

""

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, ngực như bị người khác tàn nhẫn mà đâm một nhát đao, dùng đao xoáy sâu vào tim cô.

Cô không nói gì, cứ như vậy lạnh lùng nhìn hắn, nhìn hắn quấn quít lấy tay Tạ Lâm Lâm, cuốn lấy nhau thân mật.

Tạ Lâm Lâm thấy thế càng thêm dán vào Cung Âu, đem đẫy đà của mình kề sát trên người hắn, cánh tay đặt ở trên eo Cung Âu, kiều mị hỏi, "Cung tiên sinh, vậy bây giờ chúng ta đi đâu a"

Tầm mắt Cung Âu  từ trên người Thời Tiểu Niệm thu hồi lại, thấp mắt nhìn về phía Tạ Lâm Lâm, nụ cười khóe môi đặc biệt tà khí, tiếng được tiếng mất, lộ ra men say, "Em nói xem? Đương nhiên là tùy tiện tìm một chiếc giường có thể giải quyết vật nhỏ đang cương cứng này rồi!"

Nói xong, Cung Âu sờ soạng trên người Tạ Lâm Lâm.

""

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, tay không tự chủ được nắm chặt váy, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch.

"Chán ghét, Cung tiên sinh."

Tạ Lâm Lâm yểu điệu nói, một đôi mắt đắc ý nhìn Thời Tiểu Niệm, mang theo tư thái của người thắng cuộc.

Thời Tiểu Niệm càng thêm nắm chặt váy, cảm giác mình đứng ở chỗ này rất khó khăn.

"Vậy chúng ta đi, Cung tiên sinh."

Tạ Lâm Lâm nói, đỡ Cung Âu đi về phía trước, cố ý đi sát qua người Thời Tiểu Niệm.

Một mùi rượu nồng nặc cùng với hương nước hoa của phụ nữ truyền vào trong mũi Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, lẳng lặng mà nhìn bọn họ đi qua mình, lúc này mới lạnh lùng mở miệng, "Phong quản gia, đỡ thiếu gia về phòng ngủ."

Chí ít hiện tại, cô vẫn là bạn gái Cung Âu, bọn họ vẫn chưa chia tay.

Cô còn có tư cách không cho hắn đi làm chuyện xằng bậy.

"Vâng, Thời tiểu thư."

Phong Đức đứng ở một bên đã sớm không chịu được tình cảnh này, nghe được Thời Tiểu Niệm tuyên bố chủ quyền không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tiến lên đỡ Cung Âu.

"Ai dám chạm tôi ? Muốn tạo phản?"

Cung Âu đẩy Phong Đức ra, cao giọng quát, chuyển mắt lạnh lùng nhìn về phía Thời Tiểu Niệm mặt tái nhợt, "Ta là Cung Âu, ta con mẹ nó muốn ngủ với ai liền ngủ với người đó? Ai có tư cách quản?"

""

Thời Tiểu Niệm vẫn cứ đứng tại chỗ như vậy, không nhúc nhích, cũng không quay đầu lại, tay nắm chặt váy.

Ai có tư cách quản ?

Đúng vậy a, ai có tư cách, hắn là Cung Âu, hắn là Cung Âu cao cao tại thượng, hắn muốn làm gì lẽ nào cô quản được sao?

Hắn ở trên, cô thấp kém như bùn.

Cô ngoại trừ thần phục, còn có thể nói cái gì?

"Thiếu gia"

Phong Đức cau mày, thiếu gia náo như thế có phải là có chút quá khích!

"Câm miệng! Ngươi nhận tiền lương của ai? Ai kêu ngươi lắm miệng? Cút" ngữ khí Cung Âu  lộ ra một luồng cáu kỉnh, tức giận.

Cũng chỉ là phá thai, khó khăn như vậy sao?

Cô tình nguyện nhìn hắn ôm người phụ nữ khác, hắn ở trong lòng cô còn không sánh được với một đứa trẻ chưa chào đời!

""

Phong Đức thấy Cung Âu phẫn nộ như vậy, chỉ có thể lui sang một bên, không nói nữa.

"Cung tiên sinh đừng nóng giận, chúng ta đi thôi." Tạ Lâm Lâm nũng nịu nói, đỡ Cung Âu đi về phía trước.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, không có xoay người, liền nghe tiếng bước chân của bọn họ rời xa từng chút từng chút, sau đó lên tiếng, "Cung Âu."

Thanh âm của cô vốn nhu hoà, giờ khắc này lại có vẻ lành lạnh.

Lộ ra một luồng lành lạnh nản lòng .

Tạ Lâm Lâm muốn đỡ Cung Âu đi về phía trước, Cung Âu bởi vì một tiếng này của Thời Tiểu Niệm mà dừng bước, tay còn khoát trên vai Tạ Lâm Lâm, trên người có men say.

Hắn dừng lại, chờ đoạn sau của cô, "Làm sao?"

Hắn lạnh lùng mở miệng.

"Cung Âu, em mặc kệ anh say thật hay là say giả."

Thời Tiểu Niệm đưa lưng về phía hắn mà đứng, trong tròng mắt chỉ còn dư lại u ám, cô chậm rãi mở miệng, nói từng chữ từng chữ, "Em muốn nói cho anh biết, em có thể nhịn một lần, có thể nhịn hai lần, nhưng em không thể tiếp tục nhịn."

""

Thời Tiểu Niệm tiếp tục nói, "Tình cảm cũng giống như sinh mệnh của con người vậy, đều có hạn, sớm tiêu hao hết nên cái gì cũng không còn rồi."

""

Cung Âu đứng ở nơi đó, mùi rượu bao phủ toàn thân, lưng đột nhiên thẳng tắp, có chút cứng ngắc.

"Nếu như anh nhất định phải chơi trò tẻ nhạt như vậy, em cũng không thể làm gì được. Giống như anh nói, anh là Cung Âu, anh ở trên, em không quản được anh, nhưng em sẽ có quyết định của mình."

Nói xong, Thời Tiểu Niệm không quay đầu lại nhìn bọn họ, liền hướng về phía trước đi đến, đi thẳng vào thang máy.

Cô không có ầm ĩ, cũng không có đại náo.

Cô không có cùng Tạ Lâm Lâm đại chiến.

Trong bụng của cô có bảo bảo, cô nhất định phải suy nghĩ vì bảo bảo, nếu như Cung Âu không hạ mình, cô cũng không có biện pháp.

Thời Tiểu Niệm rời đi.

"Đi thôi, Cung tiên sinh."

Tạ Lâm Lâm khinh thường nhìn bóng người Thời Tiểu Niệm đi xa, cô ra là ai chứ, còn không phải người mới biến thành người cũ.

""

Cung Âu đứng không nhúc nhích, tùy ý Tạ Lâm Lâm đỡ hắn đi đến một căn phòng, cô đẩy cửa ra, cố hết sức đỡ hắn vào, động tác cẩn thận từng li từng tí một.

Tạ Lâm Lâm đỡ Cung Âu ngồi xuống bên giường, Cung Âu say khướt, đôi mắt mê ly.

Đêm nay Cung Âu là của cô.

Sau khi bị đuổi ra khỏi đế quốc pháo đài, cô lại trở về!

Tạ Lâm Lâm đắc ý, sau đó bò lên trên chân Cung Âu, ngồi ở trên người hắn nhu mị nói, " Thời Tiểu Niệm kia đúng là, cô ta có cái gì đáng để kiêu ngạo, nói như vậy thật giống đang đe dọa anh. Thực sự là buồn cười, Cung tiên sinh ngài là ai, cô ta là cái rắm gì. Đúng không?"

Tạ Lâm Lâm vừa nói vừa cưỡi bên hông hắn.

Một giây sau, cô bị đạp xuống đất một cách tàn nhẫn, "Ầm"

Tạ Lâm Lâm nặng nề rơi trên mặt đất, đau đến há mồm, đưa tay ấn về phía cái mông, oan ức nhìn Cung Âu, "Cung tiên sinh, anh làm sao lại đẩy em?"

Thanh âm cô đột nhiên dừng lại.

Bởi vì nhìn lại một chút, chỉ thấy Cung Âu đứng bên giường, cổ áo tắm mở hé, tản ra một luồng khí tức bất kham, mà trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn, con mắt đen kịt đang âm trầm nhìn cô.

Nào có nửa điểm dáng vẻ say rượu.

Hắn không uống say?

Tạ Lâm Lâm ngây người.

"Cô là cái thá gì mà dám nói xấu Thời Tiểu Niệm?"

Cung Âu âm lãnh mà nhìn cô, giơ chân lên tàn nhẫn mà đá một cước trên người cô, tiếng nói âm trầm.

"A"

Tạ Lâm Lâm bị đá lăn một vòng trên sàn nhà, vội vã mở miệng xin tha, "Xin lỗi, Cung tiên sinh, em không nói nữa, em không tiếp tục nói nữa."

""

Cung Âu lạnh lùng nhìn cô, sắc mặt tái xanh, sau đó đi vào phòng tắm, đưa tay tàn nhẫn mà đấm lên tường.

Trong phòng tắm nhất thời sáng rực một mảnh.

Cung Âu đi về phía trước, đi tới trước bồn rửa tay, bàn tay dùng sức mà ấn xuống nút bấm, nước ào ào rơi xuống, hắn ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương.

Người trong gương vốn là rượu chè dung tục quá độ.

Chính là một khuôn mặt làm người khác có ác cảm.

Nghĩ vậy, Cung Âu liền cúi đầu nôn ra, kích thích rượu từ trong dạ dày cuộn lên, đau đớn từ dạ dày truyền ra, len vào mỗi một ngóc ngách trong người hắn.

"Oẹ"

Cung Âu quay về bồn tắm nôn mửa không thôi.

Chết tiệt, ai cho hắn ăn những thứ hoa quả, bánh ga tô kia, không phải đồ ăn của Thời Tiểu Niệm căn bản không có mùi vị, không đúng, tất cả đều là mùi vị buồn nôn .

Cung Âu nhổ mạnh ra, một tay ấn trên tường, dạ dày đau đớn đến co giật, hắn không ngừng suy nghĩ, chỉ muốn đem những thứ trong dạ dày không thuộc về Thời Tiểu Niệm phun ra, nôn tới không còn một mống.

“Tình cảm cũng giống như sinh mệnh của con người vậy, đều có hạn, sớm tiêu hao hết nên cái gì cũng không còn rồi."

Cô lại nói như vậy.

A, có hạn.

Tình cảm của hắn không có hạn, nàng dựa vào cái gì có hạn, dựa vào cái gì nói là có hạn?

Nói cái gì nếu hắn tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ có quyết định của mình, cô muốn thế nào, cô dám làm gì?

Trong mắt Cung Âu  hiện lên một vệt tàn nhẫn, đưa tay tàn nhẫn mà đập gương, gương vỡ vụn, mảnh vỡ không rơi xuống, mặt trên dính vết máu của hắn.

"Cung tiên sinh. A!"

Tạ Lâm Lâm từ bên ngoài đi vào, chỉ thấy mặt gương vỡ vụn, dọa cô nhảy dựng.

Cung Âu đưa tay chậm rãi bắt lấy, máu tươi dọc theo gương nát từ từ nhỏ xuống, màu sắc đỏ tươi này, nhìn thấy mà giật mình.

"Oẹ"

Cung Âu quay về bồn rửa tay lại nôn mửa liên tục, để nước giội rửa vẻ mùi rượu nồng nặc này.

Tạ Lâm Lâm bừng tỉnh, vội vã đi lên trước đỡ hắn, "Cung tiên sinh, anh không sao chứ? Có phải là buổi tối uống quá nhiều rượu không?"

Một mùi nước gay mũi xông thẳng vào mũi hắn.

Trên mặt Cung Âu xẹt qua một tia căm ghét, giơ tay lên tàn nhẫn mà đẩy cô ra.

"A"

Tạ Lâm Lâm bị đẩy đến té ngồi ở bên tường, đau đến nước mắt rơi xuống, đầu đụng vào tường, sưng lên một khối, cô không khỏi ai oán nhìn về phía Cung Âu, "Cung tiên sinh, snh sao lại như vậy, em bị đụng đầu, đau quá."

Tạ Lâm Lâm tận lực để cho  ngữ khí của mình có vẻ điềm đạm, đáng yêu, đủ để mê hoặc đàn ông.

Đọc truyện chữ Full