DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Tại Thượng
Chương 266: Chúng ta đi gặp bác sỹ

Editor: Yuhina

Thời Tiểu Niệm nhìn ra được, ngoại trừ ngày đầu tiên sau khi biết cô mang thai Cung Âu phản ứng khá là kịch liệt, nhưng những ngày sau hắn đều cố đè nén chính mình

Nhìn thấy Cung Âu như vậy, trong lòng Thời Tiểu Niệm cũng không sung sướng gì, oan ức và đau lòng đan xen lẫn nhau, khiến cho tâm tình của cô trở nên phức tạp.

Hôm nay, ở trụ sở N.E, trong phòng làm việc lớn của tổng giám đốc, Cung Âu đem công văn phê chuẩn nữ nhân viên đang nhỉ thai sản ra mắng.

Thời Tiểu Niệm đang đứng trước cửa sổ thưởng thức phong cảnh trong thành phố, liền nghe Cung Âu tức giận mà đem một quyển sách ném mạnh xuống mặt đất, "Thật không biết nuôi cái đám rác rưởi này làm cái gì, mang thai mang thai, không sinh con thì không sống nổi  hay sao, muốn sinh con thì còn vào công ty làm gì"

"…"

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, mái tóc đen dài xõa ở trên vai, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Cung Âu.

Người mang thai nghỉ đẻ không phải là chuyện bình thường sao.

Là do hắn quá để tâm vào chuyện vụn vặt này mà thôi.

Cung Âu ngồi ở trước bàn làm việc dùng sức mà quay số điện thoại nội bộ, hướng về phía phòng thư ký bên kia quát, "Thông báo cho phòng nhân sự, sau này không cho phép nhân viên nữ mang thai"

Nói xong, Cung Âu không chờ đối phương đáp lại dùng lực mà cúp điện thoại, cả người cáu kỉnh.

Không cho phép nhân viên nữ mang thai, hắn muốn phân biệt đối xử à.

Thời Tiểu Niệm đứng trước cửa sổ, tay thả lỏng bên người  tay nắm chặt một góc váy, suy nghĩ một chút, cô hít sâu một hơi, sau đó đi tới trước bàn làm việc của Cung Âu, nghiêm túc nói, "Cung Âu, chúng ta đi bác sỹ khám một chút đi."

Nghe vậy, vẻ mặt còn đang tức giận của Cung Âu lập tức lộ ra sự căng thẳng, cấp tốc từ trước bàn làm việc đứng lên, "Làm sao vậy, không thoải mái"

Hắn biết mà, đứa bé này chẳng có gì hay ho cả

Dằn vặt hắn lại dằn vặt Thời Tiểu Niệm.

"Em không sao." Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, đưa tay chỉ vào hắn, "Em muốn anh đi khám, Cung Âu, chúng ta thử tiếp thu một đợt trị liệu, xem có thể chữa khỏi chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng hay không, có được hay không"

Sắc mặt Cung Âu trầm xuống, con ngươi đen âm trầm nhìn cô.

Thời Tiểu Niệm biết hắn không thích, âm thanh ôn nhu, "Cung Âu, dễ tức giận sẽ tổn hại đến thân thể, nếu như có thể trị hết, ít nhất sau này có xảy ra tình huống gì anh cũng bình tĩnh hơn một ít."

Như vậy, không cần cứ có một điểm nhỏ không hài lòng là hắn lại tức giận như muốn nổ tung.

Cung Âu nham hiểm nhìn chằm chằm cô, đột nhiên xoay người đên đến cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, đưa tay kéo kéo ca-ra-vat màu lam đậm, bỗng nhiên mở miệng, "Thời Tiểu Niệm, có phải em nhẫn nhịn anh đã lâu rồi"

"…"

Thời Tiểu Niệm yên lặng đi tới trước mặt hắn, đưa tay kéo ống tay áo của hắn.

Cung Âu cúi đầu, con ngươi đen âm trầm nhìn cô.

Thời Tiểu Niệm bắt lấy ống tay áo của hắn  nói rằng, "Đúng, em nhịn anh đã lâu rồi."

"…"

Sắc mặt Cung Âu lập tức đen như đáy nồi.

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn lộ ra một nụ cười nhẹ, "Cung Âu, em biết anh chú ý đến sự tồn tại của đứa bé này, mặc kệ em nói thế nào anh cũng chỉ tin chính mình, thế nhưng vì em mà anh lại liều mạng đè nén tâm tình của mình. Em nhìn dáng vẻ đè nén của anh như vậy quá cực khổ."

"Anh không có đề nén"

Cung Âu lạnh giọng nói.

"Cung Âu, anh có thời điểm đặc biệt bình tĩnh à" Thời Tiểu Niệm hỏi.

Cùng là một chuyện người bình thường sẽ chỉ coi là chuyện vụn vặt, nhưng hắn lại như là dùng kính viễn vọng phóng to vô số lần, khiến cho hắn dễ tức giận cáu kỉnh.

"Có"

Cung Âu trừng mắt cô nói.

"Có"

Hắn lại có thời điểm bình tĩnh 

"Thời điểm nhìn em " Cung Âu dùng sức mà nói từng chữ ra khỏi miệng, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào cô, bên trong đôi mắt phản chiếu gương mặt cô.

"…"

Thời Tiểu Niệm sửng sốt, tâm không khỏi nhảy lên một cái, nguyên lai, thời điểm hắn nhìn cô hắn sẽ bình tĩnh.

Có điều, hiện tại loại bình tĩnh này cũng bị sự kiện đứa bé phá vỡ.

"Anh không cần trị cái gì cả, hiện tại anh rất tốt" Cung Âu nói, lập tức đi tới ghế salông ngồi xuống, bưng cốc nước bên cạnh lên uống một hơi cạn sạch.

Thời Tiểu Niệm đi về phía hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn hắn, "Cung Âu, mặc kệ anh có dáng vẻ như thế nào em cũng đều yêu anh."

"Khụ"

Nghe vậy, Cung Âu đang uống nước đột nhiên bị sặc nước, cực kỳ xấu hổ, hắn tàn bạo mà trừng cô một chút.

Không có chuyện gì đột nhiên lại nói những lời dễ nghe như vậy

Một chút tâm lý chuẩn bị hắn cũng đều không có.

Thời Tiểu Niệm lấy giấy ăn lau vệt nước trên miệng cho hắn, đôi mắt trong suốt nhìn hắn, "Nhưng em càng hi vọng anh được vui vẻ, coi như không trị hết đi, có thể khống chế được một chút tâm tình của mình cũng tốt, như vậy anh sẽ không mệt mỏi như bây giờ."

Nhìn thấy hắn không khống chế được tính khí cứ mắng loạn lên, cô đau lòng cho hắn, [Theo dõi truyện này nhanh nhất ở T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N]cô không biết cảm thụ của người hoang tưởng là như thế nào, nhưng cô nghĩ, so với khán giả như cô thì nhất định không dễ chịu chút nào.

"Anh không cảm thấy mệt mỏi"

Cung Âu lạnh lùng thốt.

"Vậy coi như vì bảo bảo đi." Thời Tiểu Niệm đưa tay xoa cái bụng bằng phẳng của mình, "Em xin thề, đứa bé này là của anh. Tương lai anh phải làm tấm gương tốt cho bảo bảo noi theo chứ, mỗi ngày để bảo bảo nhìn thấy anh ném đồ đạc mắng người, anh nói xem hài tử sẽ đáng thương biết bao."

"Anh quản nó xem hay không xem"

Cung Âu xem thường nói, cầm lấy cốc nước lại tiếp tục uống.

Thời Tiểu Niệm thấy nói thế nào cũng đều vô dụng, quyết định dùng phương pháp thô bạo đơn giản nhất, nói, "Vậy coi như anh vì em đi, nếu như anh có thể đem chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng chữa khỏi, em sẽ càng yêu anh hơn "

"Phụt."

Cung Âu phun ra một ngụm nước, lại tiếp tục bị sặc, hắn trừng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm một chút, "Mỗi lần em thông báo có thể chọn thời điểm hay không "

Đừng chọn thời điểm hắn uống nước.

"…"

Thời Tiểu Niệm buồn bực mà nhìn hắn, coi đây là thông báo sao, nguyên lai hắn không chịu được những câu nói này a.

Thời Tiểu Niệm thấy thế lập tức dán người vào hắn, "Có được hay không, có được hay không, đến gặp bác sỹ tâm lý một chút cũng không ảnh hưởng gì mà, có được hay không, có được hay không, em sẽ càng yêu anh hơn, càng yêu anh hơn, đặc biệt yêu anh"

"…"

Cung Âu nặng nề thả cốc nước xuống, hai con mắt trừng cô, "Vậy nếu anh đi gặp thì có ích lợi gì"

Hắn được lợi ích gì đặc biệt chứ

Trong mắt Thời Tiểu Niệm tràn đầu vui vẻ, hắn nói như vậy chính là đồng ý đi gặp rồi

"Quá tốt rồi, vậy em sẽ chuẩn bị một bàn bữa tiệc lớn cho anh, có được không" Thời Tiểu Niệm hỏi.

"Đem cả em mang lên bàn thì còn miễn cưỡng chấp nhận được."

"…"

Mặt Thời Tiểu Niệm nổi đầy hắc tuyến, chẳng lẽ trong mắt hắn, cô không chỉ là sủng vật mà còn là đồ ăn nữa đúng không, cô cũng có nhiều chức năng ghê.

Nàng thầm phỉ nhổ trong bụng, nhưng không nói ra khỏi miệng.

Có thể thuyết phục được Cung Âu đến gặp bác sỹ cũng là điều không dễ dàng gì, chờ sau này gặp bác sỹ rồi tính tiếp, cô thật sự hi vọng bệnh của Cung Âu có thể trị hết, để hắn có thể kiểm soát được cảm xúc của mình tốt hơn, để tránh cho sau này hắn đi vào ngõ cụt.

Trên thế giới có rất ít bác sỹ tâm lý.

Mà bác sỹ tâm lý nghiên cứu về chứng bệnh hoang tưởng lại càng ít, bởi vì đại đa số người bệnh bị hoang tưởng đều không lựa chọn điều trị, bởi từ đáy lòng của họ luôn cho rắng mình cũng là người bình thường.

Ba ngày sau, Thời Tiểu Niệm và Phong Đức đã giành ra ba ngày để tìm hiểu về các trung tâm điều trị, cuối cùng cũng lựa chọn tổ chức y tế quốc tế liên quan đến tâm lý, gọi tắt là viện nghiên cứu PPD.

Trong viện nghiên cứu này quy tụ mười mấy tinh anh đến từ khắp nơi trên thế giới, bọn họ không nghiên cứu bất kỳ những thứ khác, chỉ nghiên cứu về chứng hoang tưởng này.

Từng nhận được không ít các giải thưởng hàng đầu trên thế giới, thậm chí một số quốc gia đã đầu tư tài chính để giúp họ nghiên cứu.

Phong Đức mời viện nghiên cứu này đến quốc nội.

Khí trời sáng sủa, ánh mặt trời xuyên khu rừng chiếu rọi đế quốc pháo đài, khiến cho đế quốc pháo đài càng thêm nguy nga tráng lệ, tọa lạc sâu trong rừng càng tăng thêm cảm giác thần bí.

Người hầu bận rộn ra ra vào vào.

"Oẹ"

Trong phòng tắm truyền đến một tiếng nôn mửa.

Cung Âu đứng ở cửa phòng tắm, đưa tay ra cố kiềm chế mà thắt chặt ca-ra-vat, lông mày vặn chặt, môi mỏng khẽ nhếch tỏ vẻ không thích, thỉnh thoảng nhìn vào trong phòng tắm.

Thời Tiểu Niệm đang đứng trong phòng tắm, ói ra, xúc miệng, lại ói ra, lông mày thống khổ nhíu lại.

Cô đã bắt đầu có phản ứng nôn nghén, vừa ngửi thấy mùi thức ăn đã cảm thấy buồn nôn.

Lau xong miệng, thời Tiểu Niệm từ phòng tắm đi ra đã thấy Cung Âu đứng ở cửa, sửng sốt một chút, “Làm sao anh lại đứng ở chỗ này"

"Phí lời, em nôn nghén thành như vậy anh không đứng ở đây thì đứng ở đâu" Cung Âu không vui mím môi, con ngươi đen trừng cô, bàn tay thon dài vỗ vỗ trên khuôn  mặt tinh tế của cô đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, "Có phải là rất khó chịu hay không"

Làm sao phụ nữ sinh con lại phiền toái như vậy

Cô nôn đến nỗi toàn thân phát lạnh, khi ngón tay ấm áp của hắn đụng vào mang đến cho cô sự thoải mái.

"Không có, đều nói ba tháng đầu khẩu vị sẽ thay đổi, sẽ nôn nghén rất kinh khủng, qua ba tháng đầu là không sao rồi." Thời Tiểu Niệm cười nói, "Đi thôi, chúng ta ra ngoài."

Ngày hôm nay bọn họ đã hẹn đến gặp bác sỹ tâm lý.

Nhân viên viện nghiên cứu PPD kia đã tới S thị, được Phong Đức an bài bọn ọ ở một khác sạn tư nhân sang trọng nhất trong thành phố.

"Em thật sự không có chuyện gì" Cung Âu nhìn chằm chằm cô, "Anh thấy người cần gặp bác sỹ phải là em mới đúng"

"Em thật sự không có chuyện gì, đi thôi."

Thời Tiểu Niệm kéo cánh tay của hắn đi ra ngoài.

Bên ngoài, bên cạnh đài phun nước đã có mấy chiếc xe sang trọng chờ họ, Phong Đức giúp bọn họ mở cửa xe.

Hai người ngồi vào trên xe, xe ô tô chậm rãi chạy về phía trước.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe, tuy rằng vừa mới nôn nghén một trân, nhưng trên mặt cô vẫn mang theo nụ cười.

Nói thế nào đi nữa, Cung Âu nguyện ý đi gặp bác sỹ tâm lý đã là tiến triển tốt rồi.

Hơn nửa tháng nay, tuy rằng Cung Âu vẫn quấn quít lấy cô, chăm sóc cho cô rất chu đáo, nhưng hắn là chỉ lo lắng cô mà thôi

Thậm chí cảnh tượng hai người đi chọn đồ cho bảo bảo cô còn không dám nghĩ đến.

Cô còn không dám xem sách dành cho phụ nữ có thai trước mặt hắn, chỉ cần nhìn thấy là tâm trạng của hắn đã không tốt rồi.

Hi vọng sau khi gặp bác sỹ tâm lý sẽ tốt lên.

Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, cô hi vọng sau này bọ họ sẽ xây dựng được mái ấm ba người sống hạnh phúc, không cãi lộn, thanh thanh thản thản, yên bình là đủ rồi.

Thời Tiểu Niệm chuyển mâu nhìn về phía Cung Âu bên cạnh, chợt phát hiện cả người hắn cứng đờ, người luôn luôn ngồi với tư thế lười biếng mà không mất đi sự tao nhã giờ khắc này lại ngồi như khúc gỗ.

Hắn cũng không ôm cô, hai tay đặt ở trên đầu gối của của mình, trên gương mặt anh tuấn  đầy vẻ căng thẳng, con ngươi đen thẳng tắp trừng mắt về phía trước, môi mỏng khiêu gợi mím chặt.

"Cung Âu anh đang căng thẳng à" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía hắn.

"Không có"

Cung Âu lập tức phủ nhận, hầu kết lại chuyển động.

Đọc truyện chữ Full