DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Tại Thượng
Chương 291: Ánh mắt lộ ra khiếp sợ

Editor: shinoki

"Ừ" Cung Âu nhìn chằm chằm cô, đáp một tiếng.

"Anh làm sao toàn nói ừ?"

"Nhìn em đến no rồi, anh lười nói chuyện" Cung Âu nhìn chằm chằm cô nói, nói tới lẽ thẳng khí hùng.

Hắn nhìn ánh mắt cô giống như Từ Thạch, rất có sức hấp dẫn.

""

Thời Tiểu Niệm không nhịn được cười lên, trong lòng dâng lên một trận ngọt ngào, bị hắn nhìn, gò má hơi toả nhiệt, cô không khỏi chuyển mắt, liền thấy Mona đang ngồi trên thang lầu, cô nhìn về Cung Âu, "Anh đi lên trước đi, em vào phòng rửa tay."

Cung Âu đem cô tiến vào trong lồng ngực, cúi đầu dùng sức mà hôn xuống ở trên môi cô, tiếng nói trầm thấp, "Cho em 3 phút."

"Ừ."

Thời Tiểu Niệm gật đầu.

Cung Âu đi vào thang máy, Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ hắn rời đi, sau đó chậm rãi đi về phía thang lầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Mona, môi vẽ ra một độ cong nhợt nhạt.

Cô đi tới phía dưới cầu thang đứng lại, khuyên tai Lưu Tô trên lỗ tai nhẹ nhàng va chạm, phát ra tiếng vang lanh lảnh, nho nhỏ.

Không biết tại sao, Cung Âu tặng đồ cho cô, dù là đồ trang sức đều nhất định phát ra tiếng vang.

"Nhìn xem, bây giờ cô dùng khuôn mặt của người thắng cuộc đi tới trước mặt tôi sao?"

Mona ngồi ở trên thang lầu, đưa mắt nhìn khuyên tai trên lỗ tai Thời Tiểu Niệm, trào phúng nói.

Muốn khoe khoang với cô sao?

Thời Tiểu Niệm đứng phía dưới, lãnh đạm nhìn Mona, một lát sau, cô cười nhạt, "Tôi là tới cảm ơn.

"Cái gì?"

"Nếu như không phải tiểu thư Mona sớm nói chuyện khuyên tai cho tôi biết, Cung Âu cũng sẽ không vì tôi tạo vui mừng lớn hơn mà hướng về tôi cầu hôn." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, ánh mắt hờ hững.

"Cầu hôn?"

Mona lập tức đứng lên, khiếp sợ nhìn về phía cô, khuôn mặt cao quý nhất thời không còn tồn tại nữa.

Sao có thể có chuyện đó?

Mới công khai bạn gái không bao lâu, liền muốn kết hôn? Cung Âu thật sự dự định cắt đứt quan hệ cùng gia tộc Cung gia, muốn coi trời bằng vung?

Hắn điên rồi sao?

Muốn kết hôn với một người bình thường?

"Đúng rồi. Cung Âu cầu hôn với tôi, chờ bảo bảo ra đời, chúng tôi sẽ tổ chức lễ cưới." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, "Vì lẽ đó, tôi thật sự muốn cảm ơn tiểu thư Mona."

Cô cố tình nói như vậy, chính là muốn để Mona khó chịu.

Nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi.

Mona đứng trên thang lầu, có chút vội vàng nói, "Thời Tiểu Niệm, nếu cô kết hôn cùng Cung Âu, cô có biết hắn sẽ bị bao nhiêu người cười nhạo không?"

Một hậu duệ Quý tộc dù cho cưới một người bình thường cũng không thể cưới một người không hề có gia cảnh.

Cười nhạo.

Bước chân Thời Tiểu Niệm dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Mona, "Cô không cần ở trước mặt tôi nói chuyện giật gân, làm sao cô biết những vui sướng mà tôi mang lại cho Cung Âu  sẽ không che lấp đi những thứ vốn bị cười nhạo kia? Theo như cô nói, nếu Cung Âu trị hết bệnh, thì sẽ không yêu tôi, đây chỉ là một khả năng, nói không chừng anh ấy càng yêu tôi hơn trước.”

Vì lẽ đó, cô sẽ không ngăn cản Cung Âu chữa bệnh.

"Cô rất biết ăn nói."

Mona phát hiện mình thực sự đã coi thường Thời Tiểu Niệm, cô gặp mạnh thì cứng người, cũng không đến nỗi nhu nhược không thể tả.

"Cô là bác sĩ tâm lý, hiểu cách khống chế tâm tư của người khác, nhưng Thời Tiểu Niệm tôi không đồng ý cho cô khống chế."

Cô không giống như Mona nghĩ.

Thời Tiểu Niệm cười nhạt, trong mắt có quật cường, "Tôi đem câu nói kia trả lại cho cô, Mona, bây giờ trong mắt tôi, cô không xứng là đối thủ của tôi."

Mona nói rất đúng, các cô không phải là đối thủ của nhau, đối thủ duy nhất chính là Cung Âu.

"Cô..."

Mona phản bác không ra một chữ.

Thời Tiểu Niệm rời đi, Mona giương giọng hô, "Thời Tiểu Niệm, cô không nên vui mừng quá sớm, tôi còn ở đây, tôi sẽ khiến cô giương mắt mà nhìn tôi làm sao đoạt lại Cung Âu từ ngừơi cô."

Mona vẫn chưa hết hi vọng.

Cũng là, từ 5 năm trước đã thầm yêu Cung Âu, dốc hết nỗ lực tu dưỡng, làm sao dễ dàng hết hy vọng?

""

Thời Tiểu Niệm trầm mặc đi về phía trước.

Mona đứng trên thang lầu, nhìn bóng lưng Thời Tiểu Niệm, sắc mặt có chút lúng túng, Thời Tiểu Niệm chỉ là một người bình thường còn dám khiêu khích cô.

Cô nhất định phải mau chóng làm chút gì đó.

Bằng không Thời Tiểu Niệm sẽ cho rằng, cô đường đường hậu duệ gia tộc Lancaster mà còn kém một bình dân nho nhỏ.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động trên người Mona vang lên, cô lấy điện thoại di động ra, liếc nội dung trên màn hình điện thoại di động  một chút, trong đôi mắt màu nước biển lam lập tức lộ ra khiếp sợ.

Cái này làm sao có thể?

Trong phòng nghỉ nào đó của Đế quốc pháo đài, tắt đèn.

Ánh trăng lạnh như nước, từ ngoài cửa sổ chậm rãi chiếu vào, rơi trên mặt đất, vẽ ra tia sáng, đặc biệt uyển chuyển, trong suốt.

Thời Tiểu Niệm dựa vào trước cửa sổ, thấp mắt nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình, hạt châu ở mặt trên đỏ đến mức mỹ lệ, mùi đàn hương nhàn nhạt làm cho lòng người yên ổn.

Gió mát từ bên ngoài thổi tới, Thời Tiểu Niệm giơ tay lên sờ vành tai của mình, một cảm giác hạnh phúc không cần nói cũng biết từ đáy lòng tràn ra.

Cô không ngủ được, lại sợ làm phiền Cung Âu, liền đi ra khỏi phòng ngủ.

Kết hôn.

Cô muốn kết hôn cùng Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm cô rốt cục cũng có một ngôi nhà chân chính thuộc về mình, nhà, cái chữ này đối với cô mà nói là thiên đại mê hoặc.

Thời Tiểu Niệm dựa vào cửa sổ, trên mặt không nhịn được nở nụ cười, trong mắt lấp lánh ánh sao.

Muốn kết hôn rồi.

Thời Tiểu Niệm cô có nhà của chính mình rồi, cô không còn là con gái nuôi, cô sẽ có nhà của mình, chồng của mình, bảo bảo của mình.

"Tôi muốn có nhà." Thời Tiểu Niệm nói với mặt trăng.

"Ngươi mạnh khỏe, ta muốn kết hôn." Thời Tiểu Niệm quay lại nói với một chiếc bình.

"Ngươi biết không, ta rốt cuộc cũng có nhà." Thời Tiểu Niệm nói với ghế sô pha.

"Tôi muốn lập gia đình." Thời Tiểu Niệm nói với TV nói.

Thời Tiểu Niệm ở trong phòng nghỉ đi tới đi lui, lầm bầm lầu bầu, sau đó đưa tay ra che mặt của mình, cô ngây dại như Thái Bạch vậy.

Cô thật sự muốn chia sẻ cùng tất cả mọi người.

Thì ra nhớ mãi không quên, nhất định phải vang vọng câu nói này không phải giả, cô rốt cục cũng có nhà.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, không giấu được nụ cười trên mặt.

Hôm nay là ngày vui vẻ nhất trong sinh mệnh cô, người đàn ông cô yêu nhất cầu hôn với cô. 

Cầu hôn rồi.

Kết hôn rồi.

Thời Tiểu Niệm vui vẻ  xoay một vòng tại chỗ, sau đó ngồi trên ghế salông, ôm một ôm gối, cô nhìn chằm chằm gối ôm, "Gối ôm à gối ôm, Thời Tiểu Niệm ta rốt cuộc đã thoát khỏi quá khứ, có một ngôi nhà chân chính thuộc về mình, ngươi có vui mừng cho ta không?"

Cô cầm gối ôm, làm cho nó gật đầu với mình.

""

Ở cửa, Cung Âu mặc một bộ quần áo ngủ màu bạc, mặt mũi anh tuấn hướng vào phía trong, đôi con ngươi đen nhánh nhìn Thời Tiểu Niệm bên trong diễn kịch một vai, môi mỏng không nhịn được nổi lên một độ cong, có sủng nịch.

Thì ra cô kết hôn làm cho cô vui vẻ như vậy.

Cung Âu nhìn nữ nhân bên trong, yên lặng nhìn cô diễn dịch kịch một vai, nụ cười khóe môi  càng lúc càng lớn.

Nhà của cô, là hắn cho cô

Cung Âu nhìn cô thật sâu, Thời Tiểu Niệm không biết gì cả, còn đang nói chuyện cùng gối ôm, ngây ngốc trò chuyện, không giống người trưởng thành, mà giống một đứa trẻ.

Ngày mai.

Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu đi vào N.E.

Trong phòng làm việc khổng lồ , Cung Âu nhấn nút điều khiển, rèm cửa sổ tự động mở, lộ ra cửa sổ sát đất lớn, ngoài cửa sổ là mỹ cảnh thành phố phồn hoa.

"Bánh ga tô đã làm xong, nếm thử."

Thời Tiểu Niệm đứng trước bàn làm việc, đem một hộp bánh ga tô đặt lên bàn.

Lời của cô vừa hạ xuống, một thanh âm khác chen vào, "Cung tiên sinh, đây là điểm tâm ngọt hôm nay tôi chuẩn bị cho ngài trị liệu."

Là Mona.

Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Mona từ bên ngoài đi tới, Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, Mona ngày hôm nay không giống bình thường.

Mona bình thường hoặc là trang điểm trang nhã, hoặc là không trang điểm, rất giống cô, phong cách mặc quần áo đa số là quần áo thể thao, mặc váy cũng đều là màu tối, tạo sự thoải mái cho người khác.

Nhưng bây giờ Mona uốn cong tóc, tóc quăn rải rác ở trên vai, trang điểm khuếch đại, môi tô son đỏ chót, trong đôi mắt nước biển lam có vẻ kiêu ngạo trời sinh.

Mona mặc áo không tay màu đỏ được thiết kế riêng, màu đỏ chói mắt làm nổi bật lên mười phần khí tràng của cô, cộng thêm làn váy tinh khiết được thêu thủ công, trên chân đi một chiếc giày cao gót màu đen cao gần 15 centimet, bước đi hết sức ổn định.

Mona hướng cô đi tới, Thời Tiểu Niệm cảm giác như là nhìn thấy một nữ vương trẻ tuổi đang đi về phía mình.

Quả thực là như biến thành người khác.

Nếu như nói Mona trước đây không thục nữ, thì hiện tại rất thục nữ, thục nữ Quý tộc, mỗi một chi tiết nhỏ trên người cô đều toát ra vẻ quyến rũ.

""

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn cô.

Không biết tại sao, cô cảm thấy Mona trước mắt mới là Mona thật sự.

Đang nghĩ ngợi, Mona chạy tới bên người cô, đem hộp điểm tâm ngọt tinh xảo đặt ở bên cạnh hộp bánh ga tô của Thời Tiểu Niệm .

Cung Âu ngồi xuống trước bàn làm việc, ngước mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, ánh mắt rơi vào trên người Mona có chút nghi hoặc, nhưng vẻ nghi hoặc này chưa tới nửa giây liền dời tầm mắt đi, hắn đưa tay cầm lấy hộp bánh ga tô, mở ra, không vui véo lông mày, "Làm sao chỉ có một?"

"Anh đã ăn bữa sáng rồi, đây chỉ là bánh ga tô, ăn một cái là đủ rồi." Thời Tiểu Niệm lo lắng cho dạ dày hắn.

"Anh ăn bữa sáng không đủ nó, Thời Tiểu Niệm đây là ngược đãi, em hiểu không?"

Cung Âu bất mãn mà trừng cô một chút, cầm lấy bánh ga tô phóng tới trong miệng hai, ba lần liền giải quyết xong.

"Em nào có ngược đãi anh."

Cô là vì muốn tốt cho hắn.

Mona đứng ở một bên, thấy thế liền đúng lúc nói chen vào, "Cung tiên sinh, ngài có thể nếm thử phần điểm tâm ngọt trị liệu này, tôi học làm, đối với cơ thể ngài rất có ích."

Cung Âu liếc một chút, cầm giấy lau tay, tiếng nói trầm thấp, "Tôi ăn bữa sáng no rồi, cầm đi đi."

Vừa nói ăn không no, bây giờ lại nói ăn no.

Cung Âu dùng tiết tấu làm mất mặt người khác khiến Thời Tiểu Niệm muốn cười.

Đọc truyện chữ Full