DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Tại Thượng
Chương 307: Thời Tiểu Niệm nhận được sự giúp đỡ

Editor: Yuhina

"Đương nhiên không phải quên giống như mất trí nhớ, chính là nhớ lại cũng là không có chút rung động nào." Mona nói, trong đôi mắt xanh lam tràn đầy ánh sáng kiên định, "Tôi giúp mọi người từ bỏ tình cảm sủng vật này đi."

Với vấn đề này, cô ta rất tự tin.

"…"

Chỉ cần khỏi bệnh, phân lượng của Thời Tiểu Niệm sẽ càng ngày càng nhẹ, thậm chí cũng sẽ không nghĩ tới cô nữa.

Sẽ không nhớ tới Thời Tiểu Niệm, sẽ không nhớ tới cô.

Sắc mặt Cung Âu lạnh lùng đến cực điểm, cụp mắt trừng miếng thịt bò bít tết trong đĩa, miếng thịt bò bít tết trong dạ dày còn đang như dao cắt thân thể của hắn.

Bỗng dưng, Cung Âu từ trước bàn ăn đứng lên, chạy thẳng vào phòng tắm.

"Cung tiên sinh"

Mona ngạc nhiên mà đuổi theo.

Cô ta theo sau, chỉ thấy Cung Âu vọt tới phòng tắm, mở nước ra, sau đó đem ngón trỏ ra dùng sức mà móc vào họng của mình.

"Oẹ"

Cung Âu nôn hết vào trong bồn rửa tay, điên cuồng nôn ra.

"…"

Mona khiếp sợ dùng tay che miệng lại, khó có thể tin mà nhìn tình cảnh này.

Hắn đang làm gì

Hắn điên rồi sao

"Oẹ"

Hai tay Cung Âu đặt cạnh bồn rửa tay, nhìn dòng nước trong suốt kia đang chảy không ngừng, đem miếng bít tết như dao trong dạ dày phun ra toàn bộ, không để lại một chút nào.

"Cung tiên sinh, anh làm cái gì vậy" Mona đứng ở cửa, kinh ngạc đến ngây người mà nhìn hắn.

Cung Âu ngoảnh mặt làm ngơ với âm thanh của cô ta, vẫn quay đầu vào bồn rửa tay, mãi đến tận khi không còn gì để nôn, hắn mới cầm lấy cốc súc miệng.

Rất lâu sau, Cung Âu đứng thẳng lên ở trước bồn rửa tay, chuyển qua trừng mắt về phía Mona.

Mona kinh sợ, đôi mắt hắn trở nên đỏ tươi, khiến cho người ta nhìn không rét mà run, cô ta không khỏi lui về phía sau một bước, loại ánh mắt này của hắn quả thực giống như muốn giết giết chết cô ta.

"Không ai có thể để cho tôi quên Thời Tiểu Niệm"

Cung Âu trừng mắt nhìn cô ta hô lên từng chữ từng chữ một.

"…"

Mona ngây người, người không ngừng lui về phía sau.

"Cô nghe cho tôi, bệnh này tôi không trị nữa."

Cung Âu quát, sau đó đi ra khỏi phòng tắm, nhanh chân rời đi.

Hắn đã đem Thời Tiểu Niệm đẩy ra ngoài, không thể đến tình cảm này cũng làm cho nó biến mất.

"…"

Mona ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn, đến nửa ngày mới phản ứng lại.

Cô ta cho rằng, Cung Âu chịu chia tay với Thời Tiểu Niệm, rốt cục cũng chịu cẩn thận phối hợp trị liệu. Làm sao cô ta cũng không nghĩ đến, Cung Âu lại vì không muốn quên mất Thời Tiểu Niệm, mà tình nguyện từ bỏ việc chữa bệnh.

Trong công viên nhỏ, sắc trời càng ngày càng mờ, đèn đường chậm rãi sáng lên.

Thời Tiểu Niệm tựa ở trong lồng ngực của Mr Cung, trên gương mặt tất cả đều là nước mắt, con mắt sưng đỏ, tuyệt vọng mà nhìn phía trước.

Cô đã khóc cạn cả nước mắt.

Sáu ngày này, cô đã phỉa trải qua sáu ngày khó khăn nhất của cuộc đời, mỗi một ngày  trôi qua, mà trái tim của cô lại như đang bị người ta lăng trì vậy.

Đau đến nỗi khiến cô hôn mê.

Mr Cung yên tĩnh ở bên cạnh cô, cho cô một lồng ngực rộng rãi vĩ đại để tựa vào.

Thời Tiểu Niệm không biết có nên cảm kích Cung Âu hay không, ít nhất còn để lại Mr Cung ở bên cạnh cô, bằng không, ngay cả một nơi để tựa vào cô cũng đều không có.

Trời tối.

Thời Tiểu Niệm nhìn sắc trời bên ngoài, cô không thể lại tiếp tục lang thang ở bên ngoài, cô chịu được, nhưng bảo bảo trong bụng của cô không chịu được.

Mặc kệ như thế nào, đứa bé này cô nhất định phải lưu lại.

" Mr Cung, điện thoại di động của tôi có để ở chỗ của ngươi không" Thời Tiểu Niệm hỏi, âm thanh mới khóc nên khàn khàn, nghe vào như không phỉa âm thanh của cô.

"Đúng thế."

Mr Cung nói rằng, mở một bàn tay của mình ra, điện thoại di động đang lặng lẽ nằm ở trong lòng bàn tay đó.

Thời Tiểu Niệm lấy điện thoại di động ra, điện thoại di động được cô để ở chế độ im lặng, vừa mở ra, trên màn hình hiển thị rất nhiều tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi lỡ, đến nỗi dung lượng pin điện thoại di động của cô không còn bao nhiêu.

Vào lúc này, lại còn có người nghĩ đến cô.

Thời Tiểu Niệm định thần nhìn lại, là Hạ Vũ biên tập gọi điện thoại tới cho cô.

Ánh mắt Thời Tiểu Niệm dừng một chút, sau đó gọi điện thoại qua, mạng điện thoại rất nhanh được kết nối, cô liền nghe thấy âm thanh kích động của Hạ biên tập truyền đến, "Cô nãi nãi ơi rốt cuộc cô cũng biết liên lạc với tôi, có phải là cô muốn hù chết tôi rồi hay không, từ buổi sáng nhìn thấy tin tức tôi vẫn như còn trong mộng cho đến bây giờ, Thời Tiểu Niệm, tôi cho cô biết, nếu như chia tay rồi mà cô dám làm điều gì dại dột, tôi sẽ giết chết cô"

"…"

Thời Tiểu Niệm bị mắng một trận, mới hiểu được, Hạ biên tập lầm tưởng sau khi chia tay cô nghĩ không thông nên tự sát rồi.

"Cô ở đâu cả buổi sáng, Phong quản gia gọi điện thoại cho tôi, nói cô có thể tới tìm tôi, nhưng tôi chờ mãi cũng không thấy cô, rốt cuộc là cô đã đi đâu, cô đi ra cho tôi, à đúng rồi, cô nói chuyện cho tôi" Hạ biên tập càng nói càng kích động, hận không thể nhảy từ trong điện thoại di động ra tóm lấy cô.

"Tôi tôi không sao." Thời Tiểu Niệm mở miệng, " Hạ biên tập, hôm nào tôi sẽ liên lạc lại với cô."

Cô không muốn làm phiền bọn họ.

"Cô đã khóc à." Hạ biên tập nghe âm thanh của cô không đúng, lo âu hỏi, sau đó lớn tiếng nói, "Không được, bây giờ cô lập tức xuất hiện tại nhà của tôi, bằng không tôi sẽ tuyệt giao với cô"

Nói xong, Hạ biên tập trực tiếp cúp điện thoại, dùng tuyệt giao để uy hiếp cô.

"…"

Hạ biên tập như là một nữ hán tử.

Thời Tiểu Niệm nhìn điện thoại đã bị ngắt, như có một dòng suối ấm áp chảy vào trong lòng cô.

Cô biết, Hạ biên tập vẫn luôn quan tâm tới cô, không phải bởi vì cô là bạn gái của Cung Âu, nên dù bây giờ cô không còn là bạn gái cảu Cung Âu nữa Hạ biên tập vẫn quan tâm tới cô.

"Đi đến nhà Hạ biên tập một lát rồi sau đó chúng ta đi tìm nhà." Thời Tiểu Niệm dụi dụi đôi mắt, kỳ thực đôi mắt của cô đã không còn nước mắt để lau nữa, đã hoàn toàn khô rồi.

"Tốt, chủ nhân."

Mr Cung đáp lời, từ trên phiến đá đứng lên, Thời Tiểu Niệm bám vào cánh tay của nó đứng lên, bởi vì ngồi quá lên, nên khi vừa đứng lên đầu cô có chút choáng váng, người suýt chút nữa té xuống.

Mr Cung vội vã đỡ lấy cô.

Thời Tiểu Niệm theo bản năng mà che bụng của mình, sau đó bình thản nói, "Tôikhông sao."

Mr Cung đỡ cô một lúc, sau đó đi đến phía trước cô cong người xuống, hướng về cô nói, "Chủ nhân, ta cõng ngươi."

"…"

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn bóng lưng của nó, do dự vài giây mới bò lên trên lưng của nó, Mr Cung vững vàng cõng lấy cô đi về phía trước, "Chủ nhân, xin mời chỉ dẫn đường."

Mr Cung dừng lại nói.

Thời Tiểu Niệm chỉ dẫn đường cho nó, Mr Cung đem bản đồ định vị xong liền cõng lấy cô đi về phía trước, cánh tay thép uốn lượn phía sau, như tạo thành hình chiếc ghế để cho cô vững vàng mà ngồi.

Ánh sáng đèn đường mờ nhạt, mang theo cảm giác mát mẻ.

Cô nằm nhoài trên lưng Mr Cung, hai tay ôm lấy cổ của nó, tùy ý để nó cõng lấy mình, từng bước từng bước đi về phía trước.

Cô  chợt nhớ tới ở làng du lịch cạnh biển, Cung Âu cũng cõng lấy cô như vậy ở trên bờ biển in một hàng vết chân thẳng tắp.

Cung Âu luôn cho cô cảm giác kinh ngạc.

Hắn rất tốt với cô, làm cho cô kinh ngạc, hắn có thể vì cô mà làm hết tất cả những chuyện cô nghĩ không thể làm được;

Nhưng bây giờ hắn đối xử tệ với cô, cũng đồng dạng làm cho cô kinh ngạc.

Cô cứ bị vứt bỏ như vậy, dù cho cô còn đang mang thai vẫn kiên quyết chia tay với cô

Nghĩ tới đây, trong lòng Thời Tiểu Niệm liền cảm thấy như bị kim đâm, cô dùng sức mà ôm sát cổ của Mr Cung.

Mr Cung được thiết kế hoàn mỹ, cho dù cõng như vậy, mỗi bộ phận trên người của hắn cũng đều là được thiết kế hơi cong, sẽ không để cho cô cảm thấy khó chịu.

Buổi tối, trong tiểu khu không có gì người.

Mr Cung cõng lấy Thời Tiểu Niệm đi vào thang máy, đi đến cánh cửa đang được đóng kín, Thời Tiểu Niệm giơ tay lên gõ gõ cửa.

Lý Ca ra mở cửa, vừa nhìn thấy Mr Cung thân thể cao to  màu bạc, Lý Ca bị dọa sợ, lui về sau một bước.

Sau khi Lý gia dựa vào Cung Âu mà phát đạt, ngay cả phong cách trang trí phòng ăn cũng trở nên xa hoa.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trước bàn ăn, Lý ca đang mặc tạp dề nấu bữa tối.

Hạ Vũ ngồi ở trước mặt Thời Tiểu Niệm, trừng mắt nhìn cô, "Cô thứ nói xem, cô có coi tôi là bạn không hả, xảy ra chuyện lớn như vậy, đến khi xem tin tức tôi mới biết."

"Không có, tôi chỉ muốn lẳng lẽ mà thôi." Thời Tiểu Niệm khẽ nói.

Trên thực tế, chuyện chia tay này cô cũng chỉ mới biết có mấy ngày mà thôi.

"Đây chính là kết quả mà cô lẳng lẽ" Hạ Vũ trừng mắt nhìn cô, chỉ chỉ đôi mắt sưng đỏ  của cô, "Các ngươi không phải cái gì chó má mà chia tay trong hòa bình sao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không phải cô đang mang thai sao, còn vì Cung gia bọn họ sinh con nối dõi tông đường, vào lúc này mà dám chia tay hắn không phải là người"

"Tiểu Vũ, đừng nói chuyện khó nghe như vậy, chúng ta có ngày hôm nay đều dựa vào cung tiên sinh." Lý Ca bưng bát đũa đi ra nói chen vào.

"Em nói vậy thì đã sao, nhiều nhất là đem tất cả những thứ này thu hồi lại, cũng không phải em không thể sống khổ"

Hạ Vũ ngay thẳng nói.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó lông mi hơi rung lên, ngước mắt nhìn về phía Hạ Vũ, "Hạ biên tập, cám ơn cô."

Không phải người bạn nào cũng có thể nói ra những lời như vậy.

"Cám ơn cái gì mà cám ơn, tại sao hắn chia tay với cô" Hạ Vũ hỏi, vừa nói vừa làm tư thế muốn lấy lại công bằng cho cô.

Thời Tiểu Niệm cố nặn ra một nụ cười, "Không có gì, giống như trong buổi họp báo thống báo chia tay, chúng tôi chia tay trong hòa bình."

Rất hòa bình.

Còn ký hiệp ước chia tay nữa.

"Chó má, tôi không tin" Hạ Vũ không tin, tiếp tục chất vấn cô, "Chia tay với một người phụ nữ có thai thì phải có lý do đi, khẳng định có lý do "

Lý do.

Lúc đó cô cũng muốn hỏi một lý do, Cung Âu cho cô rất nhiều lý do, thế nhưng  đến cuối cùng cô mới biết, cô bất quá cũng chỉ thay thế cho thú cưng của hắn mà thôi, ngay cả tình cảm giữa người với người cũng không phải.

Cung Âu có chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, không thể nói điều đó ra.

"Lý do." Thời Tiểu Niệm tự giễu cười khổ một tiếng, "Đại khái hàm răng của tôi không thuận mắt của hắn đi."

"…"

Hạ Vũ há hốc mồm, Lý ca đang ăn cơm, nghe vậy trực tiếp cười sặc sụa, sau đó xấu hổ liên tục xin lỗi.

Đọc truyện chữ Full