DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Tại Thượng
Chương 354: Tiểu Niệm, cô đã thay đổi rồi

Editor: Yuhina

Cô cho rằng lâu như vậy, sẽ không có ai chú ý đến cô nữa, nhưng cô đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Cung Âu ở trong lòng mọi người rồi.

Thời Tiểu Niệm có chút tức giận mà tắt máy tính bảng đi, lạnh lùng hỏi, "Bà muốn gì"

"Ta không muốn làm gì cả, ta chỉ rất hiếu kỳ là ai đã mang cô đi, làm sao cô có thể trở về Trung Quốc một cách hoàn hảo như vậy" La kỳ nói, ngữ khí khá nhẹ nhàng.

Đã từ lâu Thời Tiểu Niệm không còn bất kỳ sự tôn kính nào với bà nữa, "Việc này không có quan hệ gì với bà."

"Thời tiểu thư, cô nên biết ta muốn cái gì." La Kỳ nói một cách ưu nhã, "Ta rất nhớ cháu gái của ta, ta sẽ mau chóng phái người về nước để đón con bé."

Sau khi Thời Tiểu Niệm mất tích ở nước Anh, Cung gia và Cung Âu đều tìm khắp nơi.

Bên phía Cung Âu có điều tra ra được cái gì hay không thì bà không rõ, nhưng phía bên này của Cung gia chỉ tra được Thời Tiểu Niệm đi tới Italy, ngoài ra, không còn tin tức gì khác.

Nghe nói như thế, nỗi oán hận trong lòng Thời Tiểu Niệm cơ hồ thiêu đốt hết lý chí của cô, "Bà đừng vọng tưởng"

Đón cháu gái về

Thực sự là quá buồn cười, đó là con gái của cô.

"…"

La Kỳ ở bên kia trầm mặc, bà không ngờ tới Thời Tiểu Niệm lại đột nhiên dùng ngữ khí nặng như vậy.

"Bà trả con trai lại cho tôi" Thời Tiểu Niệm kích động nói rằng, "Các người không có tư cách chiếm lấy bất kỳ đứa con nào của tôi"

Cung gia dựa vào cái gì mà cướp đi con trai của cô, bọn họ đã phải trả giá cái gì cho đứa bé, một con t*ng trùng à

Thời điểm cô mang thai thống khổ không chịu nổi, bọn họ đang làm gì, giam cầm cô, kiếm một người vợ cho cha đẻ của con cô.

"Đó là người của Cung gia, Thời tiểu thư."

La kỳ ở đầu điện thoại bên kia nhắc nhở cô, "Là huyết thống của Cung gia chúng tôi, chúng tôi thì sẽ không để cho cháu chúng tôi lưu lạc ở bên ngoài, lần này tôi gọi điện cũng chỉ để nói cho cô biết trước một tiếng, không phải thương lượng."

Nói như là chuyện đương nhiên.

"Phu nhân, trên thế giới này không phải cứ có quyền lực là có thể chi phối được tam quan(*)." Thời Tiểu Niệm đứng trước bàn hội nghị trào phúng nói.

(*) Tam quan ở đây là nói về nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan, bạn nào muốn tìm hiểu thêm có thể đọc triết học >”<

"Thế nhưng từ xưa đến nay tam quan đánh không lại quyền lực."

"…"

Thời Tiểu Niệm không phản bác được, không biết là mặt phải dày như thế nào mới có thể nói ra được những lời vô liêm sỉ  đến như vậy.

Hạ Vũ đứng ở một bên, có chút lo âu nhìn Thời Tiểu Niệm, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

"Có vẻ như cuộc nói chuyện của chúng ta không được vui vẻ cho lắm."

La Kỳ không muốn nói nhiều thêm nữa, kỳ thực bà xem như là đang giữ lại chút mặt mũi cho Thời Tiểu Niệm.

Bằng không, bàcó thể trực tiếp phái người đến đón cháu gái đi, nhưng bà kiêng kỵ đến tâm tình của người làm mẹ, nên mới nhắc nhở trước một tiếng.

Nhưng hiển nhiên, Thời Tiểu Niệm chỉ còn sự thù hận với bà.

Nói xong, La Kỳ muốn cúp điện thoại, Thời Tiểu Niệm cầm chặt điện thoại di động, nói một cách lạnh lùng, "Phu nhân, tôi đã không phải là con kiến tùy ý để bà đạp dưới chân nữa, bà cũng đừng hi vọng có thể cướp đi con gái của tôi."

"Thật không"

La Kỳ có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Thời Tiểu Niệm sẽ nói ra những  lời như vậy.

Thật là không biết tự lượng sức mình.

Đối với Cung gia mà nói, cô ta không phải là con kiến thì là cái gì

Kết thúc cuộc nói chuyện không vui này, Thời Tiểu Niệm nặng nề ngồi xuống ghế, hai tay nắm chặt điện thoại di động, tay chống ở trán, chậm rãi nhắm mắt lại, cố kìm nén cơn tức giận trong lòng.

Bức người quá đáng.

Cô vừa mới xuất hiện ở trong nước, La Kỳ đã gọi điện thoại tới.

Cướp đi một đứa con trai của cô còn chưa đủ, còn muốn cướp con gái đi của cô, Cung gia nhất định phải đẩy cô đến đường cùng mới bằng lòng bỏ qua sao

Quá ác.

Nghĩ đến đứa con trai chưa được gặp mặt kia, Thời Tiểu Niệm liền cảm thấy khó chịu, ngón tay càng thêm nắm chặt lấy điện thoại di động, môi hơi run rẩy.

Cô vẫn hỏi thăm Tịch gia đang kinh doanh cái gì, chính là muốn biết Tịch gia có bao nhiêu  quyền thế, năng lực lớn đến mức nào, có thể đoạt lại con trai cho cô hay không.

Đêm trước khi về nước, cha đẻ Tịch Kế Thao đã gọi cô vào trong phòng, ông là người đàn ông trung niên nghiêm túc cổ hủ, trọng nam khinh nữ.

Ngữ khí nói chuyện của Tịch Kế Thao với cô không thật sự tốt, nhưng cũng không kém, chí ít còn tốt hơn rất nhiều so với Thời Trung.

"Ta đồng ý để con về nước, Tịch Ngọc thích vẽ vời, con hãy thay thằng bé giữ lại niềm yêu thích này, con gái thì không cần quan tâm đến đại sự gì." Cha cô nói như vậy, nghiêm túc,dặn dò "Ta biết rõ con vẫn nuôi hy vọng đoạt lại được con trai, nhưng con nhớ kỹ một câu này, đối mặt với Cung gia, Tịch gia chúng ta chỉ có thể tự vệ. Mà điểm đấy lại áp dụng ở Anh quốc."

"…"

"Mà ở Trung Quốc, ta không thể nói trước điều gì, con phải vạn sự cẩn thận. Nhưng con cũng nên nhớ kỹ, Tịch gia sẽ là hậu thuẫn mạnh nhất của con, có chuyện thì tìm Thiên Sơ."

Câu nói đó làm tan vỡ tất cả hi vọng của cô.

Chỉ có thể tự vệ.

Phụ thân muốn nói cho cô biết, bây giờ cô có thể giữ được con gái làm bạn ở bên người đã là chuyện khó khăn rồi.

Tịch gia nhiều nhất cũng chỉ có thể thay cô bảo vệ một đứa con gái này, không thể giúp cô có hy vọng ở bên cả con trai và con gái.

"Tiểu Niệm, cô không sao chứ"

Hạ Vũ kéo một chiếc ghế ngồi xuống ở bên người cô, lo âu nhìn về phía cô.

Thời Tiểu Niệm đặt điện thoại di động xuống, từ trong hồi ức tỉnh táo lại, mở đôi mắt hơi đỏ hồng nhìn về phía bạn tốt của mình, giả vờ bình tĩnh nói, "Không có chuyện gì, Cung gia được voi đòi tiên, còn muốn cướp đi con gái cuả tôi."

Cô nói nhẹ như mây gió.

Đối với thủ đoạn đê tiện hèn hạ của Cung gia, cô đã nếm rất nhiều lắm rồi.

"Đây cũng là quá đáng mà." Hạ Vũ nghe Thời Tiểu Niệm nhắc qua mọi chuyện ở trong điện thoại, không khỏi tức giận thay cô, một lát sau không nhịn được nói, "Tiểu Niệm, cô có muốn đi tìm Cung Âu nói chuyện hay không "

Ánh sáng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào.

"Tìm hắn" Thời Tiểu Niệm như nghe được chuyện cười liền nở nụ cười trào phúng, "Tôi đi tìm hắn để rước lấy nhục nhã sao"

"Tôi thấy Cung tiên sinh không phải là loại người như vậy, có thể giữa hai người đã có hiểu nhầm."

Hạ Vũ nói tốt cho Cung Âu.

"Hiểu lầm, tỗi cũng đã từng nghĩ như vậy."

Nghĩ đến cung Âu, Thời Tiểu Niệm lại nhớ tới quãáng thời gian cô bị giam lỏng ở tháp cao, cô cười nhẹ một tiếng, đặt điện thoại di động sang một bên, cầm lấy cái thìa múc một miếng cháo thịt nạc đưa vào miệng.

Cảm giác mềm mại.

Ở nước Anh và  Italy không thể ăn được cháo ngon như vậy.

"Thật à, Tiểu Niệm, trước đây tôi cũng cảm thấy Cung tiên sinh là người rất cặn bã, thế nhưng thời điểm cô mất tích ở bệnh viện, Cung tiên sinh rất hoảng sợ lo lắng, tay chân đều run, tôi cảm giác được hắn vẫn rất quan tâm tới cô." Hạ Vũ lại nói.

Ở trong điện thoại nghe được thái độ thù địch của Thời Tiểu Niệm đối với Cung gia, đối với cung Âu, Hạ Vũ vẫn muốn tìm cơ hội để khuyên giải cô.

"…"

Tay cầm thìa của Thời Tiểu Niệm cứng đờ, thìa cháo rơi vào trong bát, ánh mắt của cô có chút dại ra.

Rất hoảng sợ.

Rất lo lắng.

Tại sao cô lại nghe như chuyện giả tạo vậy, không có chút chân thực nào.

Thời Tiểu Niệm lại trào phúng cười một tiếng, "Thực sự là thụ sủng nhược kinh."

Vào lúc ấy, hắn đá cô một lần lại một lần, cô đã bỏ xuống tất cả tự tôn để cứu vãn mọi chuyện, nhưng kết quả thì sao, chỉ đổi lấy được sự nhục nhã to lớn, cô bị sự nhục nhã đó làm cho hoảng sợ, khiến cho về sau cô khó có thể tin tưởng ai được nữa.

Cũng không tin ai nữa.

"Những điều tôi nói đều là sự thật."

"Coi như là thật thì sao." Thời Tiểu Niệm múc một thìa cháo bỏ vào trong miệng, chậm rãi nuốt vào trong cổ họng rồi mới ngước mắt nhìn về phía Hạ Vũ, "Nhưng hắn đá tôi cũng là sự thật, nửa năm tôi bị giam lỏng hắn cũng chưa từng tới gặp tôi dù chỉ là một chút là sự thật, cái đêm tôi vất và sinh con thì hắn đang đính hôn cùng Mona cũng là sự thật."

Những chuyện đó không phải là giả.

Đều nói chia tay không trở thành kẻ thù, thế như oán hận của cô đối với Cung Âu, từ lâu đã khảm vào trong xương tủy.

"…"

Nghe mấy câu này, Hạ Vũ phản bác được câu nào.

Cô đương nhiên cũng đã nhìn thấy tin tức Cung Âu đính hôn.

Thế nhưng từ khi nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp hoảng loạn của Cung Âu khi Thời Tiểu Niệm mất tích, làm thế nào cô cũng không tin Cung Âu không quan tâm đến Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm ăn cháo, thu lại nụ cười châm chọc, nhìn chằm chằm vào trong bát cháo chậm rãi nói, "Hạ Vũ."

"Ừ."

"Cô có biết nửa năm tôi sống ở tháp cao như thế nào không, cô có biết tư vị bị giam lỏng là như thế nào không"

"…"

"Nếu như không có cặp sinh đôi, tôi đã sớm chết rồi."

"…"

Hạ Vũ ngơ ngác nhìn cô, sau đó nửa chữ cũng không đề cập tới Cung Âu nữa.

Trong phòng khách yên tĩnh.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, cầm cái thìa nhẹ nhàng quấy cháo.

"Được, sau này tôi sẽ không đề cập đến nữa."

"Cảm ơn."

Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.

"Các người vừa mới về nước, vẫn nên về sớm một chút để nghỉ ngơi đi, tan làm tôi sẽ đến thảo luận về công việc với cô." Hạ Vũ nói rằng, "Cô đã tìm được nhà chưa  hay định thuê phòng khách sạn, có cần tôi đặt giúp cho không"

"Thiên Sơ đã cho người mua nhà giúp tôi rồi, ngay ở Thiên chi cảng."

Ở S thị, có rất ít tiểu khu có công tác an ninh tốt như Thiên chi cảng.

"Thiên chi cảng" Hạ Vũ kinh ngạc nhìn về phía cô, "Cô còn muốn trở về Thiên chi cảng ở"

Hạ Vũ biết khá nhiều chuyện của Thời Tiểu Niệm và Cung Âu khi họ còn ở bên nhau, nên cô khá sửng sốt với quyết định này của Thời Tiểu Niệm.

Trở lại nơi cũ

Thời Tiểu Niệm nhìn cô như vậy, mỉm cười, đặt cái thìa xuống, nói rằng, "Hạ Vũ, thời gian qua tôi đã nếm trải rất nhiều chuyện, cũng nhờ thế mà tôi hiểu được một đạo lý, đó chính là chuyện gì cũng không thể dùng trốn tránh để giải quyết."

"…"

"Lần này trở về tôi không muốn trốn tránh nữa, tôi không làm gì sai, dựa vào cái gì mãi mãi chỉ có mình tôi khúm núm, che che giấu giấu" Thời Tiểu Niệm nói từng chữ từng chữ một ra khỏi miệng.

"…"

Hạ Vũ ngơ ngác nhìn cô, như nhìn một người xa lạ.

Thời Tiểu Niệm đã từng bởi vì bị Thời Địch hắt nước bẩn mà không dám ra khỏi cửa, hình ảnh đó vẫn còn như đang diễn ra ở trước mắt cô. Vậy mà bây giờ cô ấy nói không trốn tránh nữa…

Lúc Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, tiếp tục nói, "Hồi thiên chi cảng thì lại làm sao, xin lỗi này đoạn tình cảm không phải ta, ta đã hết ta năng lực lớn nhất đi thủ hộ, chỉ là thủ không tới cuối cùng mà thôi."

Đọc truyện chữ Full