DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Tại Thượng
Chương 468: Cung Âu rời bỏ chuyện của Tịch gia

Editor: Yuhina

Bác sỹ lông mày sẹo đứng ở bên ngoài một lúc, thời điểm đi tới chỉ thấy một cảnh tượng như vậy.

Rất nhiều văn kiện nằm rải rác trên đất, Cung Âu ngồi ở trước bàn làm việc ngón tay thoăn thoát lật từng trang văn kiện, tốc độ kia nhanh đến mức hắn hoài nghi Cung Âu có kịp xem hay không.

"Cung tiên sinh."

Bác sỹ lông mày sẹo bưng một tách cà phê bưng đến trên bàn.

Cung Âu đầu cũng không thèm ngẩng lên, lạnh lùng thốt, "Mang đi đi, dù là ăn tôi cũng không ăn ở đây, cả ngủ tôi cũng không muốn."

"Cung tiên sinh, đây là ý gì" bác sỹ lông mày sẹo nhíu nhíu mày lại.

Cung Âu đưa tay lật hết một tập văn kiện, sau đó đóng lại, tùy ý ném lên mặt đất, ngước mắt nhìn về phía hắn, trong mắt xẹt qua một vệt khinh bỉ, "Anh thử nói xem, muốn giết tôi thì cá là rắc rối, còn nếu tôi ngủ thiếp đi, thì tôi không thể đọc những văn kiện này được."

"Tôi không hiểu Cung tiên sinh muốn làm cái gì, không nghĩ biện pháp cứu Tịch tiên sinh trở về, mà lại ngồi ở nơi này xem qua những tư liệu của Mộ thiếu gần một tháng này, chuyện này thì có thể trợ giúp gì cho việc cứu người "

Bác sỹ lông mày sẹo hỏi, ánh mắt liếc nhìn những văm kiện kia.

"Làm sao anh biết không trợ giúp được gì"

Cung Âu cười lạnh một tiếng, tiếp tục mở một quyển văn kiện khác.

"Tốc độ xem văn kiện của Cung tiên sinh nhanh như vậy, lại vừa xem vừa làm chuyện khác như vậy, chẳng lẽ có thể nhớ được à" bác sỹ lông mày sẹo hỏi.

Hắn đã quan sát Cung Âu lâu rồi, từ khi bắt đầu đến nơi này, Cung Âu chiếm đoạt văn phòng của Mộ thiếu, sai người đem toàn bộ tư liệu mà Mộ thiếu đã xem qua đến đây, chuyện gì cũng không làm, chỉ xem văn kiện.

Mà tốc độ xem văn kiện lại rất nhanh giống như chỉ lật từng trang một, khiến cho hắn hoài nghi có phải Cung Âu đang xem nội dung của văn kiện hay không.

"Chờ tôi xem xong, anh sẽ biết." Cung Âu lạnh lùng nói, u lạnh lên tiếng, "Hiện tại, mang theo cà phê của anh cút ra ngoài"

"…"

Thấy thế, bác sỹ lông mày sẹo không thể làm gì khác hơn là bưng tách cà phê trên bàn xoay người rời đi, trước khi rời đi ánh mắt liếc nhìn văn kiện trên đất một chút.

Cung Âu thiên tư thông minh, 20 tuổi đã tự mình nghiên cứu phát minh ra hệ thống điện thoại di động N.E phổ biến khắp toàn cầu, dẫn dắt toàn bộ thế giới tiến đến thời kỳ phát triển khoa học kỹ thuật, một người như vậy thì có bản lĩnh nhìn qua mà không quên cũng không phải là kỳ quái. []

Như Cung Âu cứ một mực ở lại nơi này, đúng là khó có thể nói là hắn có nhìn ra cái gì hay không.

Cung Âu ngồi ở trước bàn làm việc tiếp tục xem lướt qua từng quyển từng quyển văn kiện một, có quyển thì bị hắn tiện tay ném lên mặt đất, có quyển được hắn đặt ở trên bàn, một tay thì cấp tốc gõ trên bàn phím.

Sau một thời gian, cơn mệt mỏi cũng đã kéo đến.

"Tiểu Niệm, rót cho anh cốc nước."

Cung Âu bật thốt lên.

Nói xong, Cung Âu mới ý thức được Thời Tiểu Niệm không ở bên cạnh hắn, lông mày của hắn cau lại, ngực bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, nôn nóng đến cực điểm.

Hắn đưa tay kéo lỏng ca-ra-vat, đôi mắt nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên nhìn thấy một bức họa được treo trên tường.

Giữa khung cảnh tuyết trắng, thiếu niên cùng thiếu nữ chơi ném quả cầu tuyết ở giữa trời tuyết trắng, hai người đều cười đặc biệt vui vẻ.

Không biết tại sao, Cung Âu nhìn bức tranh này liền cảm thấy chói mắt, đâm vào hắn khiến cả người không thoải mái.

Hắn từ trước bàn làm việc đứng lên đi tới bên tường, giơ tay lên lấy bức tranh xuống, sau đó đi về phía bàn làm việc liền tàn nhẫn mà đập xuống.

Khung kính vỡ vụn.

Bức tranh bị phá.

"Ầm."

Cung Âu tiện tay ném bức tranh đi, nhìn thấy giữa thiếu niên và thiếu nữ trong bức tranh có một vết rách, lúc này lồng ngực của hắn mới thoải mái.

Hắn trở về trước bàn làm việc, hạ tầm mắt nhìn văn kiện phía trên bàn.

Làm việc.

Sớm làm xong chuyện hơn một chút, hắn mới có thể sớm nhìn thấy Thời Tiểu Niệm hơn một chút.

Chỉ cần thời gian cô rời khỏi hắn hơi hơi lâu một chút, hắn sẽ cảm thấy không thoải mái, giống như trong thân thể thiếu đi cái gì đó vậy.

Cung Âu mở văn kiện ra tiếp tục kiểm tra, cửa lại bị đẩy ra một lần nữa, nhưng lần này là Mộ Thiên Sơ.

Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, vừa tiến đến, tầm mắt liền rơi vào bức tranh bị gãy đôi đó, sắc mặt hơi trắng bệch, hắn đi về phía Cung Âu, đặt một chiếc điện thoại di động ở trên bàn, " Điện thoại của Tiểu Niệm."

Ở đây, các thiết bị liên lạc đều bị thu hồi.

Muốn liên lạc với bên ngoài cũng sẽ bị một phận theo dõi chặt chẽ.

Cung Âu lạnh lùng nhìn hắn một chút, sau đó cầm điện thoại di động lên phóng tới bên tai, "Tiểu Niệm."

Tiếng nói của hắn trầm thấp từ tính, trong giọng nói lộ ra vẻ sủng nịch.

"…"

Mộ Thiên Sơ đi sang một bên, cúi người xuống nhặt bưc tranh trên đất lên, dùng tay che lại vết nứt trên bức tranh, giống như bức tranh không chút tổn hại nào.

"Cung Âu, có phải anh rất mệt hay không, có nghỉ ngơi tốt hay không"

Âm thanh đau lòng của Thời Tiểu Niệm vang lên ở trong tai của Cung Âu. 

"Không sao, không cần nghỉ ngơi." Cung Âu lười biếng dựa lưng vào ghế dựa, khinh bỉ nhìn Mộ Thiên Sơ một chút, "Ngược lại có vẻ em nghỉ ngơi không được tốt lắm."

Chờ đến khi hắn điều tra ra tất cả mọi chuyện.

Rất nhanh.

Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, sắc mặt thay đổi.

Thời Tiểu Niệm nghe không hiểu ý của hắn, cũng không có hỏi nhiều, chỉ nói, "Cung Âu, anh trở về đi, anh về nước đi."

Nghe vậy, đôi mắt của Cung Âu hơi nheo lại, "Tại sao"

"Hệ thống điện thoại di động N.E xuất hiện lỗ thủng lớn, nhân viên ở Quốc Nội không giải quyết được, thế nên anh phải tự mình trở lại." âm thanh của Thời Tiểu Niệm trầm thấp nói.

"Lỗ thủng"

Sắc mặt của Cung Âu nhất thời trở nên nghiêm túc, không còn dáng vẻ lười biếng như vừa nãy, đang muốn hỏi thăm, bên tai liền vang lên âm thanh hơi xa của Từ Băng Tâm, "Để Cung Âu trở về đi, đừng để hắn ở lại đó, chỉ cần Thiên Sơ là được rồi."

"A."

Cung Âu cười lạnh một tiếng, con ngươi đen nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, "Có Mộ Thiên Sơ là tốt rồi, vậy tôi nói cho người biết mẹ, tôi sợ đến thời điểm đó người hối hận cũng không kịp"

"…"

Mộ Thiên Sơ trầm mặc đứng ở trước mặt hắn, trên tay nắm thật chặt bức tranh bị hỏng.

"Chuyện của cha rất khó giải quyết à" Thời Tiểu Niệm lo lắng hỏi.

"Cũng không phải rất khó giải quyết, em để Phong Đức nhận điện thoại, anh muốn biết sự tình cấp bách như thế nào."

Cung Âu nói một cách lạnh lùng.

"Tốt."

Phong Đức ở trong điện thoại nói qua loa mọi chuyện với Cung Âu một lát, Cung Âu liền biết rõ chuyện trong nước như dây dẫn nổ đã cháy đến kíp nổ, hắn không quay về, mọi chuyện sẽ bị làm lớn lên.

Cung Âu cúp điện thoại, hạ tầm mắt liếc mắt nhìn tư liệu trên bàn, con ngươi đen hiện ra thâm ý.

Chỉ 10 giây ngắn ngủi, Cung Âu liền đứng lên, đem tập tin trước mặt ấn xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, "Tôi muốn về nước, một tuần lễ sau sẽ trở lại, cứ để cha của Tiểu Niệm sống ở đó một tuần. Tốt nhất là anh đừng có manh động."

"Nhanh như vậy đã dùng tư thái chủ nhân của Tịch gia nói chuyện rồi"

Mộ Thiên Sơ lạnh nhạt đáp trả hắn.

"Là ai muốn làm chủ nhân Tịch gia "

"Tôi chỉ nhìn thấy vẻ vênh vang đắc ý của anh."

"…"

Con ngươi đen của Cung Âu âm trầm nhìn hắn, từ trước bàn làm việc đi ra, đứng ở trước mặt Mộ Thiên Sơ, giọng nói lạnh lẽo, " Một tuần này, anh có thể không làm gì, nhưng nếu anh dám có một chút mờ ám nào, tôi bảo đảm, anh sẽ chết rất khó coi đó."

Nói xong, Cung Âu dùng ngón tay đâm vào trên ngực hắn.

"…"

Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, đôi mắt mắt lạnh lùng đón nhận tầm mắt của hắn, đôi tay trắng trẻo nắm chặt thành quyền.

"Nhớ kỹ lời của tôi, Mộ Thiên Sơ "

Cung Âu âm trầm nói, xoay người rời đi, ra khỏi cửa.

Mộ Thiên Sơ đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng lưng Cung Âu rời đi, một lát, khóe môi của hắn khẽ cong lên.

Tốt, để xem một tuần lễ sau, Cung Âu còn có thể có năng lực đứng ở trước mặt hắn diễu võ dương oai nữa không.

………………………………..

Quần đảo cát trắng, Thời Tiểu Niệm đứng dưới tàng cây trước nhà chính cùng đợi, răng cắn chặt môi.

Một chiếc ô tô màu đen chậm rãi từ bên ngoài lái vào, cô lập tức nghênh đón, cửa xe cũng lập tức được mở ra, một giây sau, cô đã tiến vào trong lồng ngực của Cung Âu.

Cằm của cô được một bàn tay ấm áp  nâng lên.

Cung Âu ôm lấy cô, cúi đầu hôn môi cô, hôn không chút kiêng dè nào, như có ngọn lửa cuốn lấy cô, đến khi hô hấp của cô trở nên nặng nề mới không tình nguyện buông cô ra, không vui nói, "Anh ghét khoảng thời gian tách ra với em "

Mỗi một giây thiếu cô khiến cho hắn như sống trong địa ngục.

Môi của Thời Tiểu Niệm bị hắn hôn đến nỗi sưng lên, đôi mắt vội vàng nhìn hắn, "Cha em thế nào rồi"

"Tạm thời không có vấn đề gì, cũng phải một quãng thời gian nữa mới bị đưa ra thẩm vấn. Sau khi xử lý xong chuyện của N.E anh sẽ trở lại giải quyết tiếp." Cung Âu đưa tay vững vàng mà ôm cô vào trong ngực, hận không thể khảm cô vào trong thân thể của mình, cúi đầu dùng sức mà bắt lấy khí tức trên người cô.

Hắn yêu cái hương vị trên người cô, nó giống như không khí của hắn.

Căn bản hắn không thể chịu được cái cảm giác tách ra với cô.

"Vậy thì tốt." Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm, Cung Âu nói có thể giải quyết thì nhất định có thể giải quyết, đối với điểm này, cô tin tưởng trăm phần trăm, "Vậy thì đi nhanh đi, máy bay tư nhân cũng chuẩn bị xong, không có vấn đề, bất cứ lúc nào cũng có thể cất cánh."

Trên đảo có sân bay riêng.

"Ừ, đi ngay." Cung Âu gật đầu, kéo tay cô rời đi.

Dưới ánh mặt trời, bước chân trên đất của Thời Tiểu Niệm cứng đờ, Cung Âu quay đầu lại, đôi con ngươi đen nhìn thẳng vào cô, "Làm sao vậy, còn cần lấy cái gì"

Thời Tiểu Niệm đứng ở trước mặt hắn, nhìn kỹ lấy ánh mắt thâm thúy của hắn, khó có thể mở miệng, ánh mắt của lóe lên mấy lần, mới khó khăn nói ra khỏi miệng, "Cung Âu, anh trở lại cũng không đến mấy ngày, không bằng em ở lại chỗ này bồi mẹ đi, thân thể của mẹ em không được tốt lắm."

Càng nói, cô nhận ra ánh mắt của Cung Âu càng ngày càng lạnh lẽo, âm thanh của cô cũng càng ngày càng yếu.

"Ý em là muốn một mình anh trở lại"

Cung Âu lạnh giọng hỏi.

"…"

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, cô biết Cung Âu không thể rời khỏi cô, nhưng tình huống của Từ Băng Tâm cũng rất tồi tệ, lại không thể đi máy bay, cô cũng lo lắng.

"Tại sao không nói, nói, có phải là muốn một mình anh trở lại"

Âm thanh của Cung Âu càng ngày càng lạnh, đôi con ngươi đen nhìn chằm chặp vào cô.

"…"

Đọc truyện chữ Full