DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Tại Thượng
Chương 519: Quả thực chính là cái chạm mặt thế kỷ

Ký giả chặt kín cả hiện trường, cả đoàn người đều nhao nhao lên, các phóng viên đều dồn dập đặt câu hỏi, "Vậy tại sao cô lại lựa chọn ngày hôm nay để công khai"

"Bởi vì tôi quyết định chính thức giành quyền nuôi con."

Thời Tiểu Niệm quay về ống kính kiên định nói.

Toàn hội trường tất cả đều xôn xao.

"Cùng cung Âu, Cung gia giành quyền nuôi nấng, cô có thể giành à" các ký giả đều cho rằng đây là chuyện mơ tưởng hão huyền.

"Từ khi cặp sinh đôi ra đời cho tới nay, tôi chưa bao giờ giành với Cung gia cái gì. Ta biết ở trong mắt rất nhiều người cặp sinh đôi được nuôi dưỡng ở Cung gia là lựa chọn tốt hơn, nhưng vật chất cũng không phải là thước đo của cuộc sống, hết năm nay cặp sinh đôi đã sáu tuổi tính cả tuổi mụ, bọn họ có quyền lựa chọn được sống cùng ai."

Thời Tiểu Niệm nói rằng, có trật tự, rất đúng mực.

Thì ra là cô đang dùng truyền thông và dư luận để tuyên chiến với hắn.

Cung Âu nhìn ra ý đồ của Thời Tiểu Niệm, sắc mặt cực kỳ khó coi, đạp chân ga chạy như bay rời đi, ngón tay dùng sức mà nắm chặt vô lăng, bên tai truyền đến âm thanh không nhanh không chậm của Thời Tiểu Niệm, âm thanh nàng nhẹ nhàng trong suốt, từng chữ rõ ràng.

Chia tay, giành quyền nuôi nấng là chuyện riêng của hai người, nhưng cô lại đứng trước mặt giới truyền thông để tuyên bố, bởi vì cô biết nếu chỉ dựa vào năng lực bản thân thì chưa cướp được, cô đã thua đến nỗi cái gì cũng không còn.

Cô cố ý ở trước mặt truyền thông tuyên chiến, để cho mọi người biết nếu như mình xảy ra điều gì bất ngờ, chính là hắn, chính là Cung gia đã hạ thủ.

Tịch Tiểu Niệm thông minh .

Nhưng  tại sao phần thông minh này phải dùng trên người hắn.

Cung Âu phóng xe nhanh ở trong nội thành, một đường chạy thẳng tới khách sạn Man Sita, sau một đường cua khá đẹp, Cung Âu trực tiếp dừng xe ở trước cửa khách sạn.

Buổi họp báo vừa vặn kết thúc.

Thời điểm Cung Âu bước xuống xe, Thời Tiểu Niệm đang từ bên trong cửa chính của khách sạn đi ra, hai người chạm mặt nhau.

Bộ đồ trên người hai người cùng mang sắc lam, nhìn qua lại có một chút ý vị của trang phục tình nhân.

Cung Âu đứng trước xe thể thao, con ngươi đen thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô.

So với trong ống kính thì cô còn đẹp hơn.

Thời Tiểu Niệm đứng cửa khách sạn, ngước mắt nhìn về phía Cung Âu, hắn vẫn mặc chiếc áo bành-tô của ngày hôm qua, xem ra là mới vừa từ khách sạn Hoa Thiên chạy tới.

Một đêm xuân.

Nếu như không phải phát hiện cô mở cuộc họp báo, vào lúc này chắc hắn còn đang bên cạnh Mona đi.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, từng boong tuyết chầm chậm rơi xuống, theo đó là mùi nước hoa lan tỏa.

Trên người hắn có mùi nước hoa của Mona.

Nàng ngửi thấy được, mùi kia giống như khí độc len lỏi vào trong hô hấp của cô, ngấm vào thân thể, ngấm vào từng mạch máu từng tế bào.

Cô nhìn Cung Âu, như nhìn một người xa lạ.

Cô thật sự muốn biết tại sao cả người hắn mang theo mùi nước hoa này còn có thể trấn định như thường xuất hiện trước mặt cô, tâm lý quá mạnh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cung Âu lạnh lùng nhìn cô chăm chú.

Các ký giả lấy được tin tức đặc biệt nên hài lòng đi ra ngoài, còn chưa ra ngoài đã trông thấy Cung Âu và Thời Tiểu Niệm đứng đối mặt với nhau ở bên ngoài.

Quả thực chính là cái chạm mặt thế kỷ.

Ánh đèn lập tức thi nhau chớp nhoáng, ký giả điên cuồng chụp ảnh bọn họ, các ký giả vội vã giơ micro lên xông tới.

Cung Âu lạnh lùng nhìn đám phóng viên kia một chút, tiến lên nắm lấy tay của Thời Tiểu Niệm, kéo cô về phía chiếc xe thể thao của mình, động tác có phần thô lỗ.

"Tự em đi được, đừng đụng vào em."

Thời Tiểu Niệm lạnh lẽo mà nhìn hắn, dùng sức mà tránh khỏi tay của hắn.

Dùng cái tay đã đụng vào người khác cả một đêm chạm vào cô, cô buồn nôn.

"…"

Cung Âu bị cô dùng ánh mắt kia nhìn, hắn đóng cửa xe, trong vòng vây của ký giả, lái xe rời đi.

Một đường hai người đều không nói gì.

Cung Âu lái xe ra khỏi nội thành, Thời Tiểu Niệm phát hiện xe này đi ra khỏi nội thành, không khỏi nói, "Muốn đi đâu, lát nữa không phải anh còn có buổi họp báo sao."

Lúc hắn trở lại đã thong báo với truyền thông, ngày hôm nay muốn mở buổi họp báo, giải thích sự mất tích trong bốn năm này.

Dọc theo đường từng bông tuyết bay bay, rơi vào trên xe thể thao.

"Em đã làm rối loạn kế hoạch của anh."

Cung Âu có chút không vui nói, sắc mặt âm trầm, cầm lấy tai nghe Bluetooth đeo vào lỗ tai, quay về điện thoại di động trên kệ  nói, "Kết nối điện thoại với thư ký Vương cho tôi."

Điện thoại rất nhanh được kết nối.

Cung Âu tỉnh táo phân phó, "Tạm thời hủy buổi họp báo ngày hôm nay, hoán tất cả các cuộc họp của ngày hôm nay, đôn đốc phía dưới, ngày hôm nay trước khi tan làm nhất định phải đem tất cả các bản kế hoạch đặt lên trên bàn làm việc của tôi."

Thời Tiểu Niệm ngồi ở ghế cạnh tài xế, quay mặt sang nhìn về phía Cung Âu.

Gò má anh tuấn, đường viền thâm thúy, đôi mắt thâm thúy mà gợi cảm, hắn có khuôn mặt của người cô yêu nhất, nhưng linh hồn đã thay đổi rồi.

Nếu như là trước đây, cô nói muốn chia tay, hắn đã sớm giơ chân giơ tay, nhưng bây giờ, hắn vẫn bình tĩnh xử lý công sự như vậy.

Trước đây Cung Âu theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nên khi đã tập trung vào một việc thì sẽ rất ít khi quan tâm đến việc khác, cũng không thể chú ý đến nhiều việc như vậy, Cung Âu bây giờ cái gì cũng đều nắm trong lòng bàn tay của hắn, một mình hắn có thể làm rất nhiều rất nhiều chuyện, đồng thời làm rất tốt.

So với trước đây tinh lực của hắn đã nhiều hơn rồi, cho nên vừa mới cùng Mona đã có thể đến đây.

Cúp điện thoại, Cung Âu tiếp tục lái xe trong trời tuyết, hắn dừng xe ở bên hồ.

Bên này là đường nhỏ, yên tĩnh không có xe cộ, cũng không ai đi qua, là nơi thích hợp nhất để nói chuyện.

"Tại sao em lại nói những lời kia với phóng viên, tại sao không nói cho anh biết trước một tiếng" cung Âu cởi dây an toàn ra, quay người nghiêm nghị nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Em có biết em đã làm rối loạn tất cả kế hoạch của anh hay không, anh vốn chuẩn bị trong buổi họp báo hôm nay sẽ tuyên bố lễ cưới của chúng ta, cho em một niềm vui bất ngờ."

Kinh hỉ.

A.

Hắn đã cho cô một niềm vui rất lớn rồi.

Thời Tiểu Niệm trầm mặc ngồi ở chỗ đó, hạ tầm mắt nhìn váy của mình.

"Ngày hôm nay em đã náo loạn một chuyện rất lớn, hiện tại nhất định phải làm làm công tác quan hệ xã hội. Hiện tại anh đưa em về N.E, để phòng quan hệ xã hội đưa ra một thông cáo, em sẽ phải gánh vác, hướng về giới truyền thông nói đây chỉ là ý nghĩ nhất thời." Cung Âu nói, con ngươi đen thật sâu nhìn chằm chằm vào cô, "Chúng ta cùng xuất hiện với nhau, hướng về công chúng tuyên bố hôn lễ của chúng ta, hôn lễ sẽ được N.E chính thức tuyên bố thông qua hình ảnh không gian ba chiều, với công chúng sức ảnh hưởng của chúng ta sẽ đạt tới cao nhất từ trước tới nay."

"Anh muốn kết hôn hay là muốn sức ảnh hưởng công chúng"

Thời Tiểu Niệm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Cái này gọi là song doanh, chúng ta kết hôn, sức ảnh hưởng được nâng cao, lợi ích cũng tới tay, toàn bộ đều đẹp, có cái gì không tốt" Cung Âu nhìn cô, ngữ khí nghiêm nghị, giơ tay lên vuốt mái tóc của cô, "Được rồi, đừng tiếp tục hồ đồ nữa, ngay bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho phòng quan hệ xã hội, để cho bọn họ viết thông cáo."

Truyền thông không phải người ngu, bản thông cáo này nhất định phải viết tốt.

Nói xong, Cung Âu cầm điện thoại di động lên muốn gọi điện thoại, điện thoại còn chưa được kết nối, Thời Tiểu Niệm ghé vào lỗ tai hắn, âm thanh băng lãnh như tuyết vang lên, "Cung Âu, anh còn không rõ sao, không có lễ cưới nào cả, không có hôn kỳ, cái gì cũng không có."

"…"

Cung Âu cứng đờ, ánh mắt ngưng tụ, trong điện thoại di động truyền đến âm thanh của nhân viên phòng quan hệ xã hội, hắn đã quên nên nói cái gì.

Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe ra xuống xe.

Cung Âu ngồi ở trong xe, đáy mắt dâng lên sự tức giận, đưa tay nghĩ muốn đập điện thoại di động.

Mấy giây sau, hắn khắc chế, ném điện thoại di động qua một bên, đẩy cửa xe ra xuống xe.

Thời Tiểu Niệm đứng ven đường muốn gọi điện thoại, tuyết bay rơi vào trên người cô, lạnh đến mức thân thể cô run lên.

Cung Âu đi tới trước mặt nàng, ánh mắt âm trầm nhìn về phía cô, "Tịch Tiểu Niệm, rốt cuộc thì em muốn gì"

Nói chia tay liền chia tay.

Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía hắn, đón lấy ánh mắt trách cứ của hắn, nói rằng, "Cung Âu, em đã không còn nhỏ nữa rồi, đã qua cái thời kì giận dỗi vớ vẩn rồi."

Cô chờ… chờ đến bốn năm, trong bốn năm này, nếu phần tình cảm này có thể duy trì, cô sẽ không nói biệt ly.

"Vậy tại sao muốn chia tay" Cung Âu dừng ở cô, "Tại sao em không biết quý trọng như thế, chúng ta đã mất bao nhiêu công sức để đi tới ngày hôm nay, hiện tại cha mẹ anh đã không ngăn cản chúng ta nữa, chỉ cần chúng ta kết hôn, cặp sinh đôi là có thể ở bên cạnh em, em còn không biết đủ?"

Thời Tiểu Niệm cảm thấy buồn cười, yên lặng nhìn hắn.

Ngày hôm nay hắn hỏi cô: cô còn có không biết đủ?

"Cung Âu, em biết bây giờ anh rất chú trọng danh dự, vì thế nên em nói với giới truyền thông chia tay là nguyên nhân từ phía em, anh không cần lo lắng danh dự của anh bị hao tổn." Thời Tiểu Niệm nói, cái mà hắn quan tâm không phải là cái này sao.

Sắc mặt của Cung Âu  càng ngày càng khó coi, ánh mắt của hắn nặng nề nhìn chằm chằm vào cô, "Anh không đồng ý chia tay."

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, "Cũng may đây không phải là hôn nhân, tình yêu thì không cần anh đồng ý."

Luyến ái chính là như vậy, không kiên cố như hôn nhân.

Hắn muốn thay đổi có thể thay đổi, cô muốn chia tay có thể chia tay, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Tuyết rơi vương ở đuôi lông màycủa cô, lạnh làm cho cô khó chịu.

Cô sợ nhất là lạnh.

"Tịch Tiểu Niệm, anh không biết đến tột cùng thì em muốn náo cái gì, em muốn cái gì chỉ cần em nói một câu, anh liền đi làm." Cung Âu nói, tiếng nói trầm thấp, đây đã là sự thỏa hiệp của hắn.

"Em muốn quyền nuôi nấng cặp sinh đôi." Thời Tiểu Niệm thẳng thắn dứt khoát.

"Cùng anh kết hôn thì có thể."

"Không thể." Thời Tiểu Niệm nói, đôi mắt khô khốc, trong đôi mắt của cô phản chiếu gương mặt tuấn bàng của hắn, cũng phản chiếu tất cả hình ảnh tối hôm qua.

Cô đứng chờ ở trước cửa khách sạn.

Đứng giữa trời tuyết, đợi đến nỗi váy cũng ướt, lạnh đến mức run cả người, cô lại ngồi vào trong xe chờ, chờ cho đến khi váy khô, hắn vẫn chưa hề đi ra, hắn đều không từ trong khách sạn đi ra.

Tối hôm qua hắn có bao nhiêu điên cuồng, cô có thể tưởng tượng.

"Tại sao em phải đưa ra cái quyết định hồ đồ như thế này"

Cung Âu chất vấn, sắc mặt nặng nề đến mức rất khó coi.

Quyền nuôi nấng gần ngay trước mắt, nhất định phải dùng biện pháp khó khăn để đi giành sao, cô không biết cân nhắc hơn thiệt sao

Nghe nói như thế, Thời Tiểu Niệm đứng trong tuyết nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, đuôi mắt cong lên, xinh đẹp chói mắt.

"Em rất tỉnh táo." Cô nhìn hắn nói, "Cung Âu, em chưa từng tỉnh táo giống như bây giờ."

Bốn năm qua, mỗi một ngày cô đều giống như sống ở trong mộng ảo, mộng ảo chờ hắn trở về.

Hắn về rồi, liền đem cô từ trong ảo tưởng kéo ra ngoài.

Cô thanh tỉnh rồi.

"…"

Cung Âu âm trầm nhìn cô, ngực bị nụ cười chói mắt của cô tàn nhẫn mà đâm nhói.

"Trở lại xử lý công việc đi." Thời Tiểu Niệm khẽ nói, chuẩn bị rời đi.

Xoay người trong nháy mắt, âm thanh của Cung Âu vang lên ở sau lưng cô, "Nguyên nhân chia tay."

Thời Tiểu Niệm dừng bước chân.

"Em nói nhiều như vậy còn chưa nói nguyên nhân chia tay, em không phải là loại người sẽ dễ dàng nói chia tay." Cung Âu nói, tiếng nói cùng sắc mặt của hắn âm trầm như thế.

Hắn vẫn hiểu rõ cô.

Nguyên nhân chia tay, hắn còn chưa ý thức được sao.

"Tối hôm qua anh ở nơi nào" Thời Tiểu Niệm xoay người, đôi mắt khô khốc nhìn về phía hắn, hỏi, "Thời điểm em gọi điện thoại cho anh, anh ở đâu"

Đọc truyện chữ Full