DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Tại Thượng
Chương 547: Cặp sinh đôi chạy trốn thất bại

Editor: shinoki

Cung Quỳ dựa vào người Cung Diệu đích, tay nhỏ bé che miệng ngáp to, "Chú, cháu biết rồi, nhưng cháu không muốn học, cháu muốn trở về tìm Mom."

"Bọn họ còn đang làm việc, không có thời gian tới đón các cháu." Người đàn ông nói, xé băng dính trên người con gấu ra, ném vào thùng rác, "Các cháu đói không, chú cho người làm bữa tối cho các cháu."

"Chú, cháu không muốn học kiến thức bắt cóc, cháu chơi mệt, cháu có thể ngủ trước được không?" Cung Quỳ liên tục ngáp dài, hai mắt to càng ngày càng đỏ, nước mắt cũng tràn ra.

Cặp mắt người đàn ông nhìn Cung Quỳ cách mắt kính, khẽ cười một tiếng, giọng trở nên cưng chiều, "Dĩ nhiên, cháu muốn ngủ thì ngủ đi."

"Vâng."

Cung Quỳ gật đầu, lại ngáp một cái, dựa vào người Cung Diệu, nhắm mắt lại nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.

Người đàn ông đứng lên đi tới ngồi xuống bên cạnh bọn họ, đưa tay ôm Cung Quỳ, Cung Quỳ ngủ rất say, nằm úp sấp trên vai hắn tuỳ hắn ôm.

Người đàn ông ôm Cung Quỳ vào trong phòng, kéo chăn ra, thả Cung Quỳ xuống giường lớn, để cô bế ngủ.

Vừa quay người liền thấy Cung Diệu đứng ở cửa.

Cung Diệu đứng ở nơi đó, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn không lộ vẻ gì lên, nhìn em gái ngủ say trên giường.

"Cháu cũng mệt sao, ngủ chung với em gái?"

Người đàn ông đứng ở nơi đó hỏi.

" Được."

Cung Diệu gật đầu một cái, nhấc chân lên đi vào, vén chăn lên nằm cạnh Cung Quỳ, đôi tay nhỏ bé đặt trên chăn, mắt nhắm lại.

Người đàn ông nhìn hai người bọn họ, đôi môi sau lớp khẩu trang cong lên.

Hắn đi ra cửa, đóng cửa lại cho bọn họ, vặn đầu, hoạt động gân cốt.

Cửa vừa đóng.

Cung Diệu liền mở mắt, con ngươi đen nhánh, không có một chút buồn ngủ.

Cậu chuyển mắt nhìn Cung Quỳ bên cạnh đang ngủ rất say, Cung Quỳ thật đúng là tin người đàn ông kia là cha mẹ bọn họ phái tới dạy bọn họ học.

Ngu ngốc.

Cung Diệu nhìn khắp nơi, sau đó đưa tay đẩy em gái, Cung Quỳ ngủ say, bị đẩy bất mãn, miệng nhỏ nỉ non một tiếng, "Em buồn ngủ."

"Tỉnh lại đi."

Cung Diệu tiếp tục lay cô bé, không có ý dừng lại.

Cung Quỳ bị lay tỉnh, tỉnh táo mở mắt ra, tức giận nhìn về phía Cung Diệu, "Holy, anh muốn làm gì? Em buồn ngủ, em buồn ngủ."

"Anh cùng em chơi một trò chơi."

Cung Diệu ngồi trên giường nói, trong mắt tỉnh táo vượt quá tuổi.

"Em không muốn chơi." Cung Quỳ lắc lắc đầu, nghiêng nghiêng ngả ngả, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

"Em phải chơi."

Cung Diệu vừa nói vừa đưa tay bóp mũi Cung Quỳ.

Cung Quỳ không hít thở được bị bóp tỉnh hoàn toàn, tức giận từ trên giường ngồi dậy, cặp mắt trừng to, tức giận nhìn Cung Diệu, hai tay xoa bên hông, "Được được được, chơi cùng anh, chơi cùng anh, thiệt là, em nên là chị mới đúng."

Em trai quá nghịch ngợm.

Cô mệt như thế còn muốn kéo cô chơi, ông nội còn luôn nói cô phải học theo anh, thật là quá khinh người.

"..."

Cung Diệu từ trên giường trượt xuống, xỏ giầy, sau đó cầm giầy lên đứng ở nơi đó đeo cho Cung Quỳ.

Cung Quỳ ngồi ở mép giường lại ngáp to, buồn ngủ mười phần hỏi, "Em trai, em muốn chơi cái gì?"

Cung Diệu bất đắc dĩ nhìn cô bé một cái, sau đó chỉ cửa sổ cậu đã sớm thấy nói, "Trò chơi chính là sau khi nhảy cửa sổ tranh giải chạy bộ, đau cũng không được phát ra tiếng, nhất định phải chạy, thua làm em gái."

" Được a!" Cung Quỳ chờ cậu đeo giầy cho mình xong nhảy xuống, ý chí chiến đấu bị kích thích, "Holy, anh chờ làm em gái đi!"

"..."

Cung Diệu không để ý tới cô, đi tới cửa cẩn thận khoá chốt lại.

Hai đứa bé rón rén xách ghế đến cửa sổ, Cung Quỳ cũng không hiểu tại sao phải nhẹ nhàng, không thể phát ra âm thanh, chỉ cảm thấy vui, liền làm theo Cung Diệu.

Cung Diệu đứng trên ghế, kéo rèm cửa sổ ra, mở cửa sổ ra, bên ngoài đen kịt, chỉ có ánh đèn đường sâu kín.

Cậu nhìn xuống, vừa vặn là dưới lầu, không phải trên lầu, phía dưới là bãi cỏ ngã sẽ không đau lắm.

Hơi cao một chút.

"Tới đây." Cung Diệu kéo Cung Quỳ lên ghế, hai người cùng nhau leo lên cửa sổ xếp hàng ngồi.

Cung Quỳ mặt đầy tò mò đối với trò chơi mới.

"Ngã đau cũng không được kêu, kêu là thua." Cung Diệu nói.

"ừ ù ừ." Cung Quỳ gật đầu liên tục.

"Anh đếm một, hai, ba thì cùng nhảy." Cung Diệu nắm tay cô bé, thấp mắt nhìn phía dưới nói, "Một, hai, ba!"

Một tiếng rên.

Anh em bọn họ té thành một cục, Cung Quỳ đau đến trực rơi nước mắt, nhưng vì muốn thắng cứng rắn cắn chặt răng nín không kêu.

"Chúng ta chạy mau."

Cung Diệu nhỏ giọng nói, cố không để ý người bẩn, kéo Cung Quỳ chạy ra ngoài.

Hai đứa bé liều mạng chạy về phía trước trong bóng đêm.

Chạy càng xa càng tốt.

Cung Diệu nghĩ trong đầu.

Đèn đường mờ tối, hai đứa bé điên cuồng chạy, bỗng nhiên, trên mặt đất xuất hiện một bóng người nghiêng nghiêng, Cung Diệu và Cung Quỳ dừng lại, hai người chạy đến không thở nổi.

Hai người nhìn về phía trước liền thấy người đàn ông nguỵ trang nghiêm ngặt đứng trước mặt bọn họ, chắn đường đi của bọn họ.

Người đàn ông đứng ở nơi đó, đeo cặp kính đen, khiến người khác không thấy rõ vẻ mặt của hắn, "Các cháu muốn chạy đi đâu?"

"..."

Không có chạy mất.

Cung Diệu hít thở từng ngụm, đôi mắt không có một tia sợ hãi nhìn người đàn ông trước mắt, đưa tay kéo Cung Quỳ ra sau mình, tay nhỏ bé siết chặt cô bé.

Tay cậu siết rất chặt, lúc này mới lộ một tia sợ hãi trong đáy lòng Cung Diệu.

...

"Holy!"

Thời Tiểu Niệm nằm trên giường sợ hãi kêu lên một tiếng, chợt mở mắt ra, thấy một căn phòng xa lạ, cô mới phản ứng được mình mơ thấy ác mộng.

Cô mơ thấy cặp sinh đôi bị ngược đãi, cô muốn mang bọn chúng đi, nhưng ngay cả tay của Cung Diệu cũng không bắt được.

Ngủ.

Không xong rồi, điện thoại của tên bắt cóc.

Thời Tiểu Niệm vội vàng từ trên giường ngồi dậy, nhìn điện thoại một cái, không có cuộc gọi nào.

Làm sao còn chưa gọi lại? Theo như Cung Âu nói, tên bắt cóc là muốn nhốt bọn họ ở chỗ này?

Nhốt bọn họ có ý nghĩa gì, đối với tên bắt cóc có thể có ích lợi gì, Thời Tiểu Niệm không nghĩ ra.

Đi xem Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm từ trên giường xuống đi ra ngoài, tay nắm chặc.

Cô mơ mơ màng màng ngủ nửa giờ, thân thể khỏe lên, chỉ là đầu vẫn hơi đau.

Thời Tiểu Niệm từ từ đi xuống thang lầu, trong phòng khách đèn sang rực, Cung Âu khom người đứng trước bàn trà, đặt hai đĩa cơm xào trứng xuống.

Chưa cần đến gần, Thời Tiểu Niệm đã ngửi thấy mùi khét.

Quả nhiên là phong cách của Cung Âu, bất kể là bị bệnh hay là khỏi bệnh, cơm xào trứng của hắn luôn khác người như thế.

Cung Âu ngẩng đầu lên liền thấy Thời Tiểu Niệm đi tới, "Dậy rồi à? Tới ăn cơm tối."

" Ừ."

Thời Tiểu Niệm gật đầu, hướng Cung Âu đi tới, hắn đứng ở nơi đó trên người đầy mùi khét, trên mặt anh tuấn thấm mồ hôi, giống như vừa mới xông hơi vậy.

Xem ra thông minh như Cung Âu, cũng sẽ có lúc nhức đầu, hai đĩa cơm xào trứng xào nửa giờ.

Thật không dễ dàng.

"Tên bắt cóc còn chưa gọi điện thoại tới." Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa rút khăn giấy trong hộp giấy trên bàn trà đưa cho Cung Âu.

"Anh nói rồi, đối phương đang chơi trò chơi với chúng ta, xem chúng ta là quân cờ trong trò chơi này."

Cung Âu trầm thấp nói, thấp mắt nhìn khăn giấy trong tay cô, không hiểu ý cô.

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là nâng tay lên, lau sạch mồ hôi trên mặt hán.

"..."

Cung Âu cứng đờ người, tròng mắt đen thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.

Thời Tiểu Niệm ngước mắt chuyên chú lau sạch mồ hôi trên mặt hắn, nhẹ giọng nói, "Xong rồi."

"Ừ."

Con ngươi Cung Âu chuyển vòng, trầm trầm đáp một tiếng, ngồi xuống ghế sa lon, giọng trầm thấp nói, "Anh đã bảo Phong Đức điều tra, chủ nhân nơi này là một người vô danh, Phong Đức đi thăm dò, nhà này không phải của hắn, là một người thần bí mua, viết trên danh nghĩa của hắn, hắn cũng không biết người kia là ai."

"Người thần bí? Đó không phải là manh mối lại bị chặt đứt à?"

Thời Tiểu Niệm cau mày.

Nghe vậy, Cung Âu nhìn về phía trước, đầu ngón tay lau qua môi mỏng, tròng mắt đen lạnh thấu xương, giọng lạnh như băng, "Trái lại anh cảm thấy phải chuyện này càng ngày càng có ý tứ."

"..."

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, cũng không biết nên nói gì, bọn họ bị nhốt ở chỗ này, ngay cả tình hình đối phương cũng không biết, đối phương mang cặp sinh đôi đi đâu bọn họ cũng không biết.

Cô bưng đĩa trên bàn trà lên, cầm muỗng bắt đầu ăn cơm.

Cô thật đói.

Thời Tiểu Niệm bỏ từng muỗng từng muỗng cơm xào trứng vào miệng, nếm miếng thứ nhất, ngực cô co rút một trận, ánh mắt đỏ ửng.

Không biết là bởi vì quá đói, hay là bởi vì đã bốn năm chưa ăn cơm xào trứng Cung Âu làm, lúc này mùi khét tỏ ra đặc biệt câu dẫn, làm người thèm nhỏ dãi.

Cô cũng không biết, thì ra cơm xào trứng Cung Âu làm ăn ngon như vậy.

Thời Tiểu Niệm ăn từng miếng từng miếng, mỗi một miếng đều tinh tế thưởng thức, rất sợ bỏ qua mỗi một tầng mùi vị bên trong.

"Ăn ngon như vậy sao?"

Cung Âu ngồi ở một bên nhìn dáng điệu cô ăn như hổ đói hỏi.

Hắn trách lầm cô rồi sao? Cô thật cảm thấy cơm xào hắn xào ăn ngon?

Nhất định là bởi vì bây giờ hắn xào ngon hơn trước kia.

" Ừ, ăn ngon." Thời Tiểu Niệm nhai cơm nói, giọng có chút nghẹn, cô vội vàng cúi đầu xuống làm bộ bận rộn ăn cơm để che giấu ưu tư.

Bốn năm chưa ăn cơm xào trứng.

Trong bốn năm, cô cơ hồ không ăn một miếng cơm xào trứng nào, bởi vì thấy cơm xào trứng cô liền khó chịu.

"..."

Cung Âu thấy cô như vậy, cầm muỗng lên cũng chuẩn bị ăn, tầm mắt liếc qua điện thoại cô để ở một góc trên bàn uống trà.

Hắn buông muỗng xuống, cầm điện thoại lên, mở hai video trước đó ra xem lại.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó ăn cơm xào trứng, nghe giọng nói của Cung Diệu vang lên không chịu nổi, đang muốn bảo hắn tắt đi, lại thấy con ngươi Cung Âu bỗng nhiên sâu thẳm, đưa tay vào trong túi lấy ra một chiếc usb cùng vài thứ.

Cô cũng không biết gọi tên chuyên ngành.

Cung Âu cắm thẻ vào, Thời Tiểu Niệm không nhịn được hỏi, "Thế nào?"

Hắn đây là đang làm gì?

"Cài đặt phần mềm."

Cung Âu nhìn vạch phần trăm trên màn hình.

"Phần mềm gì?" Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi, "Sao anh còn mang theo thứ này?"

"Anh muốn xem tên bắt cóc có để lộ chân tướng gì không."

Cung Âu trầm giọng nói, ngón tay thon dài nhanh chóng thao tác trên điện thoại.

Đọc truyện chữ Full