DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Tại Thượng
Chương 553: Gói hàng chuyển phát nhanh bí ẩn

Editor: Yuhina

Nghe cách nói đầy cương quyết như thế, Thời Tiểu Niệm cũng không biết nên nói cái gì, cô nhìn về phía Cung Âu, mím mím môi, mỗi lần nói đến cái đề tài này, cô đều sẽ cảm thấy tâm tình vô cùng nặng nề.

Cô nhìn về phía Cung Âu, "Vậy anh hi vọng em làm một Cung thái thái như thế nào"

"Rất đơn giản." Cung Âu lại cắn một miếng táo, ngữ khí như đang nói chuyện đương nhiên, "Yêu anh, trong mắt chỉ có một mình anh, nhưng không cho phép dính lấy anh, anh rất phản cảm cái loại hành vi này, em chỉ cần ở nhà, không cần xuất đầu lộ diện ở bất kỳ đâu, chăm sóc tốt cho hai đứa bé, không đưuọc can thiệp và thời gian và việc làm của anh, vậy thì được rồi."

"…"

Thời Tiểu Niệm trầm mặc, quay người nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, ánh mắt ảm đạm.

Một người đã từng thích dính người nhất hiện tại lại nói cho cô biết, hắn ghét nhất hành vi dính người.

"Em nghĩ như thế nào" Cung Âu hỏi.

"Không phải còn mấy ngày nữa mới đến buổi họp báo tuyên bố sao"

Thời Tiểu Niệm thừa nhận mình không thể tự đưa ra được quyết định, cô không biết có thể làm được mỗi một điều hắn nói hay không, cô cảm thấy thật là khó khăn.

Âm thanh Cung Âu cắn miếng táo vang lên, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào mặt cô, "Anh phải chuẩn bị từ sớm, em đừng có mà chờ đến lúc đứng trên sân khấu mới nói cho anh biết đáp án"

Cho nên cô phải lựa chọn có đúng không

"Cái gì gọi là không can thiệp " Thời Tiểu Niệm chuyển tầm mắt nhìn về phía Cung Âu, dừng ở đôi mắt đen kịt của hắn, "Nếu nói như vậy khi có những chuyện vượt ra khỏi điểm mấu chốt của em, em cũng không thể quản có đúng không"

"Cái gì gọi là điểm mấu chốt"

Cung Âu đã ăn hết nửa quả táo.

"Tỷ như anh để cho người ta ngồi ở bắp đùi của anh, tỷ như chơi đùa ở một số tiệc rượu." Thời Tiểu Niệm nói, ngữ khí có chút nghiêm trọng.

Từ sau sự kiện Mona mướn phòng, Thời Tiểu Niệm cũng hiểu rõ ở phương diện này Cung Âu bây giờ còn lâu mới có thể tuyệt đối rõ ràng như trước đây, trước đây, hắn muốn cô, chỉ muốn một mình cô, người khác dù cho hắn sờ hắn cũng sẽ không sờ.

Nghe vậy, Cung Âu như là nghe được một chuyện cười, ngoắc ngoắc môi, nhìn cô nói, "Đó là gặp dịp thì chơi."

Cô ghen

"Vì thế nên anh cho rằng đây là điều bình thường" Thời Tiểu Niệm hỏi, "Anh cũng sẽ cho phép mình làm những chuyện như vậy"

Cô hỏi những câu này có chút ý tứ hùng hổ dọa người.

Động tác nhai táo của Cung Âu chậm lại, con ngươi đen thật sâu nhìn chằm chằm vào cô, "Vì thế nên ý của em là, em sẽ can thiệp vào những chuyện như vậy của anh, nếu như ở trong một bữa tiệc rượu cái nào đó, bên cạnh anh có nữ nhân, em sẽ đến chất vấn anh"

"Chẳng lẽ không nên à, em không rộng lượng như vậy được." Thời Tiểu Niệm vô cùng thẳng thắn nói, "Hơn nữa em đặc biệt muốn chăm sóc anh, bao gồm một ngày ba bữa, em đều muốn làm đồ ăn rồi đưa đến công ty cho anh."

Cô thành thực như thế, ngược lại Cung Âu lại không nói ra được cái gì, hắn nhìn vào đôi mắt của cô, nửa ngày không nói ra lời, hắn cầm lấy miếng táo dùng sức mà cắn một cái, sau đó giơ tay ném đi, chuẩn xác ném gần phân nửa quả táo vào trong thùng rác.

Cung Âu đứng ở nơi đó, sắc mặt lãnh đạm.

Một lát.

Hắn mở miệng, "Tịch Tiểu Niệm, có thể em đã đúng, sau khi lành bệnh anh và em thật sự không thích hợp như vậy."

"…"

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó yên lặng nhìn hắn, không hiểu hắn có ý gì.

"Trước lễ tuyên bố một ngày hãy nói cho anh biết đáp án, hoặc là em thỏa hiệp, hoặc là anh thỏa hiệp." Cung Âu trầm thấp mở miệng, nhấc chân lên đi ra ngoài, trực tiếp ra cửa phòng bệnh, cũng không quay đầu lại.

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó lúc, cắn cắn môi, ngón tay khêu một lọn tóc dài, trầm thấp thở dài.

Người của Cung Âu không đuổi kịp Y tiên sinh, Y tiên sinh vẫn xuất ngoại, liên quan đến bộ mặt thật của hắn, trước sau Thời Tiểu Niệm đều không thể nào biết được.

Cung Âu tìm hiểu về Y tiên sinh, nhưng theo Phong Đức từng nói, người này giấu mình quá kỹ, cơ hồ cũng chỉ tra ra được thân phận giả của đối phương.

Ngày Thời Tiểu Niệm xuất viện, Cung Âu cũng không tới.

Sau lần đó, Cung Âu không còn tới gặp cô nữa, cô có sự kiên trì của mình, hắn có sự kiên trì của hắn, mỗi lần hai người nhắc tới chuyện kết hôn hình như đều tan rã trong không vui.

Phong Đức nói, "Lúc hai người các con yêu nhau thì như thế nào, đến lúc đính hôn thì dằn vặt nhau bao nhiêu lâu, hiện tại kết hôn còn muốn nháo lên như thế này, đến bộ xương già của ta cũng bị các con hành lên hành xuống."

Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua.

Mỗi một ngày Thời Tiểu Niệm đều nghĩ, cô nên làm gì.

Phòng trưng bày tranh và cao ốc N.E chỉ cách nhau một con đường, trên lầu hai của cao ốc N.E, Cung Âu đang mở cuộc họp.

Từng nhân viên một cầm văn kiện đứng lên báo cáo.

Cung Âu ngồi một lúc lâu, từ trên ghế đứng lên, vừa nghe vừa đi về phía cửa lớn, cầm bút trong tay quay tới quay lui, môi mỏng mím lại, con ngươi đen sâu thẳm.

Hắn đứng trước cửa sổ nhìn xuống đường, đối diện cửa của phòng trưng bày tranh, một mình Thời Tiểu Niệm đang xách một cái thang đi tới cửa, cả người loạng choà loạng choạng, Cung Âu  nhíu lông mày lại.

Bệnh vừa mới khỏi, chuyển cái thang làm gì.

Sao cô luôn thích làm mấy chuyện nhàm chán như vậy

Chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đặt cái thang ổn định, sau đó một mình đạp từng bậc thang đi lên, thân thể của Cung Âu lập tức nghiêm lại, nhân viên nói cái gì hắn hoàn toàn không nghe lọt.

Thời Tiểu Niệm trèo từng bậc thang một, tựa như là không biết sợ.

Sau đó, Cung Âu liền trông thấy Thời Tiểu Niệm tháo bảng hiệu của phòng trưng bày tranh  xuống, cô tháo cái chữ "Nhà" kia đi.

"…"

Ngực của Cung Âu như nhói lên, đây là có ý gì, cô tháo dỡ cái chữ "Nhà" kia đi

Đó là điểm tựa để cô chờ hắn bốn năm.

Cô tháo dỡ đi, để nói rằng không chờ nữa?

Quả nhiên, cô sẽ không thỏa hiệp.

Cung Âu đoán được, sắc mặt tối tăm, hắn đã sớm đoán được cô sẽ không thỏa hiệp, vì thế nên hắn đã sớm ngừng thuốc rồi, cô không thỏa hiệp, vậy thì để hắn thỏa hiệp đi.

Chỉ là cô để hắn bây giờ sống như một trò cười, tựa như hắn là một người không cần thiết lại tự dưng xuất hiên, rõ ràng gánh chịu kỳ vọng của cô, cuối cùng vẫn làm cho cô thất vọng.

"Tổng giám đốc, tôi đã nói xong rồi."

Tiếng nhân viên nói đã xong vang lên bên tai hắn.

Cung Âu xoay người lạnh lùng nhìn mỗi một khuôn mặt trên bàn hội nghị, sau đó đi tới trước bàn hội nghị, lãnh đạm nói, "Được rồi, hội nghị hôm nay đến đây thôi, tan họp."

"…"

Tất cả mọi người đều xôn xao.

Mở đến đây thôi? không phải mới tiến hành được một nửa sao.

"Đều đi ra ngoài đi." Cung Âu lạnh nhạt nói, cầm bút trong tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, đôi mắt quét xung quanh.

"Vâng, tổng giám đốc."

Đầu óc mọi người đều mơ hồ mà nhìn Cung Âu, cầm văn kiện trong tay lên đồng loạt rời khỏi phòng hội nghị.

Cung Âu ngồi ở chỗ đó, nhìn chằm chằm vào bút máy trên bàn.

Vậy hãy để cho trước khi hắn biến mất làm tiếp chút chuyện đi.

Chung quy phải chứng minh được một chút ý nghĩa tồn tại của mình.

Cung Âu cầm điện thoại di động lên, bấm một cái mã số, hướng đối phương lạnh lùng mở miệng, "Sự kiện kia, làm thế nào rồi, mau chóng kết thúc đi."

Thời Tiểu Niệm mang biển hiệu chữ “Nhà” vào trong phòng trưng bày tranh, thu lại tất cả đồ vật, bên trong phòng trưng bày tranh đã không còn nhìn thấy được bất cứ dáng vẻ nào là đang kinh doanh.

Thời Tiểu Niệm ngồi chồm hỗm trên mặt đất lau bảng hiệu.

"Tiểu Niệm." Phong Đức mang theo đồ ăn mua sẵn tới, ông thấy Thời Tiểu Niệm ngồi xổm ở nơi đó, không khỏi nói, "Con còn nói con vẫn đang do dự, kỳ thực trong lòng con đã sớm có đáp án."

Cô đã quyết định đóng cửa phòng trưng bày tranh, không phải sao

Đây là thỏa hiệp trực tiếp nhất.

Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, ngày kia chính là lễ tuyên bố thời đại  toàn tức, ngày mai, cô nhất định phải cho Cung Âu một cái đáp án rồi.

Phong Đức đem món ăn bỏ vào trong bếp, đi ra đứng bên người cô, nói, "Có chuyện này không biết có nên nói cho con biết hay không."

Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên nghi hoặc mà nhìn về phía Phong Đức.

Phong Đức do dự vài giây nói, "Ta nghe được một số tin tức liên quan đến Italy, có người nói bên kia gần đây vẫn rất loạn."

Nghe vậy, thời Tiểu Niệm ngẩn người, cầm khăn lau đứng lên, "Cha nuôi, ngài muốn nói đến tin tức của Mộ Thiên Sơ"

Đã rất lâu rồi không nhớ tới cái tên này.

Lúc trước cô đã dùng một dao để cắt đứt hoàn toàn quan hệ, hai bên không ai thiếu nợ nhau.

"Cụ thể ta cũng không biết, chỉ biết là gần đây ở Italy bên kia huyên náo rất căng, chém chém giết giết, xa ra không ít chuyện, có vẻ như thế lực của Mộ Thiên Sơ cũng tham dự ở trong đó, nhưng hắn vẫn chiếu theo hiệp ước xưa của Tịch gia, làm việc đều rất biết điều thần bí, vì thế nên cũng không tra được nhiều tin tức." Phong Đức nói.

"Có thật không"

Thời Tiểu Niệm khẽ nói, phản ứng bình tĩnh.

"Dù sao trong tay hắn cũng là thế lực và tiền tài của Tịch gia, Tiểu Niệm con không để ý sao" Phong Đức đứng trước mặt cô nói, "Ta cũng rất hi vọng hắn thất bại thảm hại, cũng coi như là báo ứng."

Vợ chồng Tịch gia bị chết quá oan.

"Con và hắn đã không còn bất kỳ quan hệ gì, cho dù hắn có xấu đến đâu cũng đều không có quan hệ gì với con."

Thời Tiểu Niệm ngồi xuống tiếp tục lau bảng hiệu, bốn năm qua nàng đều dùng hết sức để quên đi Mộ Thiên Sơ, giữa bọn họ đã có quá nhiều bi thương, lẫn lộn giữa đúng và sai, cô không muốn nghĩ đến điều đó nữa.

Hàng năm cô đều sẽ đến quần đảo cát trắng một lần để tế điện cha mẹ, cho dù lúc ẩn lúc hiện thì cô cũng biết, Mộ Thiên Sơ vẫn đứng ở xa xa nhìn cô.

Nhưng mỗi lần cô cũng đều làm như không ý thức được, không cảm giác được.

Cô thật sự không muốn quan tâm đến hắn nữa.

"Ừ, vậy sau này ta sẽ không nói những chuyện liên quan đến hắn nữa." Phong Đức gật gù, quay người rời đi.

Thời Tiểu Niệm ngồi xổm ở nơi đó lau từng chút từng chút một, lau cái chữ "Nhà" này, lau đến khi mới tinh, lau đến khi sáng bóng thì thôi.

Nhà.

Nhà của của cô đã bị phá một lần rồi, cô không biết mình có còn dũng khí để xây dựng một cái nhà mới tốt hay không, xây dựng đến hoàn mỹ.

Ngày hôm sau.

Thời Tiểu Niệm sẽ đóng cửa phòng trưng bày tranh, cô quyết định cho Cung Âu một đáp án.

Hi vọng lần này sẽ không còn tan rã trong không vui nữa.

Thời Tiểu Niệm đứng ở trước cửa chậm rãi kéo cửa kính lên, nhìn bên trong phòng trưng bày tranh một lượt, nơi ngày đã chứng kiến bốn năm chờ đợi, bốn năm hồi ức cuả cô.

Hiện tại, vãn nên kết thúc tất cả.

Thời Tiểu Niệm đóng cửa kính lại, cũng đóng luôn bốn năm đợi chờ đó lại.

Cô quay người nhìn về phía cao ốc N.E đối diện, tay nắm chặt túi, sau đó nhấc chân lên đi về phía trước, một tiếng còi xe vang lên ở bên tai cô.

Thời Tiểu Niệm quay đầu, thấy một chiếc xe van đậu ở chỗ này.

Cửa kính của xe được ấn xuống, lộ ra một khuôn mặt xa lạ, "Tịch Tiểu Niệm tiểu thư đúng không, có chuyển phát nhanh."

Chuyển phát nhanh

Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, cô không mua đồ gì trên internet, chuyển phát nhanh ở đâu đến, là cha nuôi mua sao

Nhân viên chuyển phát nhanh từ trên xe nhảy xuống, đưa cho cô một gói hàng nặng trịch, "Mời cô kí tên."

"Nha, tốt."

Thời Tiểu Niệm không nghĩ nhiều lắm, kí tên nhận gói hàng, ánh mắt bối rối mà nhìn gói hàng, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Phong Đức, "Alo, cha nuôi, gần đây có phải là ngài có gói hàng chuyển phát nhanh à"

Đọc truyện chữ Full