DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Tại Thượng
Chương 571: Em có thể cầu xin anh

Editor: Yuhina

"Vậy sao mặt em lại hồng như thế " Cung Âu trầm giọng hỏi, cũng không tăng thêm phán đoán của chính mình.

"Em vừa mới uống một chút rượu cùng cha nuôi."

Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói, âm thanh cũng thay đổi đi một chút, khiến cho chính cô cũng không chịu được.

"Vậy trong bốn năm qua em rất quen thuộc uống rượu cùng đàn ông "

Cung Âu lạnh giọng hỏi.

"Đó là cha nuôi."

"Ông ta cũng là đàn ông."

"Anh ghen à" Thời Tiểu Niệm liếm liếm môi hỏi, trong đôi mắt có ý cười, cô thích nhìn dáng vẻ hắn ghen , đó là biểu hiện quan tâm đến cô.

So với trước kia, hắn thành thục giải quyết cậu sinh viên Hướng Thanh Phong kia, cô khá là thích hắn quái gở như vậy.

"Anh chỉ có hảo ý nhắc nhở em, chớ bị người ta khi dễ cũng không biết."

Cung Âu nói một cách lạnh lùng.

"Anh quan tâm em sao"

Thời Tiểu Niệm lại truy hỏi, đôi mắt dừng ở hắn, không được, càng nhìn tim đập càng nhanh.

Sao cô như cảm giác mình bị trúng tình dược.

"…"

Cung Âu nhìn cô một chút, cảm giác ánh mắt của hắn chu du ở trên mặt mình, Thời Tiểu Niệm có chút không chịu được, ngón tay không tự chủ được nắm chặt lấy áo len trên người, quay đầu đi, "Công việc của anh xong chưa"

Cô phải đi ra ngoài, phải đi ra ngoài tắm nước lạnh một chút.

Không chịu được nhiệt nữa rồi.

"Vẫn chưa."

Cung Âu nói.

"Vậy anh cứ từ từ làm việc đi, em buồn ngủ rồi, bị lệch múi giờ vẫn chưa điều chỉnh được, em trở lại ngủ đây." Thời Tiểu Niệm nói xong liền đứng lên, cầm quần áo đi ra ngoài.

Cung Âu nhìn cô, thân thể hơi nghiêng ra sau, con ngươi đen thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bóng người gần như chạy trối chết của cô, "Em có thể cầu xin anh."

"Cái gì"

Thời Tiểu Niệm sửng sốt, chuyển tầm mắt nhìn về phía hắn.

"Em nên biết nếu em cầu xin anh, thì em sẽ không khó chịu như vậy."

Cung Âu nói rằng, sắc mặt băng lãnh, vẻ mặt không có quá nhiều cảm xúc, môi mỏng khẽ cong lên, tựa như cười mà không phải cười.

"…"

"Ở Cung gia, không ai dám ở dưới mắt của anh mà bỏ thuốc, trừ phi là…" Cung Âu vừa nói vừa nhìn cô từ trên xuống dưới một chút.

Thời Tiểu Niệm không ngu ngốc, trong nháy mắt hiểu được, "Anh cảm thấy em tự mình bỏ thuốc cho mình?"

Hắn không bệnh đấy chứ.

"Không phải vậy sao." Cung Âu nhìn cô, ánh mắt kia tựa như nhìn thấu nội tâm của cô, "Anh biết tâm trạng của em đang rất lo lángw, bởi vì anh không quá nhiệt tình mời em, em liền bắt đầu không từ thủ đoạn nào."

"…"

Thời Tiểu Niệm không nói gì.

"Đừng bận tâm, anh là người đàn ông trưởng thành, anh có thể hiểu." Cung Âu khép lại quyển sách bên cạnh, tiếng nói trầm thấp trầm ổn, "Về phòng ngủ chờ anh đi."

Người đàn ông phải hiểu được khắc chế, nhưng nếu người phụ nữ đã nhiệt tình như vậy, hắn cũng không có thể không nể mặt mũi.

Tuy rằng cô vẫn còn khúc mắc với hai tính cách của hắn, nhưng miễn cưỡng vẫn tính là có thể hiểu được, dù sao cũng đều là hắn.

Cũng không lý giải được, người bị hạ thuốc là Thời Tiểu Niệm, nhưng thân thể của hắn cũng theo đó mà nóng lên, tầm mắt vừa chạm vào gương mặt hồng hồng của cô, một luồng hỏa đột nhiên bốc lên ngay ở trong thân thể của hắn.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó có chút buồn bực, hắn lại hoài nghi bản thân cô tự bỏ thuốc cho mình

Ở trong mắt hắn cô vội vã như vậy sao, được rồi, cầu hôn là do cô chủ động, nhưng lần cầu hôn đó là bởi vì cô không muốn bỏ lỡ thời gian, nhưng cô tự mình bỏ thuốc mình là vì hiếm lạ hắn sao

"Không có, em không có bỏ thuốc gì, em buồn ngủ mà thôi, em muốn trở lại ngủ"

Thời Tiểu Niệm kiên định nói, cắn răng nói rõ ràng từng chữ một.

Cô không thể lưu lại cho hắn một  ấn tượng xấu.

"…"

Động tác dọn thư tịch của Cung Âu như trệ lại, thân thể căng thẳng, một chân gác lên trên đầu gối, ho nhẹ một tiếng, ngước mắt lạnh nhạt mà nhìn cô, "Em xác định"

Muốn chơi trò cấm dục với hắn, muốn nhìn hắn giống như trước đây nhào tới như thế

"Đương nhiên, em buồn ngủ mà thôi, không phải bị cái kia."

Thời Tiểu Niệm ôm một đống quần áo nói.

"Vậy em ngồi xuống đây cho anh, không cho ngủ, em đi đồng nghĩa với việc mang theo linh cảm của anh đi." Cung Âu nói.

Còn để lại

Ngồi lại để nhìn khuôn mặt vừa anh tuấn lại vừa khiêu gợi kia sao, tuy rằng hiện tại đầu óc của cô vẫn tính là tỉnh tảo, nhưng cô không biết tiếp theo sẽ như thế nào.

"Có thể, nhưng mà em buồn ngủ."

Ngữ khí của Thời Tiểu Niệm lập tức kém đi.

"Em ngủ một giấc thì giá bao nhiêu tiền? anh xử lý xong cuộc trò chuyện video mang theo hình ảnh toàn tức thì có thể tạo ra bao nhiêu giá trị?" Cung Âu nói, liếc ghế tựa bên cạnh mình một chút, "Ngồi xuống đây với anh."

"Anh đừng có nói nói với em về mấy cái giá trị kia, em nghe cũng không hiểu, em đi đây." Thời Tiểu Niệm biết mình không thể tiếp tục chống đỡ, nói xong liền xoay người rời đi, nỗ lực chạy trốn.

"Kỳ thực đề nghị của em rất tốt, nếu như thành công, nó chính là một thành tựu vô cùng vĩ đại. Thử nghĩ xem, có bao nhiêu mối quan hệ vượt qua khoảng cách địa lý có thể thông qua cuộc trò chuyện video mang công nghệ hình ảnh toàn tức để giảm thiểu cảm giác về khoảng cách, anh còn có thể thiết kế ra hình ảnh toàn tức đồng bộ với mở miệng nói chuyện, thậm chí là các động tác ôm, hôn môi; những thứ này so với video trò chuyện có thể làm cho người ta kinh ngạc hơn"

Âm thanh của Cung Âu vang lên ở sau lưng cô, tiếng nói cực kỳ từ tính.

"…"

"Nếu bây giờ em đi ra khỏi cái cửa này, có bao nhiêu mối quan hệ vượt khoảng cách địa lý đó sẽ chết ở trên tay của em,  ngươi nghĩ thử xem"

"…"

Thời Tiểu Niệm nghe mà cảm giác như mình đang giúp cho toàn bộ nhân loại sáng tạo ra phúc âm (*) vậy, trên người như đang tỏa một lớp hào quang sáng chóe, không đi phổ độ chúng sinh chính là lỗi của cô.

(*) Trong Kitô giáo, Phúc Âm (tiếng Hy Lạp: εὐαγγέλιον euangélion, nghĩa là "tin tức vui mừng hay tốt lành"), còn gọi là Tin Mừng hay Tin Lành, là thông điệp về Nước Trời(Vương quốc của Thiên Chúa), và về sự chếtvà sự sống lạicủa Chúa Giêsu, cũng như về sự hòa giải của loài người với Thiên Chúa. Khái niệm này còn có thể bao gồm sự hiện xuốngcủa Chúa Thánh Linh trên các tín hữu và sự trở lạicủa Chúa Giêsu.

Thông điệp phúc âm được kể lại thành một câu chuyện trong cả bốn sách Phúc Âmvà được diễn giải thần học trong các thư tínTân Ước. Thông điệp này liên quan tới hành động cứu chuộc của Thiên Chúa qua sự hy sinh trên thập tự giá và sự sống lại từ cõi chết của Chúa Giêsu.

Nhưng vậy thì cô cũng không thể thay đổi được cái gì a, rõ ràng cái gì cô cũng không làm được.

Thời Tiểu Niệm rất muốn đi thẳng một mạch, âm thanh bình tĩnh của Cung Âu lại đang vang lên ở phía sau cô, "Hơn nữa, cái thành tựu này rất có khả năng sẽ mang đến cho anh vô số giải thưởng, bởi vì em, ngay cả vinh dự anh cũng bị mất. Mặt khác…"

Không chờ hắn nói xong, Thời Tiểu Niệm quay đầu bước trở lại, đặt mông ngồi trở lại trên ghế, trên gương mặt hồng hồng là vẻ mặt thấy chết không sờn, "Được rồi, em đã trở về, anh làm  việc đi."

Cô không thể để Cung Âu lỡ mất giải thưởng, không thể để nhân loại lỡ mất một thành tựu vĩ đại, càng không thể để nhiều mối quan hệ vượt khoảng cách địa lý đó tan vỡ.

Cô quả thực quá vĩ đại, cô còn tự cảm thấy phục chính mình.

"…"

Cung Âu nhìn cô như vậy, ý cười trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất, hắn nhíu mày, hướng về cô nói, "Vậy em an vị."

Nói xong, Cung Âu bắt đầu làm việc.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó thực sự cảm thấy miệng khô đến lợi hại, cô quay mặt về một bên, không nhìn thấy khuôn mặt của Cung Âu thì cô còn có thể dễ chịu được một chút.

Vẫn nóng.

Nóng đến khó chịu.

Thời Tiểu Niệm cầm vạt áo len của mình để quạt gió, dùng sức mà hô hấp, hít sâu có thể điều hoà căng thẳng trong thân thể.

Hô.

Hít.

Thời Tiểu Niệm tự mình điều chỉnh, trên trán đã bốc lên một tầng mồ hôi mỏng manh, cả người như nhẹ đi, cảm giác bồng bềnh.

"Tiểu Niệm, sang đây nhìn xem." Cung Âu gọi tên cô.

"Cái gì"

Thời Tiểu Niệm chỉ có thể quay đầu lại, vừa thấy khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu cô liền hít một hơi, ánh mắt lấp loé liên tục, Cung Âu đưa một quyển sách cho cô, "Thấy em ở đây không có chuyện gì để làm, anh tạo công việc cho em đây,  giúp anh tìm mấy từ đơn."

Cung Âu dùng giọng nói tình cảm nhất liên tiếp nói ra mấy từ đơn.

Thời Tiểu Niệm cảm giác như lỗ tai của mình đang ong ong lên, cái gì cũng nghe không lọt, "Cái gì em không nghe rõ."

"Chính là mấy từ đơn ở chỗ này."

Cung Âu trực tiếp cầm lấy một cây bút, bỏ nắp bút ra, nắm chặt tay cô, cúi đầu viết xuống từ đơn tiếng Anh vào trong lòng bàn tay của cô.

Tay của Thời Tiểu Niệm như trở nên nóng bỏng, tay của hắn vừa chạm vào cô liền cảm thấy mát mẻ, kích thích cả người cô, cô ngơ ngác nhìn hắn.

Vì viết chữ, người của Cung Âu không ngừng dựa gần vào người cô, vai chạm vào trên bả vai của cô.

Bình tĩnh.

Thời Tiểu Niệm, bình tĩnh.

Cung Âu viết ở trong lòng bàn tay của cô đặc biệt chậm, chậm rãi viết từng chữ một, cúi đầu, con ngươi đen xẹt qua một vệt thâm ý.

Còn có thể nhẫn.

Định lực đủ lớn.

Ngón tay của cô run rẩy, hơi thở hơi phả lên tay hắn, cuống họng của Cung Âu trở nên căng thẳng, đến khi viết xuống cái từ đơn cuối cùng hắn đã nghĩ: {quên đi, như vậy mà cũng có thể nhịn được, thôi để kệ cô ấy vậy.}

Vô vị.

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, tay không nhịn được hơi hướng về phía vạt áo cuả hắn, muốn cầm nó.

"Được rồi."

Cung Âu bỗng nhiên ngẩng mặt lên, có sợi tóc hơi lướt qua trên mặt Thời Tiểu Niệm, lúc này khoảng cách của hai người gần đến nỗi...

Thời Tiểu Niệm ngây người, vội vã quay mặt đi, nâng một quyển sách thật dày che mặt của mình đi, "Nha, được, bây giờ em bắt đầu tra."

"…"

Ánh mắt của Cung Âu sâu hơn {chết tiệt, nên viết thêm từ đơn nữa.}

Cung Âu mím chặt môi mỏng, ngồi thẳng lại bắt đầu làm việc.

Thời Tiểu Niệm bắt đầu lật sách, người của cô như cảm thấy nâng nâng, ngồi ở trên ghế như ngồi ở trên mây, mồ hôi cũng càng ngày càng nhiều, cô không ngừng lấy tay lau.

Buổi tối hôm nay so với trong tưởng tượng của Thời Tiểu Niệm dài hơn rất nhiều.

Đến sau nửa đêm, cảm giác khô nóng của Thời Tiểu Niệm mới từ từ hạ xuống, tim đập cũng trở nên bình thường, cô đã sống sót qua thời gian gian nan nhất, cả người lập tức thanh tĩnh lại.

Vừa nghĩ thả lỏng, kết quả ánh mắt vừa lướt qua quyển sách, trên trang sách không phải là chữ, tất cả đều là hình ảnh bánh quy sôcôla vặn vẹo trước mặt cô.

"Ầm."

Cả người Thời Tiểu Niệm mơ mơ màng màng đi về phía Cung Âu, sách thật dày từ trong tay rơi xuống, đập xuống đất.

"…"

Cung Âu đang làm việc quên trời đất, quay người lại, thân thể của Thời Tiểu Niệm đang thêm mềm nhũn tựa ở trên người hắn, cách một tầng áo len mỏng manh đẫy đà trước ngực càng kề sát trên cánh tay của hắn.

Thời Tiểu Niệm mệt mỏi, ngủ rất say, không hề có một chút ý thức muốn tỉnh, cứ tựa ở trên người hắn ngủ như vậy.

Liền sau nửa đêm, trong thư phòng chỉ còn một người bị khô nóng dày vò.

Cung Âu chậm rãi rút bàn tay đang gõ chữ ra, nhưng Thời Tiểu Niệm mơ mơ màng màng lại quấn lấy người hắn, toàn thân mềm nhũn.

Ngủ thiếp đi mới biết quấn, ngốc.

Cung Âu nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, ngón tay đều không gõ nổi nữa, thì ra cả người cô đang ở nơi này, linh cảm bên trong đầu hắn cũng sẽ biến mất.

Một đêm qua đi, sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ sát đất.

"Hắt xì."

Trong thư phòng, Thời Tiểu Niệm hắt xì hơi một cái, tỉnh lại muốn ngồi dậy, cô thấy mình đang nằm trong lồng ngực cuả Cung Âu, tay của hắn đang khoát lên trên vai của cô.

Trên người cô còn được phủ bằng áo khoác của mình.

Trong thư phòng, nhiệt độ của máy điều hòa không khí được chỉnh rất cao.

Theo tiếng hắt xì của cô, Cung Âu cũng mở mắt ra, lông mi thật dài rung động, mở mắt ra  một cái, ánh mắt hơi mơ màng, không có nửa điểm tính chất công kích.

Rất đẹp trai.

Thời Tiểu Niệm lặng lẽ nghĩ, nhìn dấu vết mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của hắn không khỏi nói, "Cả tối hôm qua anh không ngủ, ngồi làm việc à"

Mệt thành bộ dáng này.

"Ừ."

Chủ yếu mệt vẫn là sau nửa đêm.

Cung Âu buông cô ra ngồi thẳng thân thể đau nhức, Thời Tiểu Niệm đứng lên sửa sang lại quần áo, nhìn hắn nói, "Anh vào trong phòng ngủ nằm đi."

Đọc truyện chữ Full