DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Tại Thượng
Chương 613: Kế hoạch của Cung Diệu thất bại

Editor: Yuhina

Người đàn ông kia thì không biết.

Nhưng Thời Tiểu Niệm nhất định sẽ thích.

Cung Diệu nghĩ.

"Ôi."

Dưới ánh mặt trời, Cung Quỳ vấp ngã trên đường, cả người ngã xuống đất, gói quà trong tay văng ra ngoài.

Ali Sha và Cung Diệu vội vàng kéo bé lên, Cung Quỳ vội vàng ồn ào, "Lễ vật của ta"

Cung Diệu đi tới muốn nhặt lên, một bàn tay lớn đã giành trước nhặt gói quà lên từ trên mặt đất, bé ngẩng đầu lên, một người phụ nữ cao gầy mảnh khảnh mặc chiếc áo màu xanh xám đứng ở nơi đó, dưới ánh mặt trời mái tóc quăn màu vàng như trở nên chói mắt hơn, cô ta đội mũ đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt.

đôi mắt màu xanh lam.

Đôi mắt màu lam kia giống như là màu sắc của biển, rất đẹp.

Cung Diệu ngước mắt nhìn cô ta, khuôn mặt nhỏ không lộ ra vẻ gì.

"Trả lại cho cháu."

Người phụ nữ cười đem vật cầm trong tay đưa cho Cung Quỳ, Cung Quỳ liền vội vàng tiến lên tiếp nhận, cảm kích nói, "Đa tạ a di, đa tạ a di."

"Đừng khách khí."

Người phụ nữ nói.

Cung Diệu liên tục nhìn chằm chằm vào cô ta.

"Holy, chúng ta đi thôi." Cung Quỳ nói tạ ơn xong liền ôm gói quà đi, bỗng nhiên bé nghe thấy một tiếng hét thảm, bé vội vã xoay người, chỉ thấy a di kia ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm bụng, nhíu chặt mày lại.

"A di, ngài làm sao vậy"

Cung Quỳ vội vàng đi tới, quan tâm hỏi.

"…"

Cung Diệu đứng ở nơi đó nhìn.

" Bụng của A di đau quá." Người phụ nữ ngồi xổm ở nơi đó thống khổ nói.

Cung Quỳ nghiêng nghiêng khuôn mặt nhỏ nói, "Ngài đau bụng phải gọi bác sỹ xem bệnh."

"Thế nhưng a di không nhúc nhích được." người phụ nữ kia dùng đôi lam mâu thỉnh cầu mà nhìn Cung Quỳ, "Tiểu bảo bối, ta có thể ngồi nhờ xe của các cháu đến bệnh viện được hay không a"

Ali Dha vội vàng muốn cự tuyệt, còn chưa mở miệng, Cung Quỳ đã ngây thơ thiện lương gật đầu, "Tốt tốt, chúng ta có ba chiếc xe cơ mà."

Nói xong, Cung Quỳ đưa gói quà cho Cung Diệu, đưa tay ra hiệu cho Ali Sha.

"Cám ơn cháu, tiểu bảo bối, cháu thực sự là tiểu thiên sứ."

Người phụ nữ cảm kích đứng lên, theo Cung Quỳ đi về phía chiếc xe kia, cửa xe còn chưa mở, một thân ảnh nho nhỏ nhảy đến trước mặt người phụ nữ.

Người phụ nữ cúi đầu, chỉ thấy Cung Diệu đứng trước mặt cô ta, nhìn cô ta lộ ra một nụ cười tười, "A di xinh đẹp, cùng ngồi với cháu đi, chúng ta ngồi ở cái xe này."

Nói xong, Cung Diệu liền kéo người phụ nữa kia hướng về một cái xe khác, đẩy cô ta ngồi vào.

Cung Quỳ thấy thế cũng muốn theo ngồi cùng, kết quả hai tay nhỏ của Cung Diệu đã dùng sức kéo cửa xe lại, nhốt bé ở  ngoài cửa.

"Holy là Đại Sắc Quỷ, nhìn thấy a di xinh đẹp cũng không cần chị nữa, chán ghét chán ghét chán ghét"

Cung Quỳ đứng ở bên ngoài xe hướng về phía cửa sổ của xe làm cái mặt quỷ, sau đó tức giận đi vào một cái xe khác.

Cung Diệu vừa ngồi lên xe, liền cười híp mắt nhìn về phía người phụ nữ kia, gương mặt trẻ con ngây thơ đáng yêu.

Người phụ nữ kia chính là Mona đã mất hết danh dự, hiện tại cô ta như chó rơi xuống nước vậy, vốn là muốn chờ tránh thoát phong ba để về nhà, nhưng bây giờ tất cả đều đã quá chậm, cô ta không dám về bên cạnh chồng, cũng không dám về gia tộc.

Trở về thì sẽ phải đối mặt với sự dằn vặt càng thống khổ hơn so với cái chết.

Cô ta đã cùng đường mạt lộ, tất cả những thứ này đều là do Cung Âu “tặng” cho cô ta, cô ta muốn cho Cung Âu cũng phải nếm thử cảm giác đánh đổi, hình ảnh tư liệu không còn, cô ta không còn bất cứ lá bài tẩy nào.

Có điều không liên quan, cô ta phát hiện ra mấy ngày hôm nay cặp song sinh của Cung Âu  đều chuồn êm ra ngoài, người hầu mang theo bên người đều là nữ, không có gì sức chiến đấu.

Hắn muốn cô ta sống không nổi, cho dù cô ta có phải chết, thì cũng phải để hắn nếm mùi vị thống khổ khi bị mát đi thứ quan trọng.

Mona ngồi ở bên cạnh Cung Diệu, từ phía sau bên hông từ từ lấy ra một con dao nhỏ, còn chưa lấy được ra, Cung Diệu liền cười với cô ta cười đến xán lạn, "A di xinh đẹp, đôi mắt của a di thật đẹp nha, ta thích đôi mắt màu xanh lam."

"Có thật không"

Mona mỉm cười.

Mona cũng chỉ gặp Cung Diệu có mỗi một lần, nên hoàn toàn không biết gì về Cung Diệu, nghe nói như thế không khỏi nghĩ, mắt thẩm mỹ của bé so với cha bé còn tốt hơn nhiều.

"Đúng vậy a." Cung Diệu dùng vẻ mặt vô hại nói, tay nhỏ sờ sờ đầu gối của cô ta, "A di bây giờ bụng của ngài còn đau không"

"Có một chút."

"Vậy ngài theo ta về nhà có được hay không, nhà ta có rất nhiều bác sỹ, bọn họ có thể trị bệnh cho ngài." Cung Diệu nói, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười thật tười, "Còn có ngày hôm nay dad cùng mom của ta sẽ kết hôn, trong nhà sẽ rất náo nhiệt nha."

"Kết hôn"

Động tác lấy dao găm ở phía sau của Mona hơi cương lại.

Thì ra, hôm nay là ngày cưới của Cung Âu và Thời Tiểu Niệm, bọn họ làm cho cô ta mất hết danh dự, không còn chỗ dung thân, nhưng lại hạnh phúc kết hôn.

Dựa vào cái gì

Trong đôi mắt xanh của Mona dấy lên sự thù hận.

"A di, ngài theo ta cùng về nhà có được hay không" Cung Diệu nhiệt tình mời mọc cô ta.

Nghe vậy, Mona từ từ để dao găm trở lại, thấp mâu nhìn Cung Diệu, cười nói, "Tốt, cháu đã thành tâm mời ta như thế, sao ta có thể không đi cho được."

Kết hôn có đúng không

Dù sao cô ta cũng đã không còn nửa phần đường sống, cuối cùng thì cũng phải cáo biệt, không bằng để cô ta tặng cho bọn họ một phần lễ vật lớn. Mona thay đổi chủ ý trong nháy mắt.

Cô ta chết, ai cũng đừng mong có thể yên ổn mà sống

"Quá tốt rồi"

Cung Diệu ngây thơ nhìn cô ta, nghiêng nghiêng đầu dựa vào trong ngực của cô ta, tay nhỏ ôm lấy cô ta.

Mona thấp mâu nhìn đứa nhỏ trong lòng, hỏi, "Sao cháu không thấy rõ bộ dáng của ta, liền biết ta đẹp"

"Ánh mắt của ngài rất đẹp, vì thế sẽ đẹp."

Giọng nói của Cung Diệu mang theo sự non nớt của trẻ con.

Lái xe người hầu ngồi phía trước nghe vậy nổi hết cả da gà, thật kỳ quái a, xưa nay chưa từng nghe thấy Holy thiếu gia nói như vậy, nhỏ như vậy đã biết nhìn nhân gia xinh đẹp

"Có đúng không, vậy ta cùng mẹ cháu, ai đẹp hơn " Mona hỏi.

"A di đẹp, mom không có đôi mắt màu xanh lam." Cung Diệu ngã vào trong ngực của cô ta nói, bé thẳng thừng nói.

Nghe nói như thế, Mona không khỏi cong môi lên, ngón tay mơn trớn khuôn mặt nhỏ của bé, "Cháu thật đúng là đứa trẻ đáng yêu."

Nếu như Cung Âu cũng thức thời như con trai của hắn thì tốt biết bao.

Tại sao lại nhìn trúng Thời Tiểu Niệm, vì người phụ nữ kia mà ngược đãi cô ta, hối hôn với cô ta, làm cho mặt cảu cô ta bị quét sạch, hiện tại lại làm cho cô ta có nhà không thể về.

Cuộc đời của cô ta đã hoàn toàn bị phá huỷ, nhưng mà kẻ cầm đầu lại vui vẻ kết hôn vào hôm nay.

Cô ta sẽ không để cho bọn họ hạnh phúc, ai cũng đừng mong muốn hạnh phúc.

Xe từ từ lái vào Cung gia, có tiểu thiếu gia của Cung gia dẫn đường, Mona rất dễ dàng vào được Cung gia.

Không khí bên trong rất vui vẻ, hoa được trang trí dọc đường đi, người hầu và đám con nít đều nhảy nhảy nhót nhót khiến cho không khí lễ cưới càng thêm vui vẻ hạnh phúc, cơ hồ mỗi một tấc không khí đều như hướng về Mona khoe khoang Cung Âu và Thời Tiểu Niệm có bao nhiêu hạnh phúc.

Cô ta đến rồi.

Bọn họ sẽ không được hạnh phúc.

Nhìn những đồ trang trí trong lễ cưới kia, đã từng… trong nháy mắt, những thứ này hẳn là thuộc về cô ta, ngay cả con cũng đều nên là vủa cô ta và Cung Âu.

Nhưng bây giờ, cô ta từ một đại tiểu thư Quý tộc biến thành một người có nhà không thể trở về.

Nghĩ tới những thứ này, Mona dùng sức mà siết chặt tay nhỏ của Cung Diệu, hận không thể cầm gãy.

"A di, ngài nắm đau ta." Cung Diệu nói, dưới ánh mặt trời khuôn mặt nhỏ nhắn đặc biệt là xinh đẹp đáng yêu, "Đến, a di, lễ cưới còn chưa bắt đầu, trước tiên ngài đi với ta đến thư phòng, ta có thật nhiều sách cùng đồ chơi."

"Có thật không, vậy thì thật tốt."

Mona cười nói, theo Cung Diệu đi về phía trước.

"Chờ ta, chờ ta" Cung Quỳ từ phía sau đuổi theo, chạy đến bên cạnh Cung Diệu, "Ta cũng phải cùng các người cùng nhau chơi đùa, Holy, ta cũng phải cùng nhau chơi đùa."

"Ai muốn cùng em chơi đùa."

Cung Diệu lạnh lùng trừng Cung Quỳ một chút.

"Ta muốn cùng nhau chơi đùa mà, ta muốn cùng Holy, còn có a di cùng nhau chơi đùa." Cung Quỳ lại dính tới.

Thấy thế, Cung Diệu tránh tay Mona ra, đưa tay ra tàn nhẫn mà đẩy Cung Quỳ lên trên đất, không kiên nhẫn nói, "Em thật là phiền a, đừng có theo ta, ta muốn cùng a di chơi, sẽ không mang theo em"

Cung Quỳ bị đẩy xuống đặt mông ngồi dưới đất, từ trước đến nay bé chưa từng thấy Cung Diệu hung dữ với bé như vậy, trong nháy mắt bé bối rối, ngơ ngác nhìn Cung Diệu, còn không phản ứng kịp.

"A di chúng ta đi."

Cung Diệu kéo Mona rời đi.

Cung Diệu được nữ hầu gái nâng dậy, ngây ngốc nhìn Cung Diệu, oan ức và phẫn nộ chưa bao giờ từng có lập tức ập tới, bé chỉ vào Cung Diệu la lớn, "Cung diệu ngươi Tiểu Sắc Lang ngươi chỉ muốn chơi với adi xinh đẹp thôi, sau này ta sẽ không chơi cùng với ngươi nữa, ta chán ghét ngươi oa oa òa"

Cung Quỳ đứng ở nơi đó òa khóc lên.

Nhìn hai đứa bé của Cung Âu cãi vã, Mona mơ hồ cảm thấy thoải mái, liền cũng theo Cung Diệu đi vào thư phòng của bé, chuẩn bị cân nhắc bước kế tiếp nên làm thế nào.

Vừa vào thư phòng, Cung Diệu liền đem cửa đóng lại, cười híp mắt nhìn về phía Mona, "A di, ngài ngồi a."

Mona liếc mắt nhìn mấy cái giá sách bên tường, nói, "Cháu đúng là có rất nhiều sách."

"Đúng vậy." Cung Diệu thân mật dựa vào bên người Mona, kéo tay cô ta cho cô ta xem một quyển sách thiếu nhi.

Mona nhìn qua, hỏi bé, "Khi nào thì lễ cưới của cha mẹ cháu bắt đầu"

"Còn mấy tiếng nữa mới bắt đầu đây." Cung Diệu dán vào cô ta, nhìn cô ta quan tâm nói rằng, "A di, ngài khát nước không, ta đi rót nước cho ngài có được hay không"

"Không cần."

"Uống nước đi, để ta rót nước cho a di đi."

Cung Diệu làm dáng vẻ lấy lòng, nhìn ra Mona có thêm mấy phần ý cười, đưa tay từ kệ sách thấp tùy ý lấy một quyển sách.

Cung Diệu quay người lại, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền lạnh đi, trong đôi mắt to lộ ra mấy phần đắc ý.

Mona.

Người phụ nữ xấu xa.

Bé đã tóm được người xấu mà mom chán ghét rồi.

Bé chỉ cần ra đi gọi người đến bắt người phụ nữ xấu xa này nữa xong.

Trong đôi mắt của Cung Diệu phát ra ánh sáng giảo hoạt, bé duỗi tay nhỏ ra đi kéo cửa, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, bé vừa mới kéo cửa, đã bị người từ phía sau dùng sức mà đóng lại.

"Ầm."

Mona đứng bên cạnh bé, thấp mâu nhìn cô ta.

"A di làm sao rồi"

Cung Diệu ngẩng khuôn mặt nhỏ ngây thơ vô hại lên nhìn về phía cô ta.

"Suýt chút nữa bị tiểu hài tử như mày lừa, có phải mày cố ý lừa gạt tao tiến vào" trên mặt Mona còn đeo khẩu trang, một tay đặt tại trên cửa, một tay cầm lấy quyển sách.

Đó là một quyển sách truyện, nhưng ở giữa có kẹp vài tờ giấy in, tất cả đều là tư liệu có quan hệ với cô ta, mặt trên còn có vài bức hình của cô ta, hình ảnh rất rõ ràng.

"Mày là đứa trẻ nhỏ như vậy sao có thể tra tư liệu của tao"

Mona hỏi, những tài liệu này chỉ có thể là của đứa bé này, Cung Âu và Thời Tiểu Niệm sẽ không kẹp mấy tư liệu này vào trong sách thiếu nhi.

Tâm tư của đứa bé này thật là rất đáng sợ.

Thu thập tư liệu của cô ta, sau đó dựa vào một đôi mắt liền nhận ra cô ta.

Đọc truyện chữ Full