DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Tại Thượng
Chương 667: Nó không phải là một người máy tốt

Editor: shinoki

Thời Tiểu Niệm ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, tay nâng cằm lên, đau đầu nhìn Cung Âu, tối hôm nay hắn uống lộn thuốc sao? Hứng thú đăng kí vừa mới bị cô đè xuống, bây giờ lại muốn chọn địa điểm trăng mật suốt đêm?

Hắn có cần nhiệt tình thái quá như vậy không?

Thời Tiểu Niệm ngáp một cái, vô lực nhìn Cung Âu, ngửa đầu ngã xuống giường, ai, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi.

“Em rất mệt sao?”

Cung Âu thấp mắt nhìn về phía cô, lại khó chịu, “Thời Tiểu Niệm, hình như em chẳng có chút hứng thú nào đối với hôn sự của chúng ta, đối với chuyến du lịch trăng mật của chúng ta.”

Có phải cô thích Cung Úc ôm đúng không? Sớm biết nên chặt tay Cung Úc.

“Đừng đa nghi có được không?” Thời Tiểu Niệm vô lực ngồi dậy, dụi dụi mắt, nói, “Được rồi, em cùng anh chọn địa điểm trăng mật, không ngủ.”

Đêm nay chắc không thể ngủ nữa, cứ như vậy đi, chống đỡ đến trời sáng.

Thời Tiểu Niệm lại dụi mắt, vỗ má, vỗ mình thanh tỉnh, Cung Âu bắt tay cô lại, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, “Em thực sự nguyện ý chọn địa điểm, đi đăng kí với anh?”

“Nguyện ý a.”

Cô có cái gì không nguyện ý.

Cung Âu kéo cô đến trước mặt mình, song đồng thẳng tắp nhìn cô chằm chằm, dường như muốn nhìn vào chỗ sâu trong đáy mắt cô, tìm tòi nghiên cứu ra cái gì đó, một lúc lâu sau hắn nhận ra, nói, “Ah, vậy chúng ta đi ngủ.”

Một giây kế tiếp, tắt đèn.

Thời Tiểu Niệm bị kéo nằm xuống.

Chăn đắp lên người cô.

Cô bị Cung Âu vững vàng ôm lấy.

“...”

Thời Tiểu Niệm không giải thích được trừng mắt nhìn, bị Cung Âu ôm thật chặt, bỗng nhiên phản ứng kịp, hắn là cho rằng cô không chịu cùng hắn đăng kí cho nên náo lâu như vậy, có lẽ vẫn là bởi vì nhìn thấy Cung Úc ôm cô.

Người đàn ông đa nghi.

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ thở dài, cũng không tính toán với hắn, chỉ rúc vào ngực hắn, Cung Âu càng ôm cô chặt hơn.

Trong bóng tối, Thời Tiểu Niệm nghe hắn hít thở đều đều, mở miệng nói, “Cung Âu, em yêu anh.”

“Nga.”

Cung Âu lên tiếng, khoé môi cong lên, ôm cô hài lòng ngủ.

...

Hôm sau, Cung Âu bắt đầu lao vào công viêc, nhanh chóng làm hết chuyện gấp để cùng cô đi hưởng tuần trăng mật.

Thời Tiểu Niệm không đi cùng đến công ty, vừa về nhà thực sự có rất nhiều việc cần thu xếp, La Kỳ tặng cô quá nhiều đồ, quá nhiều người, cô và Phong Đức thảo luận nên sắp xếp thế nào.

“Tiểu Niệm, cái này là két sắt thiếu gia dặn đưa cho con, những văn kiện kia có thể để ở trong đây, còn châu báu, để ở phòng châu báu đi! Đến kì sẽ có nhân sĩ chuyên nghiệp tới xử lý.” Phong Đức mở két sắt, tay mang găng trắng, trình tự phức tạp.

Thời Tiểu Niệm nhìn ông mở ra mất một phen công phu, cô bỏ từng văn kiện vào, mỗi một phần đều là sản nghiệp La Kỳ cho cô, nhiều đến khiến người ta chắt lưỡi.

“Lấy nhiều quá rồi.” Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói, nếu như không phải cô ngăn La Kỳ lại, La Kỳ sẽ còn chuẩn bị một đống đồ..

“Tiền tài đối với thiếu gia mà nói không có quan niệm quá lớn, con cần tiền cũng không đòi thiếu gia, bây giờ có khoản thu nhập này, chi tiêu của con cũng có thể rộng rãi hơn một ít.” Phong Đức vui thay cho Thời Tiểu Niệm.

“Đây cũng không phải là rộng rãi hơn một ít.”

Cái này đã rộng đến Thái Bình Dương rồi.

“Phu nhân cũng là có ý tốt.” Phong Đức mỉm cười nói, “Ta nghe bà ấy nói với Charles, bốn năm trước con vì tìm kiếm Cung Âu, ngay cả tài sản cha mẹ mình để lại cũng bán hết, bà ấy muốn chuộc lại cho con.”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm giật mình, trong lòng không khỏi cảm động, “Bây giờ mẹ đối với con thực sự rất tốt.”

“Đúng vậy, phu nhân là người tốt.” Phong Đức đóng két sắt lại, “Nói đại bất kính, Cung Tước đi, Cung gia tuy là khó có thể kéo dài huy hoàng, nhưng tất cả mọi người sống tự tại hơn rất nhiều.”

Thời Tiểu Niệm gật đầu.

“Tiểu Niệm, bây giờ con có nhiều tài sản đứng tên, ta đã cho người đi sửa lại, chờ sửa song sẽ đưa cho con xem.” Phong Đức nói.

“Con sẽ bị các con số dạo ngất sao?” Thời Tiểu Niệm cười nói, lại nói, “Con không có năng lực gì, con chỉ là hoạ sĩ truyện tranh, tài sản đều đến từ nhà mẹ đẻ và nhà chồng.”

Đầu đuôi lẫn lộn.

“Tiểu Niệm không thích được thổi phồng lên, nếu quả thật lần trước thổi phồng lên, giá trị của con có thể cao hơn bây giờ mấy chục lần.” Phong Đức hiền lành nói, “Nhưng dù có thổi phồng lên, vẽ truyện tranh cả đời cũng không thể có nhiều tiền như vậy, cho nên cứ xem những tài sản này là tình thân, làm những việc mình thích là được rồi, không cần suy nghĩ nhiều.”

Nghe Phong Đức nói, Thời Tiểu Niệm mở lòng hơn rất nhiều, cô ôm cánh tay Phong Đức, tựa trên người ông, “Cám ơn cha nuôi, con hiểu rồi.”

Phong Đức cười cười, “Ta đã liệt kê các thánh địa trăng mật trên toàn thế giới thành sách, lát nữa con chọn đi!.”

“Tối nay rồi nói, chờ Cung Âu về chọn, con muốn để các thầy giáo ở lại trong nhà.”

Thời Tiểu Niệm nói, các giáo viên dạy học cho hai đứa bé, cô muốn bày tỏ lòng kính trọng, đây là cấp bậc lễ nghĩa.

“Cũng được.” Phong Đức gật đầu, “Bữa tối để phòng bếp chuẩn bị, hay là?”

“Để con!.” Thời Tiểu Niệm nói, “Cung Âu trở về từ Anh lần đầu tiên đến công ty, nghe nói N.E còn chưa có đề án hợp lý cho gọi điện thoại bằng ảnh toàn kí, con đoán hôm nay anh ấy sẽ nổ tung.”

Cô làm một bữa cơm tốt xấu gì còn có thể trấn an Cung Âu một chút.

Nghe nói như thế, Phong Đức cũng không nhịn được cười rộ lên, “Cũng đúng, tính khí thiếu gia bốc lên cũng chỉ có Tiểu Niệm con mới có thể ép lại một chút, vậy đến lúc đó ta sẽ bảo phòng bếp chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn cho con.”

“Vâng.”

Thời Tiểu Niệm tiếp tục đi về phía trước.

“Tiểu Niệm, vậy còn cần tìm bác sĩ chữa bệnh cho thiếu gia không?” Phong Đức hỏi, lời này tuyệt đối không thể nói trước mặt Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm nói, “Con và bác sĩ Walker nói chuyện qua mạng, ông ấy cho rằng mặc dù Cung Âu chưa hoàn toàn khỏi bệnh, nhưng luyện tập khắc chế trong bốn năm qua cảm xúc cũng có chỗ tốt nhất định đối với bệnh tình của Cung Âu, chí ít bây giờ anh ấy có thể áp chế cảm xúc quá kích của mình, tỷ như tức giận, chuyện này với có ích anh ấy.”

Dễ nổi giận sẽ tổn hại đến sức khoẻ, bây giờ hắn có thể khống chế là chuyện tốt.

Còn lại chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn, cô cũng không sao cả, còn khuyết điểm đa nghi, nổi máu ghen, cố chấp, cô coi như là sở thích khác người của hắn a!.

“Đây cũng đúng, thiếu gia thực sự không điên cuồng như trước đây.”

Nghĩ lại lúc tính khí thiếu gia đến trình độ không thể khống chế ở bốn năm trước, một chút việc nhỏ cũng có thể kích thích ngài ấy nổi giận, coi như là Mona Lancaster kia còn làm được chuyện tốt.

Hôm nay là ngày đầu tiên về nước.

Cô vừa đi vào phòng khách tràn ngập ánh mặt trời liền nghe được thanh âm vui vẻ của Cung Quỳ truyền đến, “Vì sao ngươi tên là Mr Cung? Ngươi thích Dad hơn hay thích Mom hơn? Ngươi thích ta hơn hay thích Holy hơn? Sao ngươi không đi học? Ngươi biết nhảy múa không? Ngươi thấy ta xinh không? Mắt ta đẹp hay miệng ta đẹp?”

Thời Tiểu Niệm đi tới, chỉ thấy Cung Diệu quỳ ngồi ở giữa thảm nhắm mắt lại suy nghĩ.

Cung Quỳ ầm ĩ như vậy, cậu còn có thể suy nghĩ.

Cung Quỳ đứng trên ghế sa lon, kéo Mr Cung không ngừng hỏi, người máy thông minh bị cô bé hỏi bối rối, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích.

Mỗi lần thấy Mr Cung, Cung Quỳ đều muốn hỏi hơn một trăm ngàn cái vì sao.

“Tiểu Quỳ, Mr Cung.”

Thời Tiểu Niệm giương giọng hô, Mr Cung lập tức xoay người lại, đôi mắt quét qua Thời Tiểu Niệm, giọng điện tử vang lên, “Chủ nhân, ngài đã trở về, thật vui khi được tiếp tục phục vụ ngài.”

Mr Cung để tay ở trước ngực, cung kính thân sĩ hướng cô khom người một cái.

“Đã lâu không gặp.”

Thời Tiểu Niệm vươn tay ôm nó, sờ sờ đầu không tóc của nó, phát hiện mình rất nhớ nó, “Lâu không gặp, ngươi ổn không?”

“Không có chủ nhân cũng không tốt, xin chủ nhân vô luận thế nào cũng đừng bỏ lại ta.”

Mr Cung nói đâu ra đấy, nói xong rất ủy khuất.

Thời Tiểu Niệm cười cười, “Bây giờ ta về rồi, sẽ không bỏ ngươi lại.”

“Dạ, chủ nhân, chủ nhân có gì dặn dò tôi sao?” Mr Cung hỏi, tiểu Quỳ nghe thế lập tức nhảy trên salon hai cái, “Mom, bảo nó chơi với con đi, nó không trả lời câu hỏi của con nó không phải là một người máy tốt.”

“...”

Rõ ràng là người máy, nhưng Thời Tiểu Niệm vẫn cảm giác được nó không nói cùng ủy khuất, cô xoa đầu Cung Quỳ, “Tri thức của Mr Cung đều được thiết lập sẵn, con hỏi một đống như vậy, nó nghe cũng chưa từng nghe qua, cho nó một chút thời gian.”

“Được rồi, Mr Cung, ngươi đừng chê ta phiền ah.” Cung Quỳ cái hiểu cái không gật đầu, hướng Mr Cung nghiêm túc nói, chọc cho Thời Tiểu Niệm và Phong Đức cười rộ lên.

“Tiểu Quỳ tiểu thư là đứa bé đáng yêu nhất.”

Mr Cung bắt đầu nịnh hót.

Cung Quỳ ngồi xuống ghế sa lon, thở dài nói, “Aizz, Holy chỉ biết ngồi ngẩn người, chưa từng chơi với con, khi nào Mom mới sinh em trai, em gái cho con?”

Gặp qua giục sinh, chưa thấy qua bị con gái thúc giục như này.

Thời Tiểu Niệm đi lên trước ngồi vào bên cạnh cô bé, hai tay Cung Quỳ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía cô, giọng như người lớn nhỏ, “Mom, người không có việc gì thì sinh con thôi, đừng bận tới bận lui.”

Thời Tiểu Niệm đau đầu, thấp mắt nhìn con gái mình, “Con nhàn rỗi thế à, vậy chúng ta tìm một chút chuyện làm a!?”

“Tìm cái gì?”

Cung Quỳ không hiểu hỏi.

“Thầy của các con cần phải ở lại trong nhà để có thể dạy các con bất cứ lúc nào, chúng ta cùng đi sắp xếp chỗ ở, bố trí phòng có được không?” Thời Tiểu Niệm hỏi, sau đó nhìn về phía Cung Diệu đang suy nghĩ, “Holy, con có muốn tham gia cùng không?”

Cung Diệu quỳ ngồi dưới đất, chuyển mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không có biểu hiện gì, lạnh lùng gật đầu.

Đọc truyện chữ Full