DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 423: Đoạt Hồn

Cho nên sau khi phát hiện ở đây có thuỷ mệnh hồn, Vương Lâm mới không chút do dự lui về phía sau.

Ngay khi hắn lui về phía sau cũng buông thần thức tản về chỗ sâu bên trong thung lũng đảo qua. Trước đó hắn lo lắng có thể dẫn đến một số phiền toái không đáng có, thần thức không tản rộng ra. Nhưng hiện tại, nếu thuỷ mệnh hồn đã hiện thân, thần thức hắn lập tức tản ra. Ngay sau đó, thần sắc của Vương Lâm khẽ biến.

Ở sâu bên trong, hắn thấy được một người, người này là một người hắn quen biết. Hắn ta đang chiến đấu với một thuỷ mệnh hồn khá cường đại. Giữa hai người, hắn ta đang hơi chiếm thượng phong.

Chỉ có điều, sau khi Vương Lâm chứng kiến thuỷ mệnh hồn đang đánh nhau với người kia thì không hiểu tại sao lại có một cảm giác tâm thần tương liên. Cảm giác này không sâu sắc nhưng tồn tại rõ ràng.

Nội tâm Vương Lâm khẽ động, lui về phía sau. Nữ tử do thuỷ mệnh hồn hoá thành kia sau khi nhìn thấy Vương Lâm thối lui lập tức hoá thành vô số những giọt nước, hướng vào chỗ sâu bên trong thung lũng bay đi.

Vương Lâm đứng bên ngoài sơn cốc, trầm ngâm một lát.

- Không đúng, thuỷ mệnh hồn ở sâu trong thung lũng sao lại khiến ta có loại cảm giác kỳ quái như thế?! Ta không phải là thuỷ linh căn, mệnh hồn không thể là thuỷ mệnh hồn. Vậy thì thật quỷ dị!

Vương Lâm nhíu mày, ngập ngừng đứng bên ngoài sơn cốc một lát, đang định rời đi thì bỗng nhiên hắn biến sắc, quay ngoắt đầu lại.

Trong nháy mắt này, trong lòng hắn bỗng nhiên có loại cảm giác đau đớn. Dường như tại chỗ sâu bên trong thung lũng kia đang có một sinh mệnh hướng hắn kêu gọi hắn với một thanh âm yếu ớt.

- Uyển nhi!

Thần sắc Vương Lâm chấn động, hắn đã rõ ràng!

Uyển nhi ở bên trong Thiên nghịch châu, mà Thiên nghịch châu lại đặt tại mi tâm nguyên thần của Vương Lâm. Do đó, hắn tự nhiên có thể có chút phát hiện ra mệnh hồn của Lý Mộ Uyển.

Ánh mắt Vương Lâm lộ ra hàn mang. Lúc này đây, hắn không chút do dự, thân mình khẽ động, hoá thành một đạo vòng cung, hướng về chỗ sâu bên trong thung lũng xé gió mà đến.

Thân mình hắn vừa mới xông vào trong sơn cốc, lập tức thân hình của tức nữ tử do thuỷ mệnh hồn biến thành rời đi trước đó lại hiện ra, ngăn cản trước người Vương Lâm. Tay phải nữ tử vung lên, vỗ về phía trước, đại lượng thuỷ khí lập tức tràn ngập con đường nhỏ.

Ánh mắt Vương Lâm phát lạnh. Đang bay nhanh giữa không trung, hắn không nói hai lời, vỗ túi trữ vật. Kiếm tiên xuất hiện trên tay hắn, bỗng nhiên bị hắn ném ra, đồng thời gầm nhẹ một tiếng, tay trái lập tức đặt lên mi tâm.

Chỉ trong cái nháy mắt này, thân thể Vương Lâm dừng lại một chút, hai mắt nhắm lại, nguyên thần hắn không ngờ lại từ đỉnh đầu loé lên, lao ra, hoá thành một đạo thần niệm cao chừng mười trượng thật lớn, lấy tốc độ còn nhanh hơn mấy lần so với tia chớp, đuổi theo kiếm tiên, điên cuồng gào thét xông tới.

Gần như chỉ trong chớp mắt, nguyên thần của Vương Lâm trực tiếp nhảy vào trong cơ thể của nữ tử do thuỷ mệnh hồn biến thành. Kiếm tiên quét ngang mà đến, xuyên qua ngực của nữ tử.

Nữ từ hừ thảm một tiếng, toàn thân mệnh hồn lập tức đổ xuống, tản ra khắp nơi. Nhưng nguyên thần của Vương Lâm đã tiến vào trong cơ thể nàng. Nháy mắt khi nàng tản ra, nguyên thần hắn từ một phân thành hai, từ hai biến thành bốn, từ bốn biến thành tám, Với tốc độ cực nhanh, nó hoá thành vô số, mỗi cái chui vào bên trong một mệnh hồn.

Cùng lúc đó, một tiếng quát khẽ từ trong nguyên thần của Vương Lâm truyền ra:

- Phong!

Lập tức, từng đạo cấm chỉ từ trong nguyên thần của Vương Lâm khuếch tán ra, liền đem tất cả những giọt nước hiện có lần lượt phong ấn lại. Làm xong hết thảy những việc này, nguyên thần của hắn lập tức từ trong mỗi giọt nước mưa bay ra, cực nhanh chui vào trong thân thể đang theo quán tính bay đến của Vương Lâm.

Hai mắt Vương Lâm chợt loé lên tinh quang, sau khi nguyên thần trở vào trong thân thể, tay phải hắn triệu hồi, kiếm tiên lập tức bay đến trong tay. Bóng hình như điện, nháy mắt hắn đã rời khỏi nơi này, hướng về chỗ sâu bên trong thung lũng lao nhanh đến.

Không lâu sau khi Vương Lâm rời đi, những giọt nước bị phong ấn lập tức liên tục truyền ra những tiếng bụp bụp. Những giọt nước mưa này hoá thành hơi nước, Những hơi nước này tụ lại với nhau, lần nữa hình thành bóng dánh của nữ tử kia.

Đối với thuỷ mệnh hồn mà nói, phong ấn chỉ có thể giam cầm nhất thời mà thôi, không thể hoàn toàn phong ấn toàn bộ được.

Ánh mắt nữ tử này lộ ra hung mang, thân hình khẽ động, lại hoá thành một mảnh hơi nước, hướng vào chỗ sâu bên trong thung lũng đuổi theo.

Tốc độ của Vương Lâm cực nhanh, chỉ loé lên mấy cái đã đi tới chỗ sâu bên trong thung lũng. Ở nơi đó, chỉ thấy một lão già lưng đã còng, thần tình âm trầm. Trước người hắn có vô số phù văn loé ra u quang xung quanh. Những phù văn này hình thành một vòng tròn thật lớn, bên trong là đoàn nước được tạo thành từ thuỷ mệnh hồn. Thuỷ đoàn này như sôi trào, quay cuồng chuyển động.

Phía trên mi tâm của lão già là một cái cây có tám cái lá, thân mình yêu dị. Một cỗ phù văn lực cường đại từ trên người này hung hăng tản ra.

- Lão phu không thể giết chết ngươi nhưng có thể đem mệnh hồn của ngươi luyện hoá. Ngươi muốn ngưng thật lần nữa cũng cần một khoảng thời gian. Do đó, không rảnh để truy kích lão phu.

Lão già lưng còng nói.

Lão già này chính là tên Tiên Di Chi, người mà năm đó đuổi giết Vương Lâm tiến vào trong cái khe không gian.

Hắn lợi dụng sự liên hệ của Tổ linh phù mới có thể được người trong Tộc cứu ra, đáy lòng rất căm phẫn Vương Lâm. Làm cho hắn khi gặp Tiên Di Tộc thất thế thì đại khai sát giới. Gần như số Bát diệp chú thuật sư chết trong tay hắn là nhiều nhất.

Vương Lâm xuất hiện khiến lão ngẩn ra. Trước đó, hắn cùng với Linh vật thuỷ mệnh hồn này tranh đấu, chỉ cần hơi vô ý sẽ bị suy yếu, chỉ có thể đặt toàn bộ tâm thần vào trận chiến. Hơn nữa tu vi của Vương Lâm đã hơn xa năm đó. Hiện nay, hắn đã đạt tới Anh Biến sơ kỳ.

Cho nên, Thất lão già quả thực không phát hiện được tung tích của Vương Lâm.

- Là ngươi!

Sau khi lão già nhìn thấy Vương Lâm, lập tức ánh mắt lộ ra hàn mang, ngửa đầu lên trời cười điên cuồng. Tay phải hắn xuất ra một trảo vào các phù văn trước người, lập tức những phù văn này từ chỗ đang vây khốn thuỷ mệnh hồn bay ra, hoá thành một đạo ô quang, đánh về phía Vương Lâm.

Vương Lâm hừ lạnh. Sau khi tiến vào, hắn gần như không hề dừng lại. Nháy mắt khi lão già còng lưng chú ý tới hắn, thân mình hắn đã hoá thành một đạo tàn ảnh, bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh thuỷ mệnh hồn đang bị vòng tròn ký hiệu vây khốn. Kiếm tiên trong tay hắn nhấc lên, mạnh mẽ chém xuống.

Chỉ nghe một tiếng nổ ầm lên. Vòng tròn phù văn đang vây khốn thuỷ mệnh hồn lập tức xuất hiện từng trận vỡ vụn, một đám phù văn sụp đổ.

Lão già lưng còng hét lớn một tiếng, thân mình lao lên thành một đạo vòng cung, nhằm về Vương Lâm, bàn tay tung ra một chưởng. Trong lòng bàn tay xuất hiện một phù văn tang thương, phát ra hào quang yêu dị.

Ánh mắt Vương Lâm chớp lên, không nói một lời, tay phải xuất ra một trảo cách không, Thập Ức Tôn Hồn Phiên xuất hiện trpng tay. Chiếc đại phiên cao ba trượng này vừa xuất hiên, dù chưa đối chiến cũng sẽ khiến cho đối phương sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.

Thế tấn công của lào già không khỏi chậm lại một chút.

- Đây là… Tâm thần hắn chấn động. Bộ dáng của chiếc đại phiên này hắn cũng nhận biết đôi chút, không khỏi rơi vào kinh hoàng.

Tôn Hồn Phiên trong tay Vương Lâm rung lên, lập tức truyền ra từng trận gào thét, như một loại gào khóc rất thảm thiết. Một đám hồn phách điên cuồng lao ra. Nhất là một đầu kỳ lân tím vàng, sau khi xuất hiện liền ngửa mặt lên trời gầm thét. Âm thanh này vang tận Cửu Thiên. Sau khi xuất hiện, thân mình nó giãy lên, mở ra cái miệng như chậu máu lao về phía lão già.

Phía sau con Kỳ Lân này còn có hơn mười chủ hồn Anh Biến kỳ. Khi vừa xuất hiện, cả thung lũng bị bao vây bởi toàn bộ đám hồn phách này, đều hướng về lão già lưng còng cắn nuốt!

Đáy lòng lão già lưng còng thầm kêu khổ. Thân mình hắn không chút do dự lui nhanh về phía sau. Đám hồn phách Anh Biến kỳ này nếu chỉ có một hai con thì hắn hoàn toàn không sợ. Dù sao hồn phách cũng chỉ là hồn phách, không thể so sánh được với tu sĩ chân chính.

Dù là có ba đến năm hồn phách tu vi Anh Biến kỳ thì hắn cũng có thể hoàn toàn bứt ra mà đi. Dù là chiến đấu, cũng có thể ngang tay.

Nhưng lúc này, số lượng hồn phách Anh Biến kỳ nhiều quá. Với tu vi của hắn căn bản không thể đối chọi lại được. Nhất là đầu Kỳ Lân kia, càng uy hiếp đến hắn. Ngay khi nhìn đến con thú này, nội tâm hắn đã dâng lên cảm giác hết sức sợ hãi.

Hơn nữa, ngoài số này còn có hơn trăm ngàn hồn phách bình thường khác. Do đó hắn nào dám chống cự, chỉ có thể mau chóng thối lui.

Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới được, tên tiểu bối mà trăm năm trước bị mình đuổi giết như chó nhà có tang giờ chẳng những đã đạt đến Anh Biến sơ kỳ, hơn nữa còn nắm giữ Thập Ức Tôn Hồn Phiên trong truyền thuyết vốn khiến cho người của Tiên Di Tộc rất kinh sợ!

Lão già lưng còng thậm chí có thể nhận ra, trong những hồn phách bình thường này có một bộ phận không nhỏ có ẩn chứa một tia Tiên Di Tộc khí. Như vậy, đây đều là những người của Tiên Di Tộc năm đó bị thu hồn luyện phách. Nháy mắt khi lão già lưng còng lùi lại, từ con đường nhỏ trong thung lũng, nữ tử truy kích Vương Lâm cũng đã xuất hiện. Nàng nhìn cảnh tượng bên trong thung lũng, hai mắt chợt loé lên. Cả người nàng hoá thành hơi nước, vô thanh vô tức hướng về lão già lưng còng đánh tới.

Vương Lâm không rảnh bận tâm lão già lưng còng, ngay khi xuất ra Thập Ức Tôn Hồn Phiên, trong tay hắn lại đã cầm thanh kiếm tiên điên cuồng chém xuống đám vòng tròn phù văn.

Từng trận âm thanh ầm ầm vang lên. Những phù văn vây khốn thuỷ mệnh hồn vỡ ra càng nhiều!

Linh vật thuỷ mệnh hồn bên trong từ trạng thái một đoàn nước lần nữa hoá thành hình người, biến thành một nữ tử. Nháy mắt khi Vương Lâm nhìn thấy nữ tử này, nội tâm vốn bình lặng bỗng nhiên chấn động.

Tướng mạo của nữ tử này mơ hồ có chút tương tự với Lý Mộ Uyển.

Với một kiếm cuối cùng của Vương Lâm, kiếm quang huy vũ mà ra, vòng tròn phù văn lập tức sụp đổi. Nữ tử bên trong lập tức cười duyên một tiếng, toàn thân hoá thành một đoàn hơi nước từ bên trong bay ra.

Vương Lâm đã sớm chú ý, sao có thể khiến nàng chạy thoát. Chẳng qua tu vi của nữ tử này so với linh vật thuỷ mênh hồn ngăn cản hắn trước đó thâm hậu hơn nhiều lắm, tương đương với tu sĩ Anh Biến trung kỳ. Hơn nữa với đặc thù bất tử, dù là lão già lưng còng xoay sở hết cách mà cũng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp vây khốn mà thôi.

Ngay khi nữ tử hơi giống Lý Mộ Uyển đi ra, Vương Lâm thở sâu, tâm thần khẽ động, vô số hồn phách xung quanh liên tiếp hình thành một mảnh rậm rạp. Trong đó, ngoại trừ một số ít truy kích lão già, số Chủ hồn Anh Biến kỳ còn lại toàn bộ ngưng tụ lại đây.

Một cỗ uy áp cường đại lập tức tràn ngập bốn phía. Nữ tử kia sắc mặt vẫn như thường, nhìn nhìn xung quanh, rồi nhìn thẳng vào Vương Lâm, cười nhẹ rồi nói:

- Ngươi cứu ta ra rồi lại muốn vây khốn ta là sao?

Thần sắc Vương Lâm lạnh như băng, bình thản nói:

- Ngươi muốn chết hay sống?!

Nữ tử kia nghe thế lập tức cười vang lên, nói:

- Ở trong này, không ai có thể giết được ta. Dù là vây khốn ta, chỉ cần tốn ít thời gian ta cũng có thể thoát khốn rời đi.

Trong mắt Vương Lâm loé ra hàn mang, trong miệng thốt nhẹ:

- Tôn Hồn Phiên, dung!

Một câu nói ra, lập tức vô số hồn phách bốn phía điên cuồng dung hợp lại với nhau, với tốc độ cực nhanh hướng về chủ hồn dung hợp lại. Gần như chỉ trong chớp mắt, hồn phách bốn phía tiêu tan sạch sữ, chỉ còn có sáu con Chủ hồn. Mỗi một con tản mát ra khí tức còn vượt xa Anh Biến kỳ, nhưng vẫn chưa đạt đến Vấn Đỉnh.

Sáu con Chủ hồn này vây lấy nữ tử kia, ánh mắt lạnh như băng, ẩn chứa hàn mang.

- Giết!

Vương Lâm quát khẽ!

Một chữ nói ra, sáu con Chủ hồn sau khi dung hợp đều khẽ động, thi triển pháp thuật thần thông, tấn công nữ tử kia. Chỉ thấy từng trận pháp lực dao động. Nữ tử kia cười khẽ, thân mình khoáng lên một cái, hoá thành từng đoàn hơi nước, ầm ầm hướng về bốn phía tản ra.

Đây chính là cái mà Vương Lâm chờ đợi. Chỉ khi thân mình đối phương hoá thành những giọt nước hoặc hoá thành hơi nước thì hắn mới có thể từ trong đó tìm được mệnh hồn của Lý Mộ Uyển.

Chỉ có điều, ngay tại thời điểm Vương Lâm và chủ hồn ra tay thì cả thung lũng bỗng nhiên rung chuyển. Sự rung chuyển này được truyền đến từ mặt đất!

Không chỉ có chỗ này. Giờ khắc này, tất cả các dãy núi toàn bộ bên trong Chu Tước Mộ đều rung chuyển.

Đây là trận động đất diễn ra trên toàn bộ Chu Tước Mộ. Từ rung chuyển kịch liệt này, không trung phía trên lập tức vang lên những âm thanh đứt gãy. Vô số khe nứt lớn như bàn tay xuất hiện trong không trung.

Lập tức, từng đạo cái khe không gian điên cuồng xuất hiện, gió lạnh từ bên trong thổi ra có thể lập tức khiến cho toàn thân đông cứng. Cái khe không gian nơi này cũng không giống với bên ngoài, dù là tiến vào, chỉ cần tu vi đạt đến một trình độ nhất định sẽ không tử vong. Nhưng cái khe không gian ở đây chỉ có hình dáng là tương tự mà thôi. Thực tế, chúng nó không phải là cái khe không gian mà là một loại có tên là cái khe thứ nguyên. Loại cái khe thứ nguyên này chính là do lực lượng kỳ dị bên trong Tu Tinh Tinh sinh ra.

Dù là Anh biến kỳ tu sĩ tiến vào thì hồn phách cũng lập tức tan nát mà chết, không có ngoại lệ.

Theo sự đổ vỡ bên trong trung tâm của Tu Tinh Tinh, cũng mở ra sự sụp đổ của toàn bộ Tu Tinh Tinh.

Toàn bộ Chu Tước Mộ vỡ ra từng mảng lớn. Nơi nơi sụp xuống. Vô số tu sĩ tiến vào nơi này đều lập tức tử vong. Ngay cả Linh vật mệnh hồn, đối mặt với kiếp nạn kinh khủng nhất này cũng chỉ có một con đường chết!

Toàn bộ Chu Tước Mộ đột nhiên bị bao phủ bởi một không khí nồng đậm tử khí.

Chỗ thung lũng nơi Vương Lâm đang đứng cũng không tránh thoát, vỡ ra từng mảng lớn, trở thành hư vô. Rất nhiều cái khe thứ nguyên xuất hiện, điên cuồng cắn nuốt hết thảy bốn phía.

Vương Lâm đầu tiên là xuất ra Tôn Hồn Phiên, triệu hồi tất cả hồn phác, lấy tốc độ cực nhanh rời đi. Về phần sinh tử của lão già lưng còng, lúc này Vương Lâm cũng không rảnh để bận tâm. Ánh mắt hắn tập trung vào nữ tử có dáng vẻ hơi giống Lý Mộ Uyển kia.

Giờ khắc này, trên mặt nữ tử đầy vẻ hoảng hốt, trong ánh mắt cũng mang theo vẻ hoảng sợ. Thân thể của nàng đang chậm rãi tan vỡ. Ầm một tiếng, toàn thân nàng hoá thành vô số hạt nước. Những giọt nước này lần lượt tan nát. Đây là chân chính tử vong.

Bóng dáng của Vương Lâm như điện xẹt, xuyên qua một khe hở thứ nguyên, lấy tốc độ cực nhanh đi tới phía trước những giọt nước đang tan vỡ, tay phải xuất ra một trảo, bắt lấy một giọt nước trong suốt. Nháy mắt khi Vương Lâm chạm vào giọt nước này, Vương Lâm như có cảm giác chạm đến Lý Mộ Uyển.

Sau khi bắt lại giọt nước, thân mình Vương Lâm lập tức lui lại. Nhưng một đạo cái khe thứ nguyên đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện trước người hắn. Chỉ nghe phịch một tiếng, góc áo của Vương Lâm như bị một cái miệng lớn cắn nuốt, mất ngay một mảng lớn.

Mồ hôi lạnh từ trên trán của Vương Lâm túa ra, sau khi vòng qua nó, Vương Lâm rốt cục chạy ra khỏi thung lũng.

Loại rung chuyển này diễn ra tầm mười tức thời gian. Sau khoảng thời gian này, Chu Tước Mộ hoàn toàn thay đổi, trên mặt đất xuất hiện vô số cái khe thứ nguyên, trên không trung cũng có vô số. Thậm chí có một vài nơi, chỉ cần lấy linh lực công kích liền khiến không gian sụp đổ. Phàm là những người ở trong đó lập tức cũng theo đó mà tử vong.

Giờ khắc này, mức độ nguy hiểm của Chu Tước Mộ càng thêm khắc nghiệt.

Tu chân tâm sụp đổ không phải là chỉ hoàn thành trong nháy mắt mà là diễn ra dần dần. Hết thảy những điều nàu đều là do Chu Tước Tử cố ý thực hiện.

Sau khi động đất chấm dứt, thung lũng chỗ Vương Lâm vừa xuất hiện đã trở thành đất bằng, mọi thứ đều tan thành mây khói. Những cảnh tượng trước đó như chỉ là một mộng ảo mà thôi.

Gió lạnh đã xua tan đi mồ hôi lạnh trên trán Vương Lâm. Một tia hàn ý từ đáy lòng Vương Lâm cũng tuôn ra. Hắn cúi đầu nhìn hư vô như một đống hoang tàn phía dưới. Ở đó có những cái khe hình vòng cung lúc mở lúc khép lại.

Vương Lâm đem mệnh hồn của Lý Mộ Uyển đặt lên mi tâm, dung nhập vào trong Thiên nghịch không gia.

Hắn thở sâu, thân mình khẽ động, hướng về phía xa xa bay đi.

Trong khi phi hành, ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, dừng trước một dãy núi bị sụp đổ hơn phân nửa. Ở chỗ đó, phía trên một bãi đá vụn, lão già lưng còng nằm đó, chỉ còn một nửa thân mình. Hai mắt hắn ảm đạm vô quang, nguyên thần đã rất suy yếu, từ trong cơ thể hắn dãy dụa chui ra.

Trong hạo kiếp kéo dài mười tức vừa rồi, một đạo cái khe thứ nguyên đột nhiên xuất hiện khiến cho hắn mất đi nửa người, chỉ còn lại có nguyên thần phù văn.

Ngay khi ánh mắt của Vương Lâm đảo tới, nguyên thần của lão già lập tức phát hiện ra, trên mặt lộ ra một tia lo lắng. Nguyên thần lão loé lên, hoàn toàn chui ra khỏi cơ thể, hướng về phương xa bỏ chạy.

Hàn mang trong mắt Vương Lâm chợt loé lên, hừ lạnh một tiếng, lập tức đuổi theo. Nguyên thần của lão già lưng còng lúc này đã cực kỳ suy yếu. Ngay khi đang bỏ chạy, bỗng nhiên phía trước chợt loé lên u quang, một cái khe hình vòng cung đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện.

Lào già kêu thảm một tiếng, muốn lui lại nhưng đã không kịp. Toàn bộ nguyên thần lập tức bị cái khe thứ nguyên vừa xuất hiện cắn nuốt. Sau đó cái khe biến mất, nguyên thần của lão già cũng theo đó tan biến.

Vương Lâm lập tức dừng lại, trầm mặc, ngẩng đầu về phía xa xa. Chu Tước Mộ trải qua lần sụp đổ vừa qua đã trở nên cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần hơi vô ý sẽ gặp tử vong. Vương Lâm không khỏi có chút do dự.

Một lát sau, Vương Lâm than nhẹ, thân mình hướng xa xa bay đi.

Chu Tước Tinh, Tu Ma Hải.

Một góc của Tu Ma Hải sớm đã bị Tiên Di Tộc tấn công. Dù sao nơi này cũng giáp với Tiên Di Tộc. Hơn nữa không còn sương mù vạn năm vốn không tiêu tán kia, Tu Ma Hải đã không còn lá chắn thiên nhiên nữa, lại bị một một đám tu sĩ liên thủ tấn công trở thành một đám hỗn tạp, không thể chống cự được với sự công kích của Tiên Di Tộc, cuối cùng trở thành một quốc gia phụ thuộc.

Trong Tu Ma Hải, bên ngoài Toái Tinh Loạn, lúc này có một người. Toàn thân hắn bị một mảnh tử khí bao trùm, khônh nhìn rõ được diện mạo. Xung quanh thân thể hắn loé ra hư ảnh của một đám những bộ xương khô, rậm rạp vô cùng vô tận, như một cánh rừng xương.

Hắn nhìn vào Toái Tinh Loạn, ánh mắt lộ vẻ do dự.

- Một tia thiên kiếp đó không phải là do thượng cổ tu sĩ gọi ra, chẳng qua chỉ là do một tên tiểu bối tế luyện thượng cổ pháp bảo mà ra. Lão phu đi khắp Chu Tước tinh, cũng không phát hiện được một thượng cổ tu sĩ nào, thực có chút hơi đói bụng. Chỉ duy nhất trong này là nơi ta có thể ngửi thấy hương vị của thượng cổ tu sĩ. Đáng tiếc, nơi này quá nguy hiểm, rốt cục có nên đi vào hay không?!

Đọc truyện chữ Full