DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 447: Hành Trình Một Mình

Rời khỏi cửa hàng của nhà họ Thương, Vương Lâm đưa cho Lý Đan Nam mười viên thượng phẩm linh thạch rồi nhanh chóng ra khỏi Minh Mân Thành.

Bên trong cửa hàng của nhà họ Thương đúng là có Mặc Tuyết Dịch, nhưng thật sự quá đắt. Vương Lâm tính toán một chút, toàn bộ linh thạch có trong người chỉ sợ cũng chỉ có thể đổi được hai hay ba Mặc Tuyết Dịch.

Giá cả như vậy đúng là vượt ra ngoài dự đoán của Vương Lâm.

Hắn không nghĩ tới Mặc Tuyết Dịch này không ngờ lại là một trong những vật liệu cao cấp nhất trong Tu Chân Giới.

- Cổ thần đi qua từng tinh cầu, sưu tầm Mặc Tuyết Dịch này tự nhiên cực kỳ đơn giản. Nhưng đối với tu sĩ, Mặc Tuyết Dịch này lại vô cùng hiếm hoi. Nghe lời nữ tử kia nói, vật ấy là vật tẩm bổ nguyên thần tốt nhất, lúc đoạt xá nếu như có một chút Mặc Tuyết Dịch thì có thể làm cho tốc độ dung hợp nguyên thần nhanh hơn gấp mấy lần.

Thậm chí lúc nguyên thần xuất khiếu, nếu trong miệng có ngậm chút Mặc Tuyết Dịch thì có thể duy trì nguyên thần không bị tiêu tan, cho dù bị thương nặng đến đâu cũng có thể giữ nguyên thần quay lại cơ thể.

Vương Lâm ánh mắt lóe lên, tìm được một vách núi bên ngoài Minh Mân Thành khoanh chân tĩnh tọa, thần thức tản ra, im lặng kêu gọi Tư Đồ Nam.

Ít lâu sau, Tư Đồ Nam truyền lại lời phản hồi.

- Ta muốn Mặc Tuyết Dịch trong cửa hàng nhà họ Thương ở Minh Mân Thành!

Vương Lâm truyền ra thần niệm.

Tư Đồ Nam bên kia lập tức cười ha hả, ngắt liên lạc.

Trên Giao Dịch Tinh này có tổng cộng chín tòa thành, sau ba ngày có một tin tức kinh thiên động địa điên cuồng lan truyền ra.

Thiên Địa Thành đang bị một người bí ẩn cướp bóc. Người này nhãn quang rất tinh tường, những vật bị lấy cắp đều là bảo vật của các cửa hàng, thậm chí cả những cửa hàng bố trí rất chắc chắn cũng không ngoại lệ, đều bị cướp sạch.

Phủ của Tựu Liên Thành chủ cũng gặp nạn giống như vậy!

Nếu chỉ một thành thôi thì cũng không nói. Nhưng sau đó, cho tới đêm ngày thứ ba, cả chín thành trì bao gồm cả Minh Mân Thành toàn bộ đều bị nhân vật thần bí này cướp sạch một lượt.

Người này bản lãnh cực cao, cho dù bị rất đông tu sĩ bao vây cũng dễ dàng đối phó.

Cuối cùng, năm Vấn Đỉnh tu sĩ trong chín tòa thành phẫn nộ liên thủ, muốn tiêu diệt người này. Trận chiến này nhân vật thần bí kia đã khiến cho mọi người chấn động.

Năm Vấn Đỉnh tu sĩ, toàn bộ thua chạy!

Nhân vật thần bí kia ung dung rời khỏi.

Thực lực cấp độ này chỉ có bản lãnh trên Vấn Đỉnh trong truyền thuyết, âm dương nhị ý, cảnh giới Toái Niết mới có thể đạt tới. Người này đi tới chỗ nào cũng như châu chấu ăn che cả mặt trời, không ai dám động tới, tất cả đều tránh xa.

Ba ngày này, Vương Lâm thủy chung vẫn ngồi trên vách núi, nhìn về hướng Minh Mân Thành. Đến ngày thứ ba, khi trăng đã nhô lên cao, Vương Lâm khóe miệng mỉm cười, hắn vỗ túi trữ vật, lấy mũ rơm ra đội lên đầu.

Chỉ thấy xa xa, một thân ảnh như sấm sét gào thét mà đến, ở phía sau có vô số tu sĩ như che phủ trời đất, gắt gao truy kích.

- Ha ha, bọn tiểu tử kia, lão tử không phải là đàn bà, các ngươi đuổi theo lão phu làm gì, lại đến để cho ta cướp sao!

Tư Đồ Nam cười lên vang dội.

Khi đi ngang qua vách núi chỗ Vương Lâm, Tư Đồ Nam đưa tay phải chụp một cái. Bốn phía thân mình Vương Lâm lập tức bị một luồng lực mạnh mẽ bao phủ, cả người hóa thành sao băng bay tới bên người Tư Đồ Nam.

Tư Đồ Nam vỗ vỗ túi trữ vật, cười ha hả nói:

- Lão tử thu hoạch được rất nhiều, chúng ta đi thôi!

Nói xong, hắn mang theo Vương Lâm bay nhanh đi.

- Tên cuồng tặc, đứng lại!

Phía sau Tư Đồ Nam là từng trận tiếng gào thét giận dữ.

- Câu này trừ phi đầu lão phu có vấn đề, nếu không làm sao có thể nghe theo các ngươi mà ngoan ngoãn đứng lại. Tuy nhiên ta cũng học thử học một lần xem sao, các ngươi nghe rõ đây, lũ chuột kia, không được đuổi theo!

Tư Đồ Nam kiệt ngạo cười to, mang theo Vương Lâm, thân ảnh nhanh như tia chớp, hướng lên trời xuyên qua khí quyển, hóa thành hai luồng sáng tiến thẳng vào tinh không.

- Những cửa hàng trên Giao Dịch Tinh này bảo vệ rất chặt, nếu họ phái cao thủ đến lão tử đối phó cũng rất phiền toái, tranh thủ trong thời gian ngắn cướp cho bọn họ không kịp trở tay. Loại chuyện này năm đó lão tử và Diệp Vô Ưu cũng thường xuyên làm!

Tư Đồ Nam có chút đắc ý. Sau khi đi vào tinh không, Vương Lâm lấy ra Tinh La Bàn, hai người bay nhanh mà đi.

Bọn người của Giao Dịch Tinh đuổi theo một đoạn cũng đành phải bỏ qua. Dù sao người có được Tinh La Bàn không cũng nhiều, hơn nữa bản lãnh của đối phương lại quá cao cường, miễng cưỡng đuổi theo cũng chỉ là liều mạng thôi.

- Mặc Tuyết Dịch của ta ngươi có lấy được không?

Vương Lâm tuy không trực tiếp tham dự, nhưng Mặc Tuyết Dịch này lại thứ mà hắn yêu cầu, vì vậy cũng coi như gián tiếp đồng lõa.

Tư Đồ Nam cười ha hả, lấy từ trong túi trữ vật ra một cái bình nhỏ đưa cho Vương Lâm, nói:

- Cho ngươi. Bên trong có vẻ như cũng có khá nhiều.

Vẫn cầm tiểu bình trong tay, Tư Đồ Nam vội vàng xem xét chiến lợi phẩm trong túi trữ vật, ngắm nghía một chút, trên miệng lộ ra vẻ đắc ý.

- Ha ha, lần này thu hoạch không tồi, hơn mấy lần so với trước kia!

Vương Lâm nhận lấy, thần thức đảo qua, trong mắt hiện lên một vẻ trầm ngâm.

- Việc cướp đoạt này cũng không tồi, ngày sau nếu có cơ hội, ta cũng đi cướp đoạt một phen!

Trong lòng Vương Lâm thầm quyết định.

Bên trong tinh không cũng không phải là một màn hắc ám, thi thoảng có thể nhìn thấy những vật kỳ dị rực rỡ rất nhiều màu sắc. Những vật này mỹ lệ đến độ người khác thường chỉ cần liếc mắt nhìn một cái tâm thần liền chấn động.

Sau đó, ở trước mặt Vương Lâm hiện ra một đám tinh vân trông như một con sứa cực lớn. Tư Đồ Nam nhìn đám tinh vân, than nhẹ một tiếng, nói:

- Vương Lâm, ta phải rời khỏi… … Vương Lâm trầm mặc, lẳng lặng nhìn đám tinh vân, nói:

- Pháp bảo có đủ không?

Tư Đồ Nam cười ha hả, nói:

- Vẫn còn chưa đủ. Tuy nhiên trên đường đi, chúng ta vừa đi vừa cướp, lúc nào đến nơi là sẽ đủ!

Hắn nói xong, chỉ đám tinh vân, lại nói:

- Ta và Diệp Vô Ưu năm đó gặp đám tinh vân này liền chia ra làm hai đường. Nơi ta đến khác xa Thiên Vận Tinh, bây giờ ta với ngươi chia nhau mấy thứ đồ vật.

Tư Đồ Nam nói xong, vỗ túi trữ vật. Lập tức một đạo bạch quang từ trong túi trữ vật bay ra, dừng ở trên hư không hóa thành một thanh quang kiếm rất lớn. Tư Đồ Nam thân mình nhoáng lên một cái, liền đứng lên thân quang kiếm, quay đầu lại liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, nói:

- Vương Lâm, ngươi không quen cuộc sống trên Thiên Vận Tinh, mọi sự đều phải rất cẩn thận! Nhưng cũng không được đánh mất ngạo khí của tu sĩ Chu Tước Tinh ta. Nếu có gì không ổn hãy đến Phượng Loan Tinh tìm ta! Có lão tử thì ai cũng không dám chọc giận ngươi!

Vương Lâm nhìn đám tinh vân, trước sau không hề nhìn về phía Tư Đồ Nam, yên lặng gật gật đầu, nói:

- Ngươi phải cẩn thận, nếu có gì không ổn hãy qua Thiên Vận Tinh tìm ta. Có ta ai cũng sẽ không dám động đến ngươi!

Tư Đồ Nam cười to, nói:

- Vương Lâm giỏi lắm. Được, nếu có một ngày gặp khó khăn, lão tử sẽ đến tìm ngươi nương tựa. Tuy nhiên nếu là cái miếu nhỏ của ngươi thì lão tử sẽ không đến đâu. Ngươi nói cái gì mà muốn lập ra tông phái ở Thiên Vận Tông, đến lúc đó lão tử lại làm đại trưởng lão cho ngươi!

Nói xong, Tư Đồ Nam hít sâu, lại liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, lần đầu tiên lấy giọng điệu nhẹ nhàng, nói:

- Vương Lâm, bảo trọng!

Nói xong, quang kiếm dưới chân hắn hóa thành một đạo cầu vồng, bỗng nhiên biến mất tại chỗ.

- Tư Đồ Nam, bảo trọng!

Vương Lâm quay đầu nhìn về hướng Tư Đồ Nam biến mất. Trong tinh không này, giờ đây chỉ còn lại một mình hắn đứng trên Tinh La Bàn yên lặng nhìn.

Hồi lâu sau, Vương Lâm than nhẹ, trong lòng dâng lên một nỗi phiền muộn. Từ khi hắn bước vào con đường tu chân, Tư Đồ Nam đã cùng với hắn kết bạn, ân tình rất sâu đậm.

Tuy nói phần lớn thời gian Tư Đồ Nam đều ngủ say, nhưng Vương Lâm thông qua Thiên Nghịch Châu cũng có thể cảm thấy được rõ ràng Tư Đồ Nam đang tồn tại.

Trong mắt hắn, Tư Đồ Nam thật sự không khác gì sư phụ.

Lúc này đây chính là ly biệt thật sự, trong lòng Vương Lâm phiền muộn vô cùng.

- Không biết cuộc đời này còn có ngày gặp lại… … Vương Lâm yên lặng đứng thật lâu,sau đó phất ống tay áo, quỳ xuống trên Tinh La Bàn, hướng về nơi Tư Đồ Nam biến mất khấu đầu.

- Vương Lâm ta cuộc đời này không bái thiên địa, không kính quỷ thần, chỉ bái cha mẹ, chỉ kính Tư Đồ Nam… … Vương Lâm đứng dậy, kiềm chế nỗi phiền muộn trong lòng, Tinh La Bàn dưới chân nhoáng lên một cái, hướng về phía xa bay đi.

Hướng đi của hắn và Tư Đồ Nam, một đông một tây, ngày cành xa nhau.

Sau khi Vương Lâm rời khỏi, chỗ hai người chia tay lóe lên một đạo bạch quang. Thân ảnh Tư Đồ Nam đứng trên đám bạch quang nhìn Vương Lâm than nhẹ.

- Không tôi luyện tàn khốc không thể trở thành tu sĩ thật sự. Vương Lâm, năm đó ta đưa ngươi vào ma đạo chính là bởi vì ma đạo phù hợp nhất với nguyên tắc sinh tồn. Sau khi ngươi phân thân, từ ma đạo đi ra, đi theo con đường của chính mình, ta không thể ở lại bên cạnh ngươi, bởi vì ngươi nói ta và ngươi không giống nhau, lão phu là ma, từ trong ra ngoài đều là ma!

Đọc truyện chữ Full