DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 477: Sứ Giả

Lúc này, bên ngoài toà tháp này có hơn trăm tu sĩ lặng lẽ đứng san sát, chờ đợi sứ giả đến.

Không lâu sau, hai đạo vòng cung từ chân trời nhanh chóng bay đến, kèm theo từng trận âm thanh xé gió. Mọi người đứng ngoài tháp lập tức đều ngẩng đầu lên.

Đợi hai đạo hình cung tới gần, chúng tu sĩ đứng dưới tháp lập tức cùng cung kính hô lên:

- Ngũ cấp tu chân quốc Linh Nhạc quốc tham kiếm Sứ giả đại nhân, tham kiến Thiếu tông Huyền Uyên Phái.

Hứa Vân Sơn cười vang lên, truyền đến thanh âm:

- Vương huynh, tại hạ cáo từ. Ngày sau nếu có thời gian rỗi thì hai người chúng ta lại uống rượu nói chuyện.

Nói xong, thân mình Hứa Vân Sơn chợt loé lên, như sét đánh bay về phía xa xa.

Hứa Vân Sơn rời đi, giữa không trung giờ chỉ còn lại mỗi mình Vương Lâm.

Hắn đứng giữa không trung, ánh mắt bình thản nhìn khắp mọi nơi. Mấy trăm tu sĩ nơi này thì có hơn mười người người tu vi cao nhất. Những người này đều đạt tới Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn. Những người khác thì tu vi thấp hơn.

Trong số những người này có một người làm Vương Lâm chú ý. Người này có mái tóc bạc trắng, thoạt nhìn rất già nua. Người này là người có tu vi cao nhất. Hắn gần như đã bước được một chân vào Vấn Đỉnh cảnh giới.

Thân mình Vương Lâm chậm rãi hạ xuống, đứng dưới bảo tháp. Không đợi những tu sĩ này mở miệng lên tiếng, Vương Lâm liền bình thản nói:

- Vương mỗ tuy là sứ giả nhưng sẽ không quản bất cứ chuyện tình gì. Bình thường các ngươi làm gì thì cứ duy trì như thế! Từ hôm nay trở đi, phạm vi ngàn dặm xung quanh đây không cho phép ai bước vào, ta muốn bế quan!

Những tu sĩ nơi đây đều ngẩn ra, nhưng những người này đều đã tu luyện vô số năm, đều đã thành tinh. Lúc này, chỉ ngẩn ra một lúc, khuôn mặt không thay đổi, lên tiếng vâng dạ rồi lần lượt tản đi.

Lão nhân đã đặt một chân vào Vấn Đỉnh đưa mắt lên đánh giá Vương Lâm cẩn thận rồi xoay người rời đi.

Không ít tu sĩ bên cạnh vội vàng theo sát phía sau lão. Trong khoảng thời gian ngắn, bên dưới bảo tháp đã là một mảnh trống trải, ngoại trừ Vương Lâm cũng không còn ai nữa.

Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, trực tiếp đi vào trong toà tháp. Trong này, hắn khoanh chân ngồi xuống, tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức cấm phiên xuất hiện trong tay. Hắn vung lên, vô số hắc khí từ bên trong Cấm Phiên lao ra, tràn ngập cả một phạm vị ngàn dặm xung quanh bảo tháp.

Lập tức, trong vòng ngàn dặm như bị một màn sương đen bao phủ, đầy vẻ u ám. Làm xong hết thảy, Vương Lâm trầm ngâm một chút, tay phải điểm lên mi tâm, há mồm phun ra một cây đại phiên cao ba trượng. Bên trong Tôn Hồn Phiên, tuy nói tổn thất rất nhiều hồn phách nhưng Chủ hồn vẫn còn lại một số… Lúc này, Vương Lâm cầm Tôn Hồn Phiên rung lên, ngoại trừ hồn phách của Kỳ Lân không tiện thả ra, còn lại những Chủ hồn khác toàn bộ được phóng thích, dung nhập vào trong màn sương đen do cấm chế biến thành, để có tác dụng phòng bị.

Làm xong hết thảy, Vương Lâm thở sâu, lật tay phải lên. Một khối ngọc giản xuất hiện trong tay.

Khối ngọc giản náy có màu xám, đúng là được Thiên Vận Tử áo xám đưa cho hắn, Sát Lục Tiên quyết!

- Sát Lục Tiên quyết!

Ánh mắt Vương Lâm loé ra, thần thức lập tức quét qua.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã qua một tháng.

Một tháng này, mấy tông phái của Linh Nhạc quốc không hiểu được thái độ của vị Sứ giả mới đến này như thế nào. Phải biết rằng những Sứ giả trước đây đều yêu cầu linh thạch và tiên ngọc và gây ra không ít phiền toái. Như thế thì các tông phái đều phải cung cấp một ít.

Điều này gần như đã trở thành một thông lệ.

Nhưng hiện tại, tương truyền người đến từ Thiên Vận Tinh này chính là đệ tử của Thiên Vận Tử tiền bối, không ngờ không bước ra ngoài nửa bước. Hơn nữa phạm vị ngàn dặm xung quanh chỗ ở của y lại tràn ngập một màn sương đen, thường nhân không dám tiến vào nửa bước.

Dù là một số tu sĩ Anh Biến kỳ muốn đi vào xem xét một chút, nhưng mới chỉ tiến vào không được trăm trượng thì đều biến sắc, sắc mặt đều khó coi, vội vàng quay về.

Dần dần, vị tân sứ giả này tràn đầy vẻ thần bí đối với những tu sĩ ở Linh Nhạc quốc.

Lúc này đây, ở bên trong Thông Thiên tháp, Vương Lâm khoanh chân ngồi đó. Tư thế của hắn không có nửa điểm thay đổi so với một tháng trước. Thời gian một tháng này, toàn bộ tâm thần của hắn đều dung nhập vào trong ngọc giản màu xám.

Bên trong ngọc giản lưu lại Sát Lục Tiên quyết, thực tế chính là một đạo Sinh chi lạc ấn. Lạc ấn này ẩn chứa một thần thông kỳ dị, muốn lĩnh ngộ được không phải là điều đơn giản.

Tư chất của Vương Lâm vốn không phải thượng giai, lĩnh ngộ Sát Lục Tiên quyết lại cực kỳ phức tạp. Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Lâm chỉ có thể chậm rãi suy nghĩ, cẩn thận lĩnh ngộ mới dần dần có thể nắm giữ.

Việc này, Vương Lâm biết không thể gấp được.

Thời gian trôi qua, Vương Lâm vẫn kiên trì tu luyện. Lại nửa tháng trôi qua, sự tò mò tu sĩ của Linh Nhạc quốc đối với vị tân Sứ giả chẳng những không ít đi mà lại ngày càng tăng lên.

Hết thảy những điều này đúng là vì từ bên trong màn sương đen ngàn dặm xung quanh Thông Thiên tháp, một tháng trước thì yên ắng nhưng nửa tháng vừa qua, bên trong thường truyền ra từng trận gào rít, như là có một thanh phi kiếm điên cuồng lao đi lao lại. Xen giữa lại có những trận gầm rống kinh thiên động địa truyền ra.

Do đó lập tức khiến cho tất cả tu sĩ của Linh Nhạc quốc đều tò mò. Mấy ngày trước, cao thủ đệ nhất của Linh Nhạc quốc, lão nhân đã đặt một chân vào cảnh giới Vấn Đỉnh kia, rốt cuộc đã đi một chuyến đến Thông Thiên tháp.

Ba ngày sau, lão nhân này trở về, sắc mặt cực kỳ khó coi, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ. Sau khi trở về, các tông phái đều truyền lệnh xuống tất cả đệ tử, môn hạ rằng không được phép bước vào phạm vi ngàn dặm xung quanh Thông Thiên tháp, nếu không sẽ bị xử lý như tội phản nghịch.

Từ đấy, ngàn dặm bên ngoài Thông Thiên Tháp liền trở thành cấm địa của Linh Nhạc quốc.

Thời gian nửa tháng này, Vương Lâm thuỷ chung vẫn nghiên cứu Sát Lục Tiên quyết. Pháp quyết này hết thảy đều là dựa vào giết chóc mà sinh ra. Giết chóc càng nhiều, Sinh chi lạc ấn càng tích luỹ. Đạt đến một trình độ nhất định, Sinh chi lạc ấn liền trở thanh một loại phòng thủ chắc chắn nhất trong thiên hạ.

Chẳng qua, tu luyện thần thông này cũng quá mức khó khăn.

Thời gian nửa tháng này, Vương Lâm chung quy vẫn không tìm được điểm khởi đầu cho việc tu luyện Sát Lục Tiên quyết. Cuối cùng, hắn đành từ bỏ việc nghiên cứu mà chuyên tâm vào lĩnh ngộ thiên đạo, không ngừng ngưng luyện công pháp của bản thân.

Trong thời gian này, Xạ Thần xa xuất hiện một lần cắn trả.

Đây là lần đầu tiên cắn trả kể từ khi giải khai đạo phong ấn đầu tiên. Trước đó, Vương Lâm đã sớm có chuẩn bị. Đại chiến với Khuất thú mấy ngày, hắn lấy bí pháp áp chế nó lại khiến cho lần cắn trả này của nó thất bại.

Lão nhân Linh Nhạc quốc tiến vào phạm vi ngàn dặm Thông Thiên Tháp ngay lúc đó. Hắn đã tận mắt thấy được Khuất thú kia.

Sau khi áp chế Xạ Thần xa, Vương Lâm đả toạ mấy ngày. Ngày nọ, hắn mở trừng hai mắt ra, trong mắt hắn hiện lên vẻ như đã hiểu ra đôi chút.

- Sát Lục Tiên quyết hết thảy phải cảm ngộ từ bên trong giết chóc. Ta cứ ngồi không mà tu luyện cũng là thiếu đi sự linh hoạt. Nếu muốn chân chính tu luyện nó còn cần phải thực sự giết chóc.

Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên. Hắn đứng dậy, bước tới một bước, trực tiếp biến ra khỏi Thông Thiên Tháp.

Nghìn trượng phía trên bên ngoài Thông Thiên Tháp, Vương Lâm toàn thân mặc đồ màu đen, đôi mắt sáng như đuốc. Hắn đứng thẳng giữa không trung, bàn tay đẩy ra phía trước, lập tức tất cả màn sương đen trong phạm vi ngàn dặm xung quanh cuồn cuộn thu về. Cảnh tượng này như thể sương từ ngàn dặm xung quanh bị dồn nén, điên cuồng ngưng tụ bề phía trước bàn tay phải của Vương Lâm.

Phong vân biến sắc!

Từ trận sấm động từ cứ vang vọng không dứt bên trong màn sương đen, truyền ra tiếng vang ầm ầm thật lớn, long trời lở đất, vang khắp toàn bộ Linh Nhạc quốc.

Gần như chỉ trong chớp mắt, tất cả màn sương đen bao phủ trong phạm vi ngàn dặm đều ngưng tụ lại hoá thành một khối cầu điện quang màu đen to tầm một nắm tay.

Bên trong khối cầu này mây khói quanh quẩn, từng trận phù văn cấm chế không ngừng loé lên, lúc sáng lúc tối. Một luồng uy áp cường đại cũng từ bên trong truyền ra.

Tay phải Vương Lâm sờ nhẹ, cấm chế trên khối cầu loé lên, bỗng nhiên sụp đổ, hoá thành vô số hắc khí, cứ quanh quẩn bên ngoài thân thể của Vương Lâm. Cuối cùng ở trước người hắn cứ lần lượt đan xen vào nhau, hoá thành một cây Cấm Phiên màu tím đen, lá phiên khẽ động, phát ra từng trận âm thanh phần phật.

Lúc này, trong vòng ngàn dặm, bầu trời lại hiện ra. Chẳng qua vẫn còn đôi chút âm thanh gào thét từ hư không truyền đến, thi thoảng còn loé ra vài đạo bóng đen.

- Chủ hồn, thu!

Vương Lâm há mồm rộng ra, lập tức những Chủ hồn trong phạm vi ngàn dặm phá không lao đến, bay thẳng vào trong miệng Vương Lâm, dung nhập vào Tôn Hồn Phiên trong nguyên thần của hắn.

Lần tu luyện Sát Lục Tiên quyết này cũng là lúc đem Tôn Hồn Phiên tế luyện một chút. Như thế thì ở trên Thiên Vận Tinh này lại có thêm mấy phần nắm chắc có thể bảo mệnh.

Hơn nữa, sư phụ bảo ta trong vòng ba tháng đến Đông Hải. Lúc này chỉ còn hơn một tháng, có đi hay không?!

Ánh mắt Vương Lâm loé lên, thần thức quét ngang toàn bộ Linh Nhạc quốc. Sau đó hắn tiến lên một bước, hoá thành một làn khói nhẹ, biến mất.

Linh Nhạc quốc, Ngũ Linh Sơn.

Cao thủ đệ nhất của toàn bộ Linh Nhạc quốc, lão nhân đã đặt một chân vào Vấn Đỉnh, chính là Ngũ Linh Sơn Thiên Thai lão nhân. Hắn đang khoanh chân ngồi trên đỉnh Ngũ Linh Sơn, hấp thu thái âm lực, lẳng lặng thổ nạp.

Chỉ một lúc sau, Thiên Thai lão nhân mở mắt ra, bình tĩnh nhìn về phía không trung, chậm rãi nói:

- Lão phu Thiên Thai, ra mắt Sứ giả đại nhân!

Từ trong không trung, một đạo tử ảnh loé ra. Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, hướng về Thiên Thai lão nhân ôm quyền nói:

- Làm phiền rồi!

Đọc truyện chữ Full