DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Nghịch
Chương 544: Nụ Cười Dâm Đãng Của Hứa Lập Quốc

Ngao Địch ngẩn người ra, lập tức điên cuồng cười rộ lên, thân mình tiến về phía trước, cười nói:

- Đúng là một kẻ cuồng vọng, ngươi không đủ tư cách để cuồng vọng như vậy!

Hắn nói xong, giậm chân tại chỗ, cả người lập tức biến mất hoàn toàn.

Khi thân mình hắn biến mất, thần sắc Vương Lâm không có một chút thay đổi, càng không có gì kinh ngạc. Hắn nhấc chân phải bước về phía trước một bước!

Mặt đất nổ vang!

Từng cơn chấn động lấy Vương Lâm làm trung tâm điên cuồng hướng về bốn phía quét ngang ra. Từng đạo tiên khí hóa thành từng thanh kiếm sắc bén bỗng nhiên từ trong mặt đất đang chấn động lao ra.

Giờ phút này, chỗ Vương Lâm đang đứng giống như là địa ngục dung nham. Dưới một bước của hắn, mặt đất vỡ vụn, vô số dung nham từ trong khe nứt thoát ra, phát ra hồng quang, những thanh kiếm sắc bén kia phóng lên trời cao.

Ở cách hắn năm trượng, Ngao Địch bị bức lao lên từ trong lòng đất. Hắn đang ở giữa không trung, mắt hắn không thể tin nổi. Chiêu độn thổ này lấy yêu lực để thôi thúc phối hợp với bổn mệnh yêu thú, cho dù là đối phương sử dụng chiêu phá vỡ mặt đất, nhưng muốn bức hắn lao ra cũng là không thể, thậm chí hắn có thể ngay khi đối phương sử ra chiêu phá vỡ mặt đất thay đổi sách lược, đổi hướng tấn công.

Hơn nữa quan trọng nhất là hôm nay trên quảng trường Thiên Yêu Môn vạn trượng chỗ nào cũng có cấm chế, muốn làm cho mặt đất tan vỡ khó hơn ở thế giới bên ngoài gấp hơn mười lần! Cho dù là hắn trong lúc độn thổ cũng phải cẩn thận, quan sát trận chiến lúc trước của Thạch Tiêu, nghiên cứu ra đường đi tốt nhất.

Nhưng giờ phút này, hắn cũng không thể suy nghĩ nhiều như vậy. Khi hắn đang ở giữa không trung, ánh mắt Vương Lâm giống như là một thanh kiếm sắc xuyên thấu từng trận bão cát đâm tới, rơi vào trong mắt Ngao Địch. Da đầu hắn lập tức run lên, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng bất ổn!

Hắn không chút do dự thân mình lui mau, đồng thời tay phải nhanh chóng vỗ vào trán một cái. Nhưng vào lúc này, Vương Lâm bước về phía trước một bước, sau một bước này đã đi tới bên cạnh Ngao Địch. Bàn tay Vương Lâm lóe lên những dấu ấn màu xám, đưa một trảo túm lấy tay phải đang vỗ vào trán của người này.

Sắc mặt Ngao Địch đại biến, bàn tay đối phương giống như một cái kìm sắt cực nóng, cho dù hắn vùng vẫy cỡ nào cũng không hề buông lỏng! Trong tiếng gầm nhẹ, Ngao Địch cắn đầu lưỡi, hướng vào mặt Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi!

Ngụm máu tươi này vừa xuất hiện liền lập tức tản mát ra từng trận yêu khí, hóa thành hư ảnh một con long quy, trong tiếng rồng gầm, nuốt lấy Vương Lâm.

Thần sắc Vương Lâm thủy chung vẫn bình thản. Tia máu tươi kia chưa tới được gần mặt của Vương Lâm, ở trên hư không như đụng phải tầng tầng lớp lớp những sinh chi lạc ấn vô hình, qua từng tầng dần dần tan rã, ở tầng thứ tám biến mất hoàn toàn. Cùng lúc đó Vương Lâm cầm lấy tay phải Ngao Địch, hướng về một ném đi, tiên lực của hắn nhanh chóng chảy vào cơ thể đối phương, thế như chẻ tre điên cuồng phá hủy toàn bộ các kinh mạch.

- Dừng tay!

Đúng lúc này, nam tử mặc giáp vàng phụ trách đại hội Yêu Tướng bỗng nhiên mở hai mắt, ánh mắt lộ ra hàn quang âm u.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, chẳng những không dừng lại mà ngược lại còn truyền ra một đạo tiên lực, tiếp tục phá hủy những kinh mạch vốn đã bị phế kia. Sau khi hắn buông tay, thân mình Ngao Địch lập tức theo quán tính bị ném văng đi, trong lúc ở giữa không trung, thân mình hắn truyền ra những tiếng nổ ầm ầm, một đám sương máu rất lớn từ trong cơ thể tràn ra, vô cùng đau đớn! Cảm giác duy nhất của hắn lúc này là áp lực trong cơ thể điên cuồng chống lại sự xâm lấn của tiên lực, trong lúc này kịch liệt tấn công và chấn động, khiến cho thân thể hắn giống như đang ở trong địa ngục!

Huyền Phó Soái hít sâu, cảnh tượng này khiến hắn nghĩ tới tình cảnh trận chiến trước đây với Vương Lâm. Hắn nhìn đến Ngao Địch, chắc chắn hắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì.

- Lớn mật!

Nam tử mặc giáp vàng khua tay phải lên hư không. Từng trận kim quang từ trên không trung điên cuồng ngưng tụ vào trong tay, trong nháy mắt hóa thành một cây trường thương màu vàng. Cây thương này giống như hắn chụp lấy ánh mặt trời nắm ở trong tay, phi một cái, bay thẳng đến người Vương Lâm!

Vương Lâm không hề nhìn về phía cây thương màu vàng đang nhắm đến mình, thân mình nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo tàn ảnh, bay thẳng đến Ngao Địch ở giữa không trung, lại nắm lấy tay phải rung mạnh lên!

Ngao Địch chỉ cảm thấy toàn thân lập tức như bị cơn sóng dữ đánh vào, một sức mạnh khổng lồ theo tay phải trực tiếp nhảy vào trong cơ thể, hóa thành từng trận tiếng bùm bùm vang lên thảm khốc!

Xương cốt toàn thân hắn trong nháy mắt tách rời ra khỏi máu thịt, xương cốt vỡ vụn, từ trên cơ thể truyền ra những cơn đau đớn so với lúc kinh mạch bị phá vỡ còn mãnh liệt hơn gấp mất lần!

Vương Lâm buông tay, Ngao Địch rơi xuống đất, một đám bụi đất cuộn lên, hơi thở của hắn mảnh như sợi tơ nhưng chưa hoàn toàn chết hẳn. Làm xong tất cả chuyện này, Vương Lâm xoay mạnh người, tay phải bấm quyết, từng nào Sinh Chi Lạc Ấn trong nháy mắt ngưng tụ trong tay phải. Ngay lúc đó, cây trường thương màu vàng kia gào thét lao đến.

Uy lực của cây thường này cực kỳ kinh người, giống như khai thiên lập địa. Trong lúc nó lao đến, Vương Lâm liền có cảm giác như bị phong tỏa, ngay lúc sắp bị cây thương đâm tới, Vương Lâm lộ vẻ quyết đoán, ánh mắt lóe lên hào quang, tay phải hắn bỗng nhiên vỗ vào cây thương kia một cái!

Dưới cái vỗ này, cây thương lập tức truyền ra từng trận tiếng vù vù. Ngay lúc đó, tay phải Vương Lâm lại vỗ một cái, hai lần vỗ này vào hai vị trí khác nhau. Thân mình hắn lập tức nhoáng lên, cây trường thường kia lướt qua bên cạnh hắn bay vù qua.

Vương Lâm thu tay phải lại, lạnh lùng nhìn nam tử mặc giáp vàng, nhẹ nhàng nói:

- Đại nhân. Đây là ý gì? Chẳng lẽ ngài muốn phá vỡ quy tắc phải không!

Thần sắc hắn như thường, nhưng trong lòng cũng rất cảnh giác. Cây trường thương kia uy lực rất mạnh!

Nam tử mặc giáp vàng kia liếc nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, tay phải vỗ vào hư không, cây trường thường vừa lướt qua người Vương Lâm lập tức run lên, hóa thành từng tia ánh sáng mặt trời, biến mất.

Giờ phút này, khán đài bốn phía vô cùng im lặng. Mọi người ngồi trên khán đài đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này diễn ra! Mọi người trên khán đài hiển nhiên không thể tưởng tượng được, đường đường là một Yêu Tướng, không ngờ lại bị một người đến từ bên ngoài đánh đến như vậy, tuy không chết nhưng kinh mạch toàn thân bị đứt thành từng khúc, toàn bộ xương cốt đều vỡ nát, người như vậy chắc chắn sẽ trở thành một phế nhân!

Trừ phi Yêu Đế bằng lòng ban cho hắn Thiên Yêu Đan cực kỳ trân quý. Nhưng Thiên Yêu Đan này cho dù là Yêu Soái muốn có được cũng phải lập được vô số chiến công. Ngao Địch chỉ là một Yêu Tướng nhỏ nhoi, làm sao có thể được ban cho Thiên Yêu Đan này!

Nếu như trận đấu này trải qua một trận kịch chiến để phân định thắng bại, như vậy thì mọi người còn có thể tiếp nhận. Nhưng giờ phút này, chỉ trong thời gian lóe lên ánh chớp, thắng bại đã được phân định.

Tất cả những sự bất ngờ này đều phá tan sự kiêu ngạo của đám người Yêu Linh bọn họ! Phải biết rằng trong tất cả những trận tranh đoạt của Yêu Tướng, ngoại trừ một vài lần hữu hạn, rất ít khi xuất hiện tình huống Yêu Tướng bị đánh đập nghiêm trọng như vậy.

Còn trường hợp người ra tay là người đến từ bên ngoài, thì đây là lần đầu tiên!

Rất nhiều ánh mắt kinh ngạc kèm theo sát khí bỗng nhiên tập trung hướng lên người Vương Lâm.

Trong đám Yêu Tướng hai bên, từng trận tiếng hít thở truyền đến, ánh mắt nhìn Vương Lâm lập tức có sự phân biệt.

- Người này rất mạnh!

Trong đám Yêu Tướng, có một nam tử toàn thân phát ra khí tức âm hàn, nhìn chằm chằm Vương Lâm, lộ ra một tia chiến ý. Hắn chính là Yêu Tướng tu luyện Sát Lục Đạo, Vu Sâm!

- Thú vị. Không ngờ Mạc Lệ Hải có thể chiêu mộ được người trợ giúp mạnh đến mức này. Không biết nếu ta thi triển Thất Yêu Chi Thuật, hắn có thể tiếp được mấy Yêu… Trong đám Yêu Tướng, một nam tử tóc đen xoa ngón tay đeo nhẫn, khóe miệng mỉm cười.

- Độc ác lắm!

Huyền Phó Soái nắm chặt tay vịn trên ghế, ngoắc mắt nhìn Vương Lâm, trong lòng dậy sóng lớn.

Tám Yêu Soái ngồi trên hai khán đài nam bắc lúc này đều ngưng ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm. Trong đó có một người mặc áo xanh, thân hình nho nhã, hắn nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.

- Ra tay rất sạch sẽ nhanh gọn, không rườm rà nương tay. Kẻ này thật là không tồi!

Trần Đào đứng bên cạnh Thạch Tiêu, lúc này nhìn Vương Lâm. Sư đệ này của hắn so với năm đó đã trở nên hoàn toàn khác, giờ phút này hắn lại càng hùng mạnh hơn, thậm chí có thể nói, mức độ hùng mạnh này đã có chút đáng sợ!

Sau khi phế đi Ngao Địch, nguyên nhân thật sự làm cho ánh mắt Trần Đào sững lại đó chính là một chưởng của Vương Lâm vỗ vào cây trường thương màu vàng kia. Cây trường thương màu vàng kia là cái gì Trần Đào hiểu rất rõ. Năm đó hắn đã từng nghe Thiên Vận Tử nói qua, thế gian có một loại thần thông có thể lấy ánh sáng mặt trời ngưng tụ lại thành một sức mạnh, có thể dùng sức mạnh này để hóa ra chất lỏng. Thiên Vận Tử đối với thần thông này tán thưởng không ngừng.

Người mặc áo giáp vàng kia tuy bản lãnh chưa đạt tới trình độ biến ánh sáng thành chất lỏng như Thiên Vận Tử tán thưởng, nhưng cây thương này thật sự được biến ra từ ánh sáng mặt trời.

Cây thương kia, Trần Đào tự cho là mình cũng có thể vỗ được một chút, nhưng nếu làm như Vương Lâm, liên tục vỗ hai phát làm cho nó hoàn toàn thay đổi phương hướng cũng là rất khó! Đây không phải là vấn đề về tu vi, cũng không phải vấn đề về tiên lực, mà là một loại tính toán, một thứ rất tinh tế!

- Nếu hắn lấy trình độ này ra để tranh đoạt danh hiệu Thiên Vận Thất Tử với ta… Cho dù ta thắng thì cũng sẽ bị trọng thương phải bế quan trăm năm, thậm chí tu vi còn có thể bị giảm sút!

Trần Đào thở sâu, nhìn ánh mắt Vương Lâm, trong lòng vô cùng phức tạp.

Trong tất cả mọi người, cao hứng nhất chắc chắn là Mạc Lệ Hải. Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười không thể che giấu, trong lòng lại một lần nữa cảm thấy quyết định của mình lúc trước thật là anh minh sáng suốt!

- Ta với người này đã có một mối quan hệ, ngày sau chắc sẽ không trở thành kẻ thù. Vương Lâm này càng mạnh, cơ hội chiến thắng của ta càng lớn! Nhưng Kim tổng quản lại có một chút lấy lớn bức nhỏ rồi, nếu sau này có ngày ta trở thành Yêu Soái, nhất định sẽ làm cho người này mất mặt!

Một tiếng hừ lạnh vang vọng khắp quảng trường. Thanh âm này như từng trận sấm sét đánh vào khoảng không, dấy lên từng trận tiếng ầm ầm, khiến cho tuyệt đại bộ phận ánh mắt mọi người một lần nữa lại tập trung vào thân thể của người vừa mới hừ lạnh.

Nam tử mặc giáp vàng tay phải chỉ vào Vương Lâm, quát:

- Ngươi có biết giết Yêu Tướng sẽ bị trảm không!

Lần này Yêu Tướng Ngao Địch chưa chết nên tha cho ngươi một lần. Người trợ giúp của Ngao Địch, bước ra khỏi hàng!

Trong đám người hai bên, sau một lúc im lặng, truyền ra một thanh âm yếu ớt:

- Ta bỏ cuộc.

Tại Kiếm Các, Đế Kiếm đang cắm trên mặt đất ở chính giữa trận pháp phát ra từng trận tiếng kêu. Ngay khi Vương Lâm ra tay ở Đế Đô, nó liền lập tức cảm nhận được sự tồn tại con mồi đã khiến nó căm giận.

Theo cơn phẫn nộ, nó lập tức bay lên khỏi mặt đất, đang định liều lĩnh phóng đến chỗ kẻ đã khiến nó vô số lần phá hoại Hồng Lao, nhưng khi vừa mới bay lên, nó lại bắt đầu do dự.

Dù sao Đế Quân đã từng nói bắt nó phải im lặng mấy ngày, trong suốt cuộc tranh đoạt Yêu Tướng không được ra ngoài, nếu không sẽ bị đưa tới Long Đàm.

Nghĩ đến đây, Đế Kiếm lại phát ra những tiếng kêu không cam lòng, mũi kiếm căm giận hướng về phía Thiên Yêu Môn, vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng Đế Kiếm nhoáng lên một cái, hóa thành một một thiếu nữ đôi mươi. Thiếu nữ này toàn thân lấp lánh, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần. Nàng đáp xuống mặt đất, hai chân đá loạn xạ, mỗi một đá đều có kiếm quang lóe ra.

Trong tiếng ầm ầm, bên trong Kiếm Các có nhiều chỗ bị phá hủy. Cuối cùng sát khí của nàng này mới dịu đi một chút, lúc này nàng đảo mắt.

- Đế Quân không cho Đế Kiếm ta ra ngoài, ta là Kiếm Linh, đi ra ngoài chắc cũng không có việc gì. Ta cũng không ra tay, chỉ đi xem cái con mồi đáng giận kia, nhớ kỹ khí tức của hắn, như vậy sau này tìm hắn cũng dễ dàng hơn, chắc cũng không có vấn đề gì.

Thiếu nữ trừng mắt, thân mình nhoáng lên một cái, sau đó bay ra khỏi Kiếm Các, hướng về Thiên Yêu Môn bay tới.

Ngay khi bay tới quảng trường vạn trượng, thân mình thiếu nữ ẩn vào hư không, nhẹ nhàng bay lên trên cung điện phía trước quảng trường. Nàng này ngồi trên mái ngói, nhìn xuống phía dưới.

Ngay nàng này xuất hiện trên cung điện, trong quảng trường lập tức có tám ánh mắt tùy ý nhìn lại.

Thiếu nữ thân mình run lên, thè lưỡi. Tám ánh mắt này chính là của tám Yêu Soái trên hai khán đài nam bắc! Tám ánh mắt này chỉ đảo qua một chút rồi thu hồi, trong đó có vài người nhận ra, khóe miệng mỉm cười.

Vương Lâm còn đang quan sát đám Yêu Tướng , bỗng nhiên trong lòng khẽ động. Hắn cùng với Hứa Lập Quốc tâm ý có một chút tương liên, dù sao Hứa Lập Quốc cũng là ma đầu do hắn luyện hóa, giờ phút này không còn ngây ngây ngô ngô bên trong tiên kiếm, mà với một giọng điệu cực kỳ kích động, quát lên trong đầu Vương Lâm.

- Chủ nhân! Hãy cho ta ra, mùa xuân của lão Hứa ta đến rồi! Người mau cho ta ra đi!

- Chuyện gì!

Vương Lâm trong tâm thần nói.

- Chủ nhân, ngươi còn nhớ Đế Kiếm ngày trước không. Ta vốn cũng không thật sự để ý đến nó, nhưng hôm nay nhìn thấy Kiếm Linh của Đế Kiếm này cũng là một tiểu mỹ nhân tươi trẻ nũng nịu… nhất Vương Lâm thân mình chấn động, ngắt lời Hứa Lập Quốc, nói:

- Ở đâu?

- Phía trên cung điện kia. Chủ nhân không thể nhìn thấy nàng đâu, chỉ ta có thể nhìn thấy!

Hứa Lập Quốc rất đắc ý nói. Sau khi nói xong nội tâm hắn cũng nhất thời run run, nhớ tới danh tiếng sát tinh của Vương Lâm, vội vàng nói:

- Việc này không quan hệ gì tới bản lãnh. Ta có thể nhìn thấy nàng bởi vì ta đã học được một kỹ xảo của Kiếm Linh từ Tiểu Hắc Đao. Tiểu Hắc Đao đã dạy ta, hắn nói những Kiếm Linh bậc cao như chúng ta, cho dù ở trong túi trữ vật cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của bạn bè xung quanh, nhưng chỉ sau khi đối phương ra khỏi Kiếm Thể.

- Chủ nhân, ngươi phải nhanh lên, nàng xem ra là muốn đi tìm ngươi! Chủ nhân yên tâm, người khác sẽ không nhìn thấy ta. Tiểu Hắc Đao có một tuyệt chiêu có thể che giấu toàn bộ khí tức của Kiếm Linh, có hắn trợ giúp sẽ không có chuyện gì đâu!

Hứa Lập Quốc hiển nhiên biết được suy nghĩ của Vương Lâm, lập tức nói.

Vương Lâm nhướn mày, tay phải vỗ túi trữ vật, mở ra một khẽ hở, Hứa Lập Quốc lập tức theo khe hở này bay ra. Hắn xuất hiện không hề khiến cho bất kỳ một kẻ nào chú ý, cứ như là một làn khói, theo một bên đi thẳng đến chỗ tiểu mỹ nhân đang ngồi trên cung điện kia.

- Ha hả, tiểu mỹ nhân, Hứa gia gia của ngươi đến đây. Đã bao nhiêu năm nay, ngoại trừ đại mỹ nhân quyến rũ đến tận xương năm đó, lão tử chưa từng được gần đàn bà, đại mỹ nhân kia đúng là họa sát thân. Hiện tại tiểu mỹ nhân này, lão tử nhất định kiên quyết không buông tay!

Hứa Lập Quốc cười lên dâm đãng, nhanh chóng lao tới thiếu nữ Kiếm Linh phía trên cung điện.

Thiếu nữ ở trên cung điện đang muốn tìm kiếm con mồi đáng giận kia bỗng nhiên ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn Hứa Lập Quốc từ xa đang giương nanh múa vuốt nhanh chóng bay về phía nàng, hơi sửng sốt.

Nhìn thấy tiểu mỹ nhân kinh ngạc, Hứa Lập Quốc lại đắc ý, lập tức đánh tới. Thiếu nữ trừng mắt, một cước đá tới, một đạo kiếm khí vô hình lập tức bay thẳng đến Hứa Lập Quốc.

Hứa Lập Quốc cười ha hả, nói:

- Mọi người đều là Kiếm Linh, ngươi nồng nhiệt như vậy làm chi!

Nói xong, thân mình hắn tản ra, bị kiếm khí kia xuyên thấu. Nhưng trong nháy mắt lại khôi phục nguyên trạng, giống như một con sói dữ đánh tới.

Thiếu nữ hung dữ trợn mắt liếc nhìn Hứa Lập Quốc một cái, không rảnh đi tìm con mồi kia nữa, lập tức bay đi, Hứa Lập Quốc cười dâm đãng vội vàng đuổi theo. Hai Kiếm Linh này nhanh chóng biến mất bên trên cung điện.

- Tiểu mỹ nhân, ngươi đi theo ca ca đi, ca ca cam đoan về sau ngươi sẽ được tiêu diêu tự tại. Hơn nữa ngươi đừng có xem ta tướng mạo xấu xí, lão tử còn có một tiểu đệ, hắn tên là Hắc… Đáp lại hắn là một đạo kiếm khí!

- Ôi, tiểu mỹ nhân, ngươi đúng là nóng nảy. Nhưng không sao, người như ngươi Hứa ca ca thích nhất. Chủ nhân ta từng nói, tiểu nữ tử càng ngang ngược lại càng có cái eo thon nhỏ!

Một đạo kiếm khí gào thét lao đến. Lúc này, ngoại trừ đạo kiếm khí còn có một tiếng kêu phẫn nộ khe khẽ:

- Chủ nhân ngươi cũng không phải là cái thứ gì tốt. Cút!

- Nhà ngươi dám mắng chủ nhân ta. Tiểu Hắc, ngươi có nghe thấy không, không phải ta vì tư tình mà cho ngươi ra tay, mà ta phải giáo huấn nàng vì danh tiếng của chủ nhân mới bất đắc dĩ cho ngươi ra tay. Hãy bắt lấy nàng rồi lão tử sẽ nói chuyện với nàng!

Đáp lại hắn là liên tiếp những đạo kiếm khí, những kiếm khí này gào thét truyền ra từng trận tiếng cười dâm đãng của Hứa Lập Quốc.

Cùng là Kiếm Linh, nhưng Hứa Lập Quốc hoàn toàn không phải là đối thủ của thiếu nữ này, nhưng hắn có Tiểu Hắc hỗ trợ nên cũng cân bằng, không ai làm gì được ai.

Thêm nữa, Hứa Lập Quốc hiện tại tinh thần phấn khởi, cũng vì vậy mà khí thế của hắn gia tăng không ít, khiến cho khả năng của hắn phát huy khá nhiều.

- Lão tử năm đó trước khi bị họa sát thân kia trở thành ma đầu cũng đã từng là bá chủ một phương, những ngày tháng sung sướng đó rất lâu rồi ta không được hưởng thụ. Hôm nay rốt cuộc lão tử cũng đã tìm lại được cảm giác năm đó. Mỹ nhân, đừng chạy!

Nhưng lập tức, nụ cười dâm đãng của Hứa Lập Quốc đột nhiên dừng lại, từ xa xa truyền đến tiếng gào thét giận dữ của hắn:

- Vô sỉ! Không ngờ ngươi lại quay trở về Kiếm Thể. Hứa Lập Quốc ta sẽ lại tới!

Trong Kiếm Các, Đế Kiếm hình con rắn phẫn nộ phá phách tứ tung, nhiều lần muốn xông ra chém chết cái đồ vô sỉ kia, nhưng cuối cùng cũng nhịn được.

- Kiếm Linh vô sỉ này, so với con mồi kia còn đáng giận hơn!

Thời gian một ngày qua đi, lần lượt có sáu trận đấu khốc liệt đã phân thắng bại. Trong đó có hai trận, bởi vì Yêu Tướng không có người trợ giúp nên phân định thắng thua chỉ sau một trận. Hứa Lập Quốc trở về trong túi trữ vật rất sớm.

Thiếu nữ Kiếm Linh không biết có phải sợ Hứa Lập Quốc quấy rầy hay không, mà sau khi trở lại vào trong Kiếm Thể liền không có đi ra nữa.

Ngày đầu tiên của đại hội Yêu Tướng đã chấm dứt. Màn đêm buông xuống, đám Yêu Tướng đều theo Thiên Yêu Môn đi ra, quay về nơi ở.

Đọc truyện chữ Full